Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Ác Độc

Chương 70: Tái sinh trong ngọn lửa 1

Trong hộp đêm rực rỡ ánh đèn, tiếng hát ngọt ngào và mê hoặc của người phụ nữ nghe thật êm tai. Xe kéo chạy đầy đường, quý ông quý bà nói chuyện rôm rả. Giây phút yên bình trước cơn giông tố, họ phóng đãng xa xỉ, đắm chìm trong sự hưởng lạc yên bình ngắn ngủi.

Trong tiết trời đông, đứa trẻ bán báo đi một đôi giày giả da lộ ngón chân. Trời lạnh đến giậm chân, nhưng nó vẫn gân giọng đọc qua những nội dung tin tức trong trang báo.

“Cho tôi một tờ.” Một người con gái theo phong cách phương Tây khoác tay Bách Dịch lấy một đồng đại dương từ trong ví tiền ra.

Đứa trẻ bán báo vội vàng đưa tờ báo lên và nói mấy câu tốt lành: “Chúc cô bình an như ý!”

Người con gái phong cách phương Tây mới vừa du học trở về. Cô ta khoác một tấm áo bành tô da dê màu nâu nhạt, dưới chân đi đôi giày cao gót màu đen, mái tóc uốn xoăn nhẹ, đôi môi tô một màu son quyến rũ. Trong tay cô còn kẹp một điếu thuốc lá nhỏ, cô chỉ nhìn tiêu đề trên trang nhất rồi ngoảnh sang nói với Bách Dịch: “Đại ca, thời thế chỉ e loạn rồi.”

“Triệu tiên sinh với Trần tiên sinh đều rời Thượng Cảng(1) cả rồi.”

Bách Dịch cười nói: “Hay nghe Triệu tiên sinh tai mắt nhạy bén, thiết nghĩ hẳn đã nắm bắt thông tin từ trước, hôm qua đã bay đến Mỹ rồi.”

Người con gái hừ giọng một tiếng: “Ở trong nước làm mưa làm gió bao năm nay, giờ đây nạn nước ập xuống, không nghĩ đến đền nợ nước, không biết xấu hổ.”

“Lời này đừng nói ở trước mặt cha mẹ.” Bách Dịch mặc bộ âu phục lịch sự màu đen, chân đi giày da, anh còn đeo một cặp mắt kính gọng vàng, trông dáng vẻ chuẩn một đại thiếu gia con nhà giàu có cao quý.

“Nếu không vì Trần Vũ, em cũng chẳng đến đây.” Cô gái tên là Bách Mỹ Như, là cô em gái thứ ba của Bách Dịch ở thế giới này. Mười hai tuổi cô đã được đưa ra nước ngoài, ở nước ngoài năm năm.

Nhà họ Bách là một gia tộc theo trào lưu mới, bốn người con trai con gái trong nhà đều ra ngoài du học, học tập tư tưởng tân tiến, mang lòng báo quốc.

“Hội học sinh đã tổ chức ổn rồi, ngày mai sẽ lên phố diễu hành.” Bách Mỹ Như nghiến răng, “Em không tin những kẻ đó cũng không thèm nghe lời tố cáo, yêu cầu của học sinh.”

Bách Dịch vỗ vai cô: “Đừng nghĩ nữa, những người bị bắt lần trước đến giờ vẫn chưa thả ra đâu.”

Lần trước học sinh biểu tình, phòng tuần bộ bắt người giam giữ cũng khoảng ba tháng rồi, giờ vẫn còn chưa thả người ra.

Bách Mỹ Như hít một hơi thuốc: “Hiện giờ nhân dân chịu cảnh trắc trở, những kẻ nhân sĩ cấp cao kia lại như bảo hổ lột da(2), còn dồn nhân dân vào cảnh hiểm, rồi còn cả kẻ muốn khôi phục, muốn dựng xây lại đế chế.”

“Cha mẹ còn để cho chúng ta xã giao với những kẻ ấy, lẽ nào giao thiệp với họ chúng ta có thể cứu được nước cứu được dân?”

Sự giáo dục của nhà họ Bách chính là như vậy. Cha Bách thuộc nhóm người đầu tiên ra nước ngoài học tập, theo tuổi tác lớn dần, ông lại giao nhiệm vụ cứu nước cho các con. Từ khi họ còn nhỏ đã in hằn vào tư tưởng “Hưng vong của nước nhà, trách nhiệm thuộc về chúng ta.”

Bách Mỹ Như là cô con gái có tính cách hướng ngoại nhất trong bốn người, cô đứng thứ ba. Cô có học vấn tốt nhưng tính tình không được tốt lắm, cô dễ nổi nóng, cộng thêm cuộc sống hơn người và sự từng trải du học từ nước ngoài trở về khiến cho cô có vẻ ưu việt hơn mấy phần.

Họ bước vào hộp đêm, trong đại sảnh đã có người tiếp đón từ sớm.

“Hai vị chính là cậu cả Bách và cô ba Bách đúng không?” Tiếp đón là một người trung niên, đầu chải chia ba bảy, mái tóc còn được bôi bóng dầu, như thể đội một bộ tóc giả cứng ngắc. Ông ta có tướng ngũ đoản, trông như một trái bí, “Mời cậu đi bên này, Bạch nhị gia và cậu cả Trần đã đến trước cậu nửa giờ đồng hồ rồi.”

Bạch nhị gia là người đứng đầu nhà họ Bạch, có rất nhiều lời đồn đại về hắn ta. Dẫu sao hắn vừa mới qua sinh nhật tuổi hai mươi, là cậu hai đứng hàng thứ nhưng lại ngồi lên vị trí chủ nhà. Bây giờ tất cả tàu thuyền Thượng Cảng đều thuộc quản lý của hắn, các cửa hàng cũng đều phải hiếu kính hắn mới có thể nói chuyện làm ăn.

Không chỉ như vậy, trong tay hắn còn có nhà máy thuốc và xưởng dệt. Nói một câu phú khả địch quốc cũng chẳng hề ngoa.

Hắn nói một câu, còn có hiệu lực hơn cả các tướng quân ở Thượng Cảng.

Lần này Bách Dịch dẫn Bách Mỹ Như tới cũng là vì cha Bách muốn để Bách Dịch với Bạch nhị gia kia quen biết một chút. Trò chuyện đôi câu, nếu có thể trở thành bạn thì là tốt nhất, nếu không thành vậy còn có Bách Mỹ Như, cha Bách muốn gả con gái cho Bạch nhị gia.

Bách Mỹ Như cũng không biết chuyện này. Cô có tư tưởng tiên tiến, sau khi về nước vẫn thường hay nói không muốn kết hôn quá sớm, nếu có kết hôn thì cô cũng phải tự do yêu đương, lưỡng tình tương duyệt mới là thỏa đáng. Để cô còn trẻ như vậy mà đã phải làm cái chức vợ người ta, trước cô sẽ không chấp nhận.

“Cũng không biết vì sao Trần Vũ lại quen biết Bạch nhị.” Bách Mỹ Như hạ thấp giọng, “Nghe nói Bạch nhị là người… thủ đoạn khá là tàn khốc.”

Bách Dịch mang theo nét cười, đi về phía trước theo người tiếp đón: “Đừng nói nữa, nơi này khắp nơi đều là tai mắt của các phe, chớ vạ miệng(3).”

Bách Mỹ Như ngậm miệng lại, cô cũng che đậy một nụ cười giống như Bách Dịch.

Khi cô còn bé cha mẹ bận rộn, cũng coi như cô được một tay người anh cả này nuôi nấng. Hiện tại dù có không nghe lời cha Bách thế nào thì cô cũng rất vâng lời Bách Dịch.

Trần Vũ là một người cao lớn, gã ta mặc trường bào mã quái, mặc dù đã cắt bím tóc đi nhưng trên người vẫn còn mang bóng dáng thời đại cũ, từ lúc đi đến ánh mắt gã chỉ nhìn chằm chằm Bách Mỹ Như. Đáng tiếc Bách Mỹ Như không có hứng thú với gã. Hai nhà Trần Bách đã qua lại nhiều đời, tiếc rằng lại đi lên hai con đường khác nhau.

Nhà họ Trần là phe ủng hộ trung thành cho chế độ quân chủ và hướng đến chế độ quân chủ lập hiến. Nhà họ Bách lại là trụ cột vững vàng của xã hội mới, nhà họ cho rằng không phải dân chủ tự trị thì không thể cứu nước.

Mặc dù tư tưởng bất đồng nhưng tình cũ còn đây, hai bên vẫn qua lại như xưa. Chỉ là đến đời Bách Dịch Trần Vũ bây giờ mới ít qua lại hơn nhiều. Nhà họ Trần muốn lôi kéo người nhà họ Bách trọng vọng trong hội học sinh văn nhân, vì thế muốn để Trần Vũ với Bách Mỹ Như kết hôn, kết nối mối giao hảo giữa hai nhà.

Quả thật Trần Vũ cũng ái mộ Bách Mỹ Như, nhưng Bách Mỹ Như lại coi thường Trần Vũ.

“Anh Bách, Mỹ Như.” Trần Vũ là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, hào hoa phong nhã, lịch sự lễ độ, “Đi theo tôi, hôm nay Nhị gia vui vẻ, mọi người nói chuyện bàn việc không cần phải câu nệ quá.”

Bách Dịch mỉm cười nói: “Mấy ngày không gặp, đúng là cậu lại chững chạc hơn mấy phần.”

Trần Vũ: “Không chững chạc không được, cha tôi vì dạy dỗ tôi không biết đã hỏng mất bao nhiêu cây gậy rồi.”

Bách Mỹ Như biết ý của nhà họ Trần, cô chẳng buồn nói chuyện với Trần Vũ. Ánh mắt Trần Vũ nhìn cô triền miên, cớ sao trái tim cô bướng bỉnh như sắt đá, chẳng thể lay chuyển vậy.

Ba người đi đến trước cửa phòng tiệc rượu, tựa như chỉ liếc mắt nhìn là thấy ngay được Bạch nhị gia. Cũng đành chịu thôi, người này bắt mắt quá mức, như thể ngàn sao vây quanh vầng trăng.

Hắn mặc một bộ âu phục trắng, tóc chải ngược ra sau, nhìn thân hình gầy gò trái lại có phần khí chất văn nhân. Thuở hắn còn nhỏ có phát một cơn bệnh nặng, từ đấy bệnh cũ không dứt, dù chỉ nhìn bề ngoài cũng thấy được thể trạng bệnh tật yếu o của hắn.

Nhưng dù vậy cũng chẳng ảnh hưởng đến khí thế của hắn. Kể cả bên cạnh hắn có người cao lớn hơn, cường tráng hơn thì vẫn nhìn ra được hắn mới là chủ nhân.

“Bạch nhị hóa ra là như thế này.” Bách Mỹ Như mới về nước không lâu, cô chưa từng xem qua ảnh Bạch nhị, giờ mới ngợi khen, “Nếu chỉ nhìn khí chất bên ngoài, tuyệt đối không có ai sẽ nghĩ rằng hắn ta là Nhị gia nhà họ Bạch.”

“Ngược lại có mấy phần phong thái của Triệu tiên sinh.”

Trần Vũ dẫn họ đi qua đám người.

“Nhị gia, đây chính là người tôi đã nhắc đến với ngài, là cậu cả và cô ba nhà họ Bách.” Trần Vũ khẽ cúi đầu, hành vi này là gã không tự chủ mà làm ra, còn hạ thấp hai tông trước khi nói.

Bách Dịch với Bách Mỹ Như cùng cất tiếng chào hỏi: “Nhị gia.”

Da Bạch nhị quanh năm nhợt nhạt, nhưng cũng không ra vẻ phách lối, hắn gọi người phục vụ mang đến bốn ly rượu.

“Hay nghe nói cậu cả Bách khôn khéo, lại còn đẹp mắt.” Bạch nhị mặt không cảm xúc, “Hôm nay vừa thấy, danh bất hư truyền.”

Trần Vũ không dám tiếp lời. Hai chữ “đẹp mắt” trong trường hợp này, quả thực có vẻ hơi ngả ngớn.

Ánh mắt gã lom lom nhìn Bách Dịch, chỉ sợ Bách Dịch bực tức phất tay áo bỏ đi.

Bách Dịch nâng ly rượu lên, nụ cười trên môi không tan đi: “Nghe những lời này của Nhị gia, Vân Đình đã biết chuyến này không uổng công rồi.”

Vân Đình là tự của anh, người ngoài gọi tên cũng dùng hai chữ này.

Có vẻ Bạch nhị không ngờ đến Bách Dịch sẽ đáp lại như vậy, trong mắt hứng thú hơn mấy phần. Đứng đến cái vị trí này của hắn, vui thú tầm thường đã không thể khiến hắn thấy thú vị nữa, hắn cười nói: “Nếu cậu cả Bách không chê, tối nay không bằng cùng tôi bắt tay chung niềm vui thú.”

Bách Dịch nhìn thẳng: “Cầu còn không được.”

Trần Vũ rất biết nhìn hoàn cảnh mà dẫn Bách Mỹ Như đi. Bách Mỹ Như cũng không từ chối, cô khoác cánh tay Trần Vũ rời đi.

“Bách lão tiên sinh nay vẫn khỏe chứ?” Bạch Nhị đứng trước mặt Bách Dịch. Hắn trông gầy gò nhưng lại cao hơn Bách Dịch nửa cái đầu.

Bách Dịch: “Cha tôi cũng coi là khỏe mạnh.”

Bạch nhị có ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, hắn cười nói: “Nghe nói lão tiên sinh có qua lại bên bờ biển? Đến Thượng Cảng này lâu như vậy mà tôi vẫn vô duyên không gặp, phải chăng là chê tôi nặng hơi tiền?”

Bách Dịch không thay đổi sắc mặt: “Nhị gia nói đùa, thực tế thì dòng dõi Nhị gia cao vời vợi, nhà họ Bách nào phải là danh môn vọng tộc, khó bước qua cửa nhà họ Bạch.”

Bạch nhị bỗng bật cười, hắn cười một tiếng, cả sảnh yên tĩnh.

Bạch nhị có một đôi mắt phượng, đường nét tinh xảo, bình thường không cười cũng không sao, nhưng cười lên một cái là trông vô cùng đẹp mắt.

Nhưng tính tình Bạch nhị cổ quái, hắn không thích có người khen vẻ bề ngoài, thủ đoạn lại tàn ác, là người tàn bạo, lâu ngày chẳng có ai dám khen vẻ bề ngoài của hắn nữa.

“Cậu cả Bách ban đầu du học ở đâu vậy?” Sau khi Bạch nhị không cười nữa, mọi người mới lại tiếp tục chuyện trò.

Bạch nhị không hay cười, nếu hắn cười vậy không phải vô cùng vui vẻ thì chính là vô cùng tức giận. Nếu vui, người người đều được lợi. Nếu giận, ai ai cũng gặp xui.

Bách Dịch: “Nước Nga.”

Bạch nhị: “Tôi nhìn khí chất cậu Bách, trái lại rất giống như đi Pháp về.”

Bách Dịch lại cầm một ly rượu: “Lời này của Nhị gia nghĩa là sao?”

Bạch nhị cười tủm tỉm: “Đều quý phái như nhau.”

Bạch nhị bất ngờ chuyển đề tài: “Cậu Bách đã tới cảng bao lâu rồi?”

Bách Dịch: “Tính tới tính lui, cũng phải ba tháng rồi.”

“Nghĩ đến cậu cả Bách vẫn chưa hiểu rõ Thượng Cảng.” Bạch nhị nói, “Nếu không chê tôi tục tằng, cậu có thể thường xuyên đến tìm tôi trò chuyện, tôi sẽ dẫn cậu cả đi xem tình hình Thượng Cảng.”

“Thượng Cảng kẻ người phức tạp, sợ rằng sự khôn khéo của cậu cả cũng chấm dứt ở đây.”

Bách Dịch cười càng tươi: “Cũng đều do bạn bè bịa chuyện, tôi mà khôn khéo, vậy sao đến hôm nay mới có duyên được gặp Nhị gia?”

“Nhân vật như Nhị gia tôi ngưỡng mộ đã lâu, đáng tiếc vẫn luôn vô duyên không gặp. Hôm nay gặp mặt mới biết Nhị gia khí thế bức người.”

Bạch nhị mỉm cười, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Cậu cả Bách miệng lưỡi trơn tru, hồng nhan tri kỷ ắt hẳn không ít, đáng tiếc tiệc rượu này không mời đến mấy cô nàng hồng lâu, không thấy được ngón nghề trêu hoa ghẹo nguyệt của cậu cả Bách, ngược lại đúng là đáng tiếc.”

Bách Dịch không biết vị Bạch nhị gia này có ý ám chỉ điều gì, không ngờ nói chuyện ưa cái giọng điệu này, nên anh nói: “Nhị gia khen trật rồi. Trong nhà quản lý nghiêm, chớ nói hồng nhan tri kỷ, ngay cả muỗi mẹ cũng không dám đến gần, tôi cũng chưa kết hôn, không dám qua lại với phái nữ.”

Bạch nhị: “Nhà họ Bách quả nhiên gia giáo nghiêm khắc. Cậu cả Bách tới đúng dịp, tôi đang có chuyện cần người làm, liệu cậu cả có khả năng giúp đỡ?”

Bách Dịch không dám đồng ý ngay: “Nhị gia xin cứ nói, nếu Vân Đình có thể giúp tất khắc không chối từ.”

Bạch nhị giơ tay lên, ngón tay chạm nhẹ thái dương Bách Dịch, lại di chuyển xuống dưới, dừng lại nơi gò má anh.

“Nhị gia có hứng thú khác người, không biết cậu cả có bằng lòng theo tôi hoang đường một đêm?”

Chú thích:

(1) Nguyên văn 上港: Cảng Thượng Hải.

(2) Nguyên văn 与虎谋皮: Khi thương lượng với người khác thì không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.

(3) Nguyên văn 落人口实: chỉ việc làm không được chu toàn, để lại kẽ hở cho người khác công kích trong lời nói.