Bà Triệu là phu nhân của giám đốc Triệu, bà là một người phụ nữ truyền thống, chỉ mặc sườn xám, tóc luôn búi lên, nghe nói trước kia có bó chân nhưng sau bắt đầu vận động xóa bỏ bà mới để chân lại bình thường. Nhưng vì bó từ thời quá trẻ, cho dù có tháo ra thì cũng vẫn là một đôi chân nhỏ, vì vậy bà không hay ra ngoài giao lưu, lại vẫn thích sôi nổi, thế nên bà thường tổ chức các bữa tiệc tại nhà.
Sở thích của bà cũng rất hạn chế, không có gì ngoài chơi mạt chược, trên bàn mạt chược có thể nghe chút chuyện mới mẻ, lại ra tay hào phóng, bà chơi cũng giỏi, nên hiển nhiên bạn cùng chiếu cũng nhiều.
Vì để tiếp cận bà Triệu dễ hơn, lúc Bách Mỹ Như ra ngoài cũng mặc một thân sườn xám, chỉ là “tóc tai bù xù” không thể búi tóc, theo lời Bách Mỹ Như nói là búi lên kéo căng da đầu, tóc lại còn trông ít.
Tóc uốn là kiểu tóc dành cho những cô nàng tóc mỏng, uốn lọn nhỏ nhìn tổng thể lại trông ra nhiều.
Ngồi trên xe hơi, Mỹ Như còn đang rầu rĩ: “Nghe nói trước kia Triệu thái thái học nữ tắc nữ huấn, em sợ không cùng tiếng nói với bà, trái lại còn đắc tội với bà ấy.”
Hiện giờ vừa mới giác ngộ phụ nữ độc lập tư tưởng, cũng chỉ mới manh nha ở nữ giới châu Âu không lâu, Mỹ Như đang đứng ở lằn ranh giữa truyền thống và thời đại mới, cô vừa cho rằng đàn ông với phụ nữ có phân công riêng biệt, mặt khác cũng cho là phụ nữ phải có tài sản của riêng mình, được đọc sách đi học, lựa chọn sự nghiệp của chính mình.
Bách Dịch động viên cô: “Triệu thái thái quanh năm giao thiệp với mọi người, chắc chắn sẽ không nói đến chuyện này với em, không cần phải lo lắng.”
Bà Triệu là con gái nhà đại địa chủ, từ nhỏ bà đã học cách quán xuyến gia đình – cũng không phải là để thừa kế gia sản, mà là sau này gả ra ngoài có thể chăm lo gia đình nhà chồng.
Nói đến, Bách Dịch cảm thấy hôn nhân sắp đặt sẽ không còn là hôn nhân, nó giống với nghĩa vụ hơn.
Quản lý sản nghiệp, quán xuyến gia đình, gánh lự thay chồng, lúc cần thiết còn phải cưới vợ lẽ giúp chồng, đây là công việc.
Địa vị, tài sản, con cái chính là tiền lương.
Hơn nữa một khi đảm nhiệm thì chính là suốt đời.
Không thể thay đổi công việc, mà phúc lợi và lợi ích công việc đều phải nhìn hết tâm tình của người chồng.
Cho nên làm dâu mười năm mới thành mẹ chồng, chỉ có nhẫn nhục nhịn chồng, con cái thành công tiến bước, mới có thể từ “quản lý” trở thành “bà chủ”.
Nếu thủ đoạn thích đáng, là có thể “buông rèm chấp chính”, nếu như không có mánh khóe sẽ thành từ nhìn sắc mặt chồng thành xem sắc mặt của con.
Bà Triệu không có con trai, cũng không có con gái, bà không sinh đẻ được. Giám đốc Triệu có ba bà lẽ, sinh cho ông ta bốn cậu hai cô, các cô đã gả đi cả, các cậu cũng đều sắp xếp công việc xong xuôi.
Bởi vì không có con, cho nên bà Triệu ra tay rất rộng rãi, thường thường vài ván mạt chược là vung tay mấy trăm đại dương.
Bà còn thích tặng quà cho người ta, nào nước hoa nào son môi, những đồ bà không thích dùng, giá cũng không rẻ, hầu như tất cả đều tặng đi hết.
Cho nên có không ít người xu nịnh bà, có rất nhiều quý cô, quý bà rơi vào cảnh sa sút, không có tiền nhưng vẫn còn chút thân phận muốn tiếp cận bà, tâng bốc bà.
Bách Mỹ Như không ưa qua lại với những cô những bà kia, cô ai oán: “Mấy cô mấy bà ấy đều nói chuyện nào là tài sản trong nhà, chuyên nói xấu sau lưng người khác, nếu biết thiếu gia nhà nào có tiền mà vẫn chưa có bạn gái là phải nghĩ đủ mọi cách tiếp cận, trước em đi rồi, có không ít cô hỏi thăm em về anh đấy.”
Bách Dịch mỉm cười, thật ra cũng không trách các cô được, họ chỉ biết làm “thái thái” là một nghề nghiệp, hiển nhiên muốn tìm một ông chủ tốt.
Đổi thành thời hiện đại, bao nhiêu cô con gái nhà có tiền cũng muốn nắm lấy sản nghiệp ở trong tay, các cô sẽ không cho rằng lập gia đình là con đường duy nhất, cũng chẳng nghĩ để cuộc đời đặt vào tình yêu của một người đàn ông hay là trách nhiệm gia đình sẽ đáng tin được bao nhiêu.
Tư tưởng khác biệt, phương thức hành động khác biệt, nếu có sai, là sai ở thời đại.
“Em không cần phải đôi co với họ, cũng đừng tức giận.” Bách Dịch vỗ vỗ mu bàn tay Bách Mỹ Như, “Em là du học sinh, là người từng va chạm xã hội, các cô ấy từ khi sinh ra đến giờ chỉ ở đất Thượng Cảng.”
Mỹ Như lầm bầm: “Em có giận đấy… Cũng chẳng phải giận mấy cô ả, ôi! Chính em cũng không hiểu nổi!”
Cô buồn bực một lúc mới nói: “Hiện tại xem vẻ so với trước kia cũng tốt hơn nhiều rồi, có học viện nữ sinh, mặc quần áo cũng có thể lộ tay, uốn tóc cũng không ai nói, nhưng bản chất so với trước kia chẳng khác chút nào, học xong học viện nữ sinh, không phải kết hôn lập gia đình, làm một phu nhân thì cũng không làm việc gì, đã thế, còn học tập làm gì?”
Nữ sinh hiện nay, sau khi tốt nghiệp đa phần là trở về lập gia đình, chỉ có số ít tốt nghiệp xong sẽ đi viết báo, dựa vào tiền nhuận bút trang trải cuộc sống.
Bách Dịch: “Rồi sẽ tốt hơn.”
Nhà bà Triệu không nhỏ, lúc họ đến bữa tiệc đã bắt đầu, phòng khách rộng lớn vậy đã chứa đầy người, đều là người trẻ và trung niên, các bà các cô chuyện trò một bên, các cậu trai hay các ông chồng thì ở bên khác. Bách Mỹ Như là cô con gái duy nhất trong nhà họ Bách, lại du học nước ngoài về nước, tự nhiên đã thu hút ánh mắt của không ít người.
“Tôi xem qua tối nay, anh sẽ có không ít cậu em rể đấy.” Người nói chuyện họ Dương, thường mọi người gọi cậu ta là cậu ba Dương, trông chẳng ra sao, hành vi cử chỉ cà lơ phất phơ, có điều cha cậu ta là một người tài giỏi, có tiếng nói trong Sở Cảnh vệ, dẫn tới địa vị của cậu ta nước lên thì thuyền lên, dễ dàng không ai dám thái độ với cậu ta.
Dương tam chuyển đề tài: “Nghe đồn, Bạch nhị gia với anh có quan hệ không tồi?”
Bách Dịch cười nói: “Có thể nói đôi câu.”
Dương tam: “Không thể nào, nhân vật như Bạch nhị gia, anh có thể nói mấy câu với hắn, vậy anh có thể xông pha Thượng Cảng rồi.”
Bách Dịch uống ngụm trà, “Nhị gia bận rộn, sợ rằng qua mấy ngày nữa sẽ quên tôi thôi.”
Dương tam không đồng ý: “Anh cũng là cậu cả nhà họ Bách, danh tiếng nhà họ Bách vẫn vang đó, nào có dễ quên như vậy. Tôi phải nói, không bằng anh kết phường làm ăn theo tôi, cha tôi không cho phép tôi làm ăn, cha anh chắc chắn cũng không để anh làm, cha tôi muốn tôi theo nghiệp chính trị với ông, cha anh nhất định muốn anh là văn nhân giống ông ấy.”
“Người làm cha trên đời này đều giống nhau cả, ăn ngon ăn ngọt rồi, cũng muốn con cháu đi theo.” Dương tam lấy bật lửa ra, châm thuốc. Hiện giờ hút thuốc lá đang là chuyện thời thượng, trước đây đều là đàn ông hút thuốc, từ khi các ông chủ thuốc lá thấy cơ hội làm ăn từ phụ nữ, hình ảnh trên gói thuốc đều đổi thành người con gái mặc sườn xám trong tay có kẹp điếu thuốc thật dài thật nhỏ, nhìn vừa tao nhã lại cao quý.
Cho nên hiện tại trong phòng, phụ nữ còn hút thuốc nhiều hơn cả đàn ông.
“Anh nói chuyện được với Nhị gia, Nhị gia xuất ra bằng kẽ móng tay thôi cũng đủ cho hai ta giàu to rồi.” Dương tam nheo mắt, “Nếu phải nói khâm phục, tôi khâm phục Nhị gia nhất, còn trẻ hơn tôi mà đã có gia sản lớn như vậy.”
“Cha tôi mắt mọc trên đầu, suốt ngày nói tôi nếu có bản lĩnh như Nhị gia, ông sẽ gọi tôi là cha.”
Bách Dịch bị chọc cười, Dương tam: “Này, anh cười cái gì? Tôi nói thật đấy.”
“Nhưng cha tôi nói, hiện giờ thời cuộc không ổn, ông ấy chuẩn bị dẫn tôi với mẹ tôi qua Đài Loan.”
“Đợi tình hình ổn định, sẽ đón chúng tôi trở về sau.”
Bây giờ có không ít quan chức cấp cao dẫn vợ con đến Hương Cảng hay Đài Loan, cũng có cả ra nước ngoài, nhưng nước ngoài không thông thạo ngôn ngữ, đa phần mọi người không quen được, vì vậy Hương Cảng, Đài Loan rồi Singapore nói tiếng quốc ngữ chính là lựa chọn tốt nhất.
Dương tam định nói tiếp, bỗng có người nói: “Xe Bạch gia đến.”
“Nhị gia tới?”
“Tôi không nghe nói đấy? Với lại, Nhị gia chưa bao giờ nhận lời dự tiệc mà.”
“Phải nói vẫn là giám đốc Triệu có mặt mũi.”
Cánh cửa chỉ mở một bên giờ đây kéo ra cả hai bên, tất cả khách trong phòng đều đặt ly rượu xuống, phòng khách mới còn ồn ào bỗng nhiên yên ắng lại, lặng im như tờ.
Ngay cả Bách Dịch cũng bị bầu không khí này lôi kéo nhìn về phía cửa.
Hôm nay Bạch nhị mặc âu phục đen, hắn vẫn cái dáng vẻ bệnh hoạn, môi má tái bệch, chỉ có mỗi đôi mắt sáng ngời. Hắn không cần lên tiếng, chỉ cần đứng ở đó tất cả mọi người đều phải cúi đầu với hắn, như thể Thượng Cảng tinh hoa hội tụ, chỉ nhào nặn ra được một người như vậy.
Hắn không cần phải uốn mình chào hỏi, cũng chẳng cần phải nhếch miệng cười, hắn mắt trừng cũng phải trả đũa, mọi người lại nói hắn thiện ác phân minh.
Hắn lòng dạ độc ác, mọi người lại nói thành đại sự không câu nệ tiểu tiết.
Bởi thân phận địa vị của hắn, vì thế mọi khuyết điểm của hắn đều biến thành ưu điểm.
Ngay cả Dương tam nói mãi không thôi giờ đây cũng ngậm miệng lại.
Bạch nhị bước vào, lúc này mọi người mới hồn về với xác.
“Làm sao vậy? Tôi đến một cái là lặng phắc cả đi, đứng ngoài kia tôi thấy náo nhiệt lắm mà.” Bạch nhị nở nụ cười, lại không ai dám cất lời giống như hắn nói.
Trong đám người có một người trẻ tuổi hô lên: “Không thường gặp Nhị gia, thỉnh thoảng mới gặp mặt, đương nhiên muốn treo cả người trên người Nhị gia.”
Lời này vừa như lấy lòng vừa như bông đùa, không khiến người ta cảm thấy tâng hót, cũng không khiến người ta thấy xem thường.
Nhưng Bạch nhị lại có mục tiêu rõ ràng, chẳng hề dừng bước trò chuyện với mọi người, cứ đi thẳng tới trước mặt Bách Dịch.
Bách Dịch cứ thế theo Bạch nhị, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
“Nhị gia.” Bách Dịch đặt ly rượu xuống, chắp tay.
Bạch nhị lại nói: “Tôi nghe nói phương Tây không chắp tay, đều bắt tay cả.”
Bạch nhị chìa ra một bàn tay tái nhợt nhưng khớp xương rõ ràng, đuôi mặt hắn nheo lại: “Không biết Bạch nhị có vinh hạnh này chăng.”
Bách Dịch vươn tay bắt tay với Bạch nhị: “Nhị gia nói đùa, có thể bắt tay với Nhị gia, đây là vinh hạnh của tôi.”
“Buổi tối có một vở tuồng.” Bạch nhị nói, “Vốn muốn mời cậu cả cùng đi xem, nhưng đầy tớ đến nhà họ Bách, mới biết cậu cả đến đây rồi. Tôi mời cậu cả đến phủ, cậu cứ mãi lần lữa, giám đốc Triệu vừa mời cậu cả đã đến ngay, nghĩ hẳn là Bạch nhị tôi không bằng giám đốc Triệu rồi, hay giả không khiến cậu cả vừa lòng bằng giám đốc Triệu?”
“Đó là lúc trước còn chưa nói.” Bách Dịch thẳng thắn bác lời Bạch nhị, “Nếu đã là bạn bè, bạn có lời mời, tôi chưa bao giờ từ chối.”
Bạch nhị mỉm cười: “Đã như vậy, không bằng cậu cả với tôi cùng đi xem hí?”
Bách Dịch hiển nhiên không thể chối từ, anh cười nói: “Nhị gia mời, không dám không nghe theo.”
Bạch nhị cười lên, không rõ vui giận: “Không dám…”
“Đi thôi.”
Nếu là Bạch nhị, tất nhiên không cần chào hỏi với chủ nhân ở đây, cứ thế dẫn Bách Dịch rời khỏi nhà họ Triệu, nhóm người đi rồi, phòng khách lặng thinh lại bắt đầu sôi nổi.
“Hay nói cậu cả Bách có duyên với Nhị gia, lời đồn quả nhiên là thật, chao ôi! Vừa nãy nên bắt chuyện với cậu cả Bách nhiều hơn mới phải.”
“Cậu cả Bách tuy là dòng dõi thư hương, nhưng tôi xem cũng chẳng phải là văn nhân hủ lậu, cậu không biết đó thôi, ban đầu tôi có giao thiệp với một lão tiên sinh, quả thực rất là khó.”
Bách Dịch theo Bạch nhị ngồi lên xe hơi, hai người ngồi ở ghế sau, trong xe tràn ngập mùi da thuộc, quả thực bí bức phát sợ. Bách Dịch mở cửa sổ xe, gió mát bên ngoài lùa vào, mới hít thở một hơi, l*иg ngực tức nghẹn vì ngột ngạt cũng thoải mái hơn nhiều.
“Tối nay Tôn Kỳ lên đài, tôi nghĩ cậu với cậu ta có quen biết, nên mới gọi cậu đi xem.” Bách Dịch rắc bột thuốc hít lên đầu ngón tay, đưa đến trước mũi Bách Dịch, bảo anh hít vào.
Bách Dịch hít một hơi, quả nhiên vô cùng nâng cao tinh thần.
Thuốc hít có lịch sử lâu đời, thuốc lá ngon phơi khô tán thành bột, lại gói kín với các loại dược liệu quý ủ dưới lòng đất, một năm sau là có thể sử dụng.
Nhưng cái này của Bạch nhị dùng bạc hà, mát xộc khoang mũi, tỉnh táo tinh thần.
Bách Dịch lạ lẫm hỏi: “Không phải cậu Tôn được ngài bao ư? Còn gọi cậu ấy lên đài?”
Bạch nhị: “Vốn nghĩ bỏ tiền cho cậu ta, lúc buồn chán cũng có thể nghe chút lời ca ngày xưa thích nghe, có điều cảm nhận không giống, còn không bằng gọi cậu ta trở lại hát hí.”
Lúc đến nơi, Bách Dịch với Bạch nhị xuống xe, Bách Dịch vừa chạm chân xuống đất, mới phát hiện đây là một cây cầu.
Bên cầu Hoa Thước có một tấm biển bằng gỗ, cũng không biết do ai dựng, mục nát loang lổ, có vẻ đã nhiều năm.
Bách Dịch nghe người bên cạnh cũng chuẩn bị đi xem kịch nhắc đến: “Trùng trùng lầu các át tiếng mưa sa, phòng nhiều người ít gió lạnh phất phơ.”(1)
“Lại là từ Tô Đông Pha.” Bách Dịch thầm thở dài một hơi.
Bạch nhị: “Năm xưa nơi này còn nhộn nhịp hơn bây giờ, khi đó còn chưa có rạp chiếu bóng.”
Giờ đây hát tuồng cũng đã sa sút, giới trẻ thích xem chiếu bóng hơn nhiều.
Trong rạp đã có không ít người ngồi, ngoài sân treo đèn l*иg màu đỏ, lại trông chẳng giống một gánh hát mà như chốn kỹ viện giả danh hơn.
Cũng không biết họ xông hương gì, giờ còn cách quãng xa Bách Dịch đã thấy thoảng một hương ngòn ngọt như có như không. Ngoài sân kia còn dán câu đối, Bách Dịch đánh mắt nhìn thấy là quay đầu đi ngay, toàn mấy lời dâʍ đãиɠ tục tĩu, thật khó coi.
Bạch nhị thấy anh không hiểu, còn giải thích: “Hiện tại mấy rạp hát cũng không chỉ làm một việc, dù sao cũng phải kiếm chác mấy đường.”
Vừa hát hí, lại bán xuân, đây là con đường sinh tồn của rạp hát hiện nay.
Bạch nhị đến xem hí, dĩ nhiên không thể ngồi ở trong góc được, từ trước đến giờ luôn là chỗ ngồi chính giữa tốt nhất, không có che chắn, có thể thấy rõ được hết trên đài.
Họ ngồi vào chỗ, có người mang lên một đĩa đậu phộng và một bầu rượu. Rượu là rượu ngọt, lấy vị ngọt dịu là chủ yếu, thích hợp cho cả nam và nữ, nhẹ nhàng rót vào trong họng, như khúc hát Giang Nam, từng chút một đều là phong lưu thấm nhuần xương tủy.
Chờ qua một lúc, có người lên giới thiệu danh sách tiết mục, vở đầu tiên chính là Tây sương ký.
Bách Dịch cười nói: “Vở này tôi đã từng xem.”
Bạch nhị: “Đêm nay diễn Trương Sinh trèo tường, làm chuyện tốt với Thôi Oanh Oanh, bình thường rạp này chẳng có mấy ai, đến đây cũng vì vở này cả.”
Thật ra những màn kịch tính trong phim ảnh, trên đài diễn cũng không khác đời thường là bao, nhưng mọi người xem phim, cũng chỉ là xem như thú vui.
Một tiếng chiêng vang lên, vở tuồng bắt đầu.
“Đói mắt đến mòn, nuốt thầm nước bọt, bệnh tương tư thấu ngầm tận xương, sao khi quay ngoắt trước làn thu ba. Chớ rằng là một chàng sinh, dẫu người sắt đá cũng đặng chăng cầm lòng.”(2) Theo một đoạn xướng vừa dứt, phân cảnh của Trương sinh hạ màn.
Trương sinh hạ màn, Thôi Oanh Oanh sẽ lên sân khấu.
Bách Dịch nhỏ giọng hỏi: “Cậu Tôn hát Thôi Oanh Oanh?”
Bạch nhị gật đầu.
Trong lời kịch viết Thôi Oanh Oanh là một tuyệt sắc giai nhân, dù là người sắt đá cũng mê say. Ngay cả người đầu đá cũng sẽ động lòng vậy phải đẹp đến kinh thiên động địa nhường nào?
Bách Dịch nhớ đến tướng mạo Tôn Kỳ khi không hóa trang, là một người thanh niên rất bình thường.
Còn chưa để Bách Dịch kịp nghĩ đến Tôn Kỳ hóa trang sẽ ra sao, người cũng đã lên đài rồi.
Tôn Kỳ che mặt ra sân, một thân hí bào màu bột củ sen, hai gò má ửng đỏ, mắt hạnh lúng liếng, đôi môi anh đào hé mở, mi mày ẩn tình, ánh mắt sóng sánh động lòng người.
Bách Dịch lấy làm kinh hãi.
Bạch nhị ngồi bên cạnh cười nói: “Sợ rồi chứ? Lần đầu tôi trông dáng vẻ cậu ta lúc tẩy trang cũng sợ hết hồn.”
“Chẳng trách cô gái nào cũng thích trang điểm, dù nhan sắc được ba, cũng có thể hóa trang thành bảy.”
Lúc hai người nói chuyện, đoạn hí cũng đã qua một hồi.
Trương sinh là cậu học trò non trẻ, đứng đầu tường ca xướng cùng Hồng nương.
Trong sân rền vang lời khen ngợi, khách xem châu đầu ghé tai, chỉ chờ cảnh Trương sinh leo tường qua.
Bách Dịch nhớ đến, ở thời hiện đại có rất nhiều người giật dây bắc cầu thúc đẩy nhân duyên xưng là hồng nương, nhưng lại không biết hồng nương xuất phát từ Tây sương ký, không biết Hồng nương là tên của nha đầu này, không biết Hồng nương thầm mến Trương sinh, không biết Trương sinh vốn cũng là một kẻ phụ lòng, cũng không biết nguyên mẫu Thôi Oanh Oanh có thể là nàng điếm ngầm bên trong.
Vốn Trương sinh với Thôi Oanh Oanh phải lòng nhau, Thôi Oanh Oanh yêu gã, gửi cho gã đồ lót trong của chính mình, lại bị gã lấy ra trước mặt mọi người.
Gã còn viết rất nhiều bài thơ ướŧ áŧ, viết ra hết chuyện trên giường của mình cùng Thôi Oanh Oanh.
Nguyên Chẩn đời Đường lấy bản thân làm nguyên mẫu viết ra Oanh Oanh truyện, lại đặt là Hội chân ký, sau đó Vương Thực Phủ nhà Nguyên cải biên hoa mỹ hơn, lại có Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký, gọi tắt là Tây sương ký.
Mọi người chỉ biết Trương sinh với Thôi Oanh Oanh dưới sự tác hợp của Hồng nương mà người có tình sẽ thành quyến thuộc.
Chẳng hề hay sự thực Thôi Oanh Oanh chờ Trương sinh cả đời.
Mà Trương sinh cũng có vợ con, Thôi Oanh Oanh cũng chỉ là một đóa hoa dại gã hái ở ven đường.
Bách Dịch nghĩ tới đây, cảm thấy vở tuồng đang sôi nổi trước mắt bỗng vô vị nhạt nhẽo.
Trước kia anh không biết thế nào là yêu, xem diễn hí cũng không chạm đến xúc động.
Hôm nay anh mới thấy, Thôi Oanh Oanh là người đáng thương, Trương sinh là ngụy quân tử mặt dày vô liêm sỉ.
“Sao vậy?” Bạch nhị cảm nhận thấy tâm tình Bách Dịch thay đổi, hắn đã từng xem vở này, cũng không hứng thú lắm.
Bách Dịch lắc đầu đáp: “Chỉ là cảm thấy không có gì thú vị.”
Bách Dịch lại hỏi: “Sao lại không thú vị?”
Thấy Bạch nhị muốn hỏi đến cùng, Bách Dịch nói thẳng: “Hồng nương yêu Trương sinh, nghĩ khi Thôi Oanh Oanh xuất giá cô sẽ được đi theo, cũng có thể hầu hạ cậu, Thôi Oanh Oanh chỉ gặp Trương sinh một lần, mặc dù cũng có chút cảm tình, nhưng nếu không phải Hồng nương một mực tác hợp, căn bản cô ấy sẽ không yêu Trương sinh.”
“Vở kịch này, chính là Trương sinh với Hồng nương cấu kết với nhau làm chuyện xấu, tính kế một cô tiểu thư ngây thơ cổng lớn không ra cổng trong không bước.”
Bạch nhị cợt nhạo: “Một vở tuồng thôi, cậu còn nghiêm túc như vậy?”
Bách Dịch nhìn Bạch nhị: “Tôi xem gì, nghe gì, cho đến bây giờ đều nghiêm túc vậy.”
Bạch nhị không cười nữa, nâng tách trà lên: “Là tôi nói sai rồi, cậu cả là người có tình có nghĩa, lấy trà thay rượu, tôi nhận lỗi với cậu.”
Bách Dịch cũng nâng tách trà lên: “Nhị gia khách khí.”
“Tôn Kỳ trước đây không hổ là trụ cột trong gánh hát, hóa thành vai nam vai nữ đều là kiệt xuất, tôi vào Nam ra Bắc, vở này đã xem không ít lần. Nhưng chưa từng thấy Thôi Oanh Oanh nào xinh đẹp như vậy. Nghe giọng cậu ta hát xướng tròn trịa, còn có nét đa tình, so với những người khác chẳng hề kém cạnh.” Một ông lớn hùng hồn ba hoa khoác lác, chỉ điểm giang sơn, đắc chí xoay xoay nhẫn.
Bạch nhị với Bách Dịch ngồi ở phía trước, bị người che khuất, không ai biết Bạch nhị cũng ở đây.
Vì vậy mọi người bàn tán cũng không kiêng kị gì.
“Vậy trước đó sao cậu ta không hát nữa?”
“Ai nói không hát? Chẳng qua là không hát cho chúng ta nghe, người ta ấy à, leo lên cành cao, bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi!”
“Phượng hoàng gì cơ? Không phải bị người ta trả về rồi à? Tôi xem xem, gà rừng cũng chỉ là gà rừng, cả đời không làm được phượng hoàng đâu.”
Bách Dịch cho rằng Bạch nhị sẽ nổi giận, lại cảm thấy Bạch nhị ngồi đấy, dường như những lời người kia nói cũng không vào tai hắn.
Bạch nhị phát hiện Bách Dịch nhìn hắn nên nói: “Tôn Kỳ cũng chỉ là một đào kép, tôi bao cậu ta chẳng qua vì nghe mấy vở tuồng, chưa từng chạm vào cậu ta, cũng chưa từng yêu cậu ta, người khác phán xét cậu ta ra sao có liên quan gì đến tôi?”
“Cậu cả Bách cho là Bạch nhị tôi là người có mới nới cũ?” Bạch nhị nắm lấy tay Bách Dịch ở dưới bàn.
Tay Bạch nhị lạnh như băng, lại rất khỏe, Bách Dịch không rút ra được.
Bạch nhị: “Tôi đây đầy khiếm khuyết, nếu có ưu điểm, thì chính là nói được làm được.”
“Ban đầu tôi nghĩ, tôi gài bẫy cậu cả, dù sao cũng phải nhận phạt mới được.” Bạch nhị, “Vốn định bán rẻ Penicillin cho người bạn là cậu cả, nhưng tôi xem còn chưa đủ chân thành.”
Bạch nhị cười khẽ, mi mắt tràn ngập dịu dàng: “Vậy, tôi lấy mình bồi thường cho cậu cả, thì thế nào?”
Bách Dịch: “…Lời đã nói ra, quả thực Nhị gia đừng…”
Bạch nhị: “Tôi hối hận rồi.”
Giọng Bạch nhị dịu dàng đến lạ, như thể khoảng lặng trước khi giông bão đến: “Trước kia tôi không biết cậu cả lại là người thú vị như vậy, có điều cậu sẽ không vì quyền thế địa vị của tôi mà yêu tôi, vậy tôi chỉ có thể học theo những học sinh kia, theo đuổi cậu cả được không?”
Bách Dịch bất đắc dĩ nói: “Quả thực Nhị gia không cần phải vậy, cha tôi đã viết thư gửi bạn cũ, cũng đã in bài.”
“Chuyện này không liên quan đến Bách lão tiên sinh.” Khuôn mặt ốm tật của Bạch nhị mang ý cười, bình thường hắn cười trông có phần u ám, giờ nở nụ cười càng khiến cho người ta cảm giác như gió xuân hiu hiu.
Hoá ra không phải hắn không thân thiện, chẳng qua ngồi đến vị trí hiện tại, hắn không nhất thiết cần phải thân thiện.
Bách Dịch: “Nhị gia chuẩn bị theo đuổi tôi thế nào? Tôi là đàn ông, sợ rằng cái bài tặng hoa xem chiếu bóng không dùng được.”
Bạch nhị cười cứ như không: “Đến lúc đó tự nhiên cậu cả sẽ biết, lúc ấy cậu cả cũng đừng phụ tấm tình thâm của tôi.”
Bách Dịch: “Nhị gia, ý của tôi trước đó đã nói rất rõ ràng.”
Bạch nhị: “Tôi làm gì là chuyện của tôi, cậu cả không cần bận lòng, Bạch nhị tôi từ trước đến giờ cầm lên được thì cũng buông xuống được, nếu thấy quà lễ sau cậu cả còn nhẫn tâm như thế, tôi ắt sẽ không quấy rầy cậu nữa.”
Bạch nhị nói nhẹ tênh, Bách Dịch nghe cũng không đơn giản.
Anh nghĩ rất lung, nhưng chẳng thể nghĩ ra được mình hấp dẫn Bạch nhị ở điểm nào, chẳng lẽ anh không đủ mờ nhạt hay sao?
Ở nơi này anh có đặc điểm gì kỳ lạ ư?
Hảo cảm Bạch nhị có với anh giống như nước không có nguồn, không thể tìm được đầu nguồn.
Cũng có thể… Bạch nhị chính là Chương Lệ?
Bách Dịch khẽ cười.
Không thể nào.
Dù Chương Lệ ở thế giới nào, cũng sẽ không có cái dáng vẻ này.
Đều có dáng vóc cao to, cả người cơ bắp săn chắc đẹp đẽ, còn Bạch nhị là con ma ốm.
Tính cách cũng khác biệt.
Bạch nhị nhiều lời, những người kia đều là tích chữ như vàng.
Nếu nói tương tự, chỉ có Mạnh Ngạo là giống nhất, nhưng tuy rằng tính tình Mạnh Ngạo rất tệ, cũng nhiều lời, nhưng lại không biết tiến lùi đúng độ, hào hoa phong nhã như Bạch nhị.
Thậm chí Bách Dịch còn cảm thấy Bạch nhị này, rất giống bản sao của mình.
Chẳng qua là ngồi vào địa vị cao, sẽ không có nhiều băn khoăn như vậy.
“Vậy tôi sẽ chờ quà lễ của Nhị gia.” Bách Dịch nhấp một hơi trà nóng.
Hương trà thơm tỏa khắp nơi, sương trắng bay lên, lượn lờ vấn vít…
Chú thích:
(1) Nguyên văn “重楼跨空雨声远, 屋多人少风骚骚.” Đây là một câu trong bài 戏子由 của Tô Thức (Tô Đông Pha). Mình có đi tham khảo hỏi ý kiến và được góp ý câu này có nghĩa là “Trùng trùng lầu các ngang trời, che lặng cả tiếng mưa rơi, phòng nhiều mà người ít, chỉ cảm thấy gió lạnh phơ phất.”
(2) Trích trong phần đầu Tây sương ký của Vương Thực Phủ, cảnh Trương Sinh lần đầu tiên gặp Thôi Oanh Oanh.