Hầu nam thϊếp thân cũng không phải là một chức vụ nhàn nhã, một ngày hai mươi tư tiếng đều phải ở gần Asa, lộ trình của Asa anh phải nhớ như nằm lòng, ngay cả bữa sáng của Asa anh cũng phải có trách nhiệm – vì vậy ngay cả khẩu vị của Asa anh cũng phải biết rõ hơn cả của mình. Nói chung là tất cả chuyện nhỏ chuyện lớn, Bách Dịch hận mình không thể biến thành chàng bạch tuộc, có bao nhiêu tay cũng không đủ dùng.
Tuy nhiên địa vị của anh dùng mắt thường cũng có thể thấy được có sự thay đổi, anh có thể tự do đi lại trong tòa nhà này, đám người hầu thấy anh đều lấy lòng gọi anh một tiếng anh.
Ngay cả quản gia nhìn anh không vừa mắt nhất, ở trước mặt cũng chỉ đành cho anh vẻ mặt hài hòa.
Phòng của anh cũng thay đổi, chuyển đến gian phòng cách vách phòng Asa, so với phòng Asa thì không lớn lắm nhưng so với căn phòng trước của anh thì đúng là một cái trên trời một cái dưới đất.
Lúc Asa ra ngoài anh cũng phải đi theo Asa.
Nhưng Asa cũng không ra ngoài nhiều, thỉnh thoảng sẽ có người đến viếng thăm, nhưng cùng lắm cũng chỉ đến nửa buổi.
Trừ những điều này ra, mỗi ngày chuyện anh làm nhiều nhất chính là đứng ngây người một bên khi Asa đọc sách, thấy nước trong ly đã cạn thì thay ly khác.
Asa cũng không phải là người thích hạch sách. Hắn trầm mặc ít lời, trên mặt thường không có cảm xúc gì, khiến hắn mở miệng nói chuyện đã là việc khó chớ nói gì đến việc bới móc.
Nhưng hắn dùng Bách Dịch đúng là càng ngày càng quen tay.
Bách Dịch cũng hài lòng với vị trí hầu nam thϊếp thân này.
Lily được coi là người thứ hai ở đây mà Bách Dịch biết – người đầu tiên là anh chàng Tóc Đỏ, nhưng có lẽ sau này họ cũng sẽ không gặp lại nữa.
Vì vậy quan hệ của Bách Dịch và Lily cũng ngày càng tốt hơn. Lily cũng không còn xụ mặt với Bách Dịch nữa, có lúc còn nhoẻn miệng cười, chung quy cũng nhìn giống một cô nàng trẻ tuổi hơn, không còn là bà má bị những giáo lý tẩy não nữa.
“Cậu thật là may mắn.” Lily hay cảm thán một câu như vậy.
Bách Dịch châm trà cho cô ta, anh hầu hạ bên Asa thế nên rất nhiều loại trà ngon chỗ anh cũng có, trừ những loại trà đặc biệt cao cấp không thể có ra thì những loại trà khác anh đều có thể uống tùy thích.
Lily nâng tách hồng trà, hâm mộ nói: “Trà này ngoài kia phải hơn ba ngàn Tinh tệ mới mua được một túi nhỏ.”
Bách Dịch: “Vậy cô uống nhiều chút, coi như là được bữa hời.”
Lily thổi thổi, thổi cho nguội chút cô liền nhấp một ngụm, mắt nheo lại mặt đầy hưởng thụ.
Cô uống gần hết rồi mới ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết John đang ở bên ngoài tìm người không.”
Bách Dịch không rõ nên hỏi lại: “Tìm ai?”
Lily bĩu môi: “Còn có thể là ai? Ông ta nghĩ cậu được đức ngài yêu thích là bởi cậu là người phân khu, đức ngài thích mới mẻ, chưa từng thấy, vậy nên mới muốn đi tìm một người phân khu khác về.”
Giữa đôi mày Lily đều hiện nét khinh thường, một Bách Dịch John cũng đã sứt đầu mẻ trán, lại tìm một người nữa về, nếu người phân khu đó thực sự có bản lĩnh dìm Bách Dịch xuống, vậy John mới thực sự là dẫn sói vào nhà, bê đá đập chân mình.
Bách Dịch bưng tách trà đứng dựa tường, anh cười nói: “Ông ấy cũng hy vọng đức ngài vui vẻ mà.”
Bách Dịch chưa bao giờ nói xấu người khác, đây là kinh nghiệm.
Lily như chợt nhớ ra điều gì, mặt bất chợt đỏ lên, lắp bắp hỏi: “Chuyện đó… đức ngài… có lợi hại không?”
Cô đã muốn hỏi từ lâu nhưng vẫn luôn không hỏi ra được.
Bách Dịch cũng thoáng sững người, rất nhanh đã phản ứng kịp với ý của Lily.
Tất cả người hầu ở đây đều cho rằng anh có thể trở thành hầu nam thϊếp thân cũng là bởi anh leo lên giường “chăm sóc” Asa rất tốt, hẳn chính là sắc đẹp làm lu mờ lý trí nên Asa mới có thể để anh thay đổi địa vị.
Nhưng điều này chỉ có thể chứng minh Bách Dịch lợi hại, còn Asa có lợi hại hay không thì bọn họ không bao giờ biết được.
Càng không biết thì càng hiếu kỳ.
Dù sao bây giờ phòng ốc hiệu quả cách âm tốt như vậy, cho dù liều mạng áp tai nghe thì cũng chẳng nghe được cái gì.
Dọn dẹp đều là robot vệ sinh, đến ngay cái ga trải giường bị làm bẩn bọn họ cũng không nhìn thấy.
Bách Dịch cảm thấy mặc dù mình cũng không biết nhưng cũng không thể bôi nhọ năng lực tìиɧ ɖu͙© của Asa được.
Dù gì thì đối với một người đàn ông mà nói, mạnh mẽ ở phương diện này cũng là một ưu điểm, vì vậy anh tỏ vẻ cao thâm khó dò hất cằm lên, nói với Lily: “Cái khác tôi không biết, nhưng eo tôi từ sáng đến tối đều mỏi nhừ.”
Anh cũng không nói sai, gần đây cả ngày lẫn đêm không biết anh đã phải cong eo bao nhiêu lần với Asa.
Không mỏi mới là lạ.
Nhưng Lily không nghĩ như vậy, lời nghe vào tai cô lại chính là nói ở phương diện kia Asa có năng lực mạnh khủng khϊếp.
Làm một cậu trai trẻ đau eo như vậy, Lily mặt càng đỏ hơn.
Cô nói: “Vậy cậu phải biểu hiện cố gắng hơn chút, tôi trông John không dẫn người về chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Cô với Bách Dịch giao thiệp không tồi, Bách Dịch có chuyện tốt cũng nhớ tới cô, đương nhiên cô cũng lo lắng nhiều hơn cho Bách Dịch.
Dù sao nếu quả thực có người mới đắc vị, mối quan hệ tốt giữa cô và Bách Dịch này nói không chừng cũng gặp phải xui xẻo.
Đã như vậy, vì lợi ích cá nhân, cô cũng phải đứng về phía Bách Dịch.
Bách Dịch mỉm cười với cô.
Lily nhìn gương mặt tươi cười của Bách Dịch, hơi ngẩn ra.
Nếu người này không phải là một kẻ ở phân khu mà là người đặc khu, nói không chừng bọn họ…
Lily mới vừa lóe lên ý nghĩ này cô lại tự giác đè nó xuống.
Cô cũng không phải ăn gan trời, không dám cướp người với quý tộc.
Trái lại Bách Dịch cũng không cảm thấy có gì khác lạ, năm người trong một phòng làm việc còn có thể chia ra hai phe chứ nói chi là nhiều người hầu như vậy. Có thể trong mắt Asa bọn họ đều như nhau, giống như công ty của anh, chẳng lẽ cũng không có các nhóm nhỏ ư? Nhưng mặc kệ bọn họ âm thầm thể hiện thế nào, chỉ cần không gây ra chuyện quá khó coi thì anh cũng không quan tâm, chỉ cần làm việc thật tốt làm được.
Buổi trưa Asa sẽ nghỉ ngơi hai tiếng, sau đó sẽ đến thư phòng đọc sách.
Vì khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, giờ sách giấy đã không còn nhiều nơi bán, mọi người đều dùng tài khoản cá nhân mà đăng lên Internet, xem trên Internet.
Phỏng chừng người còn giữ thói quen đọc sách giấy như Asa đúng là lập dị.
Thư phòng rộng như một thư viện vậy, kín các bức tường thư phòng hình vòng cung đều là giá sách, ngước mắt nhìn lên cũng đều sách là sách.
Bách Dịch đứng sau lưng Asa, ánh mắt vô định, tiếng trang sách Asa lật giở vẫn vang bên tai anh, trong gian thư phòng lớn như này cũng chỉ có âm thanh này mà thôi.
Thư phòng trừ Asa và robot vệ sinh thì những người hầu khác không được phép bước chân vào.
Bách Dịch có thể vào quả thực có không ít người bị dọa sợ rơi mắt kính.
Thậm chí có người còn nghi ngờ trước kia Bách Dịch ở phân khu chính là một kẻ dựa vào bán mông mà sống.
Nếu không làm sao sẽ khiến Asa mê mẩn đến mức độ này.
Nhưng những lời này Bách Dịch cũng không nghe được nhiều, mà dù có nghe được thì hẳn anh cũng chỉ cười một tiếng.
Bách Dịch nhìn tách trà sắp cạn của Asa, anh liền đi lấy ấm trà ngay bàn bên cạnh đó rót đầy lại, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trà xong rồi mới đưa cho Asa.
Asa cũng không ngẩng đầu mà nhận lấy, uống một hớp rồi lại đặt xuống.
Chờ đến thời gian dùng bữa tối, Asa mới khép sách lại, cuốn sách hắn chưa xem xong sẽ để lại trên bàn, cuốn nào đọc xong rồi sẽ giao cho robot để nó cất lại.
Bách Dịch lại theo Asa đến phòng ăn.
Hai tháng liền Asa đều phải ăn uống thanh đạm, nhưng dù không có lời bác sĩ dặn dò thì nhà bếp cũng biết không nên làm mấy món đậm vị.
Mỗi ngày đều phải có một tô súp đặc, ăn kèm với bánh mì, lại thêm một phần salad thịt gà. Bách Dịch chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy nhạt miệng muốn chết.
Nhất là salad thịt gà cho rất ít xốt salad.
Nhưng đầu bếp cũng rất đau đầu, hai tháng liền nấu không trùng món chẳng có gì là khó, nhưng hai tháng liền vừa nấu không lặp lại mà phải còn làm thanh đạm quả thực là quá khó khăn.
Asa ăn rất ít, súp đặc thì không động đến một thìa, bánh mì cũng chỉ ăn một miếng, đến salad gà cũng chỉ ăn một chút rau, còn thịt gà thì hoàn toàn không chạm vào.
Mặc dù hắn không nói rõ là không ngon nhưng chỉ cần người có mắt thì đều nhìn ra được.
Đầu bếp cũng hiểu rõ, vì vậy ngày ngày mặt đều như đưa đám, chỉ sợ một ngày nào đó Asa đuổi gã ra ngoài.
Làm việc trong nhà bếp của quý tộc thật là tốt biết bao, so với ra ngoài đi làm một tháng làm lụng cật lực cũng chỉ có thể kiếm được mấy ngàn Tinh tệ thì tốt hơn nhiều.
Hơn nữa đồ trong bếp này nọ chỉ cần ông không cầm quá nhiều thì đều có thể mang chút đỉnh về nhà.
Còn tiền ông kiếm được hầu như là có thể để dành được hết.
Ở đặc khu các gì cũng đắt đỏ, người ở đặc khu nói ra thì nghe hay nhưng cũng có không ít người nghèo, hàng tháng cũng chỉ dựa vào tiền hỗ trợ mà sống qua ngày.
Để bọn họ đến phân khu á? Bọn họ tình nguyện chết đói ở đặc khu cũng không đến phân khu.
Vì vậy khoảng thời gian này chân mày của đầu bếp chưa giãn ra được ngày nào.
Đám người hầu nhìn ông mặt ủ mày chau, tất cả đều trốn tránh ông.
Chỉ có Bách Dịch lúc đến lấy bữa sáng là sẽ nói đôi ba câu với ông.
Đúng là đầu bếp nịnh bợ Bách Dịch, vừa thấy Bách Dịch đến là sẽ dúi vào tay anh một quả lê, cười đến là rạng rỡ nói: “Sáng nay mới đưa đến, đều mới hái trên cành xong là chuyển đến luôn đó.”
Bách Dịch cười một tiếng: “Vậy tôi không khách khí nhé.”
Đầu bếp thở phào, lại dè dặt hỏi: “Tối qua đức ngài ăn có ngon miệng không?”
Dù sao chỉ có buổi sáng ông mới có thể nói đôi câu với Bách Dịch.
Nụ cười trên môi Bách Dịch vụt tắt.
Đầu bếp hiểu ra ngay, đến cả việc cười lấy lòng cũng trở nên vô nghĩa.
Lúc này Bách Dịch lấy từ trong túi quần áo ra một tờ giấy, trên đây đều là công thức nấu ăn mà anh đã viết cả đêm qua, liều lượng nguyên liệu chi tiết đến từng gam, chỉ cần làm theo công thức này cho dù không phải ngon xuất sắc thì cũng sẽ không khó ăn.
Ít nhất là tốt hơn chuyện ngày qua ngày không súp gà đặc thì là canh hầm thịt bò.
“Đây là công thức nấu ăn ở quê tôi.” Bách Dịch hòa nhã nói, “Ông có thể thử xem sao.”
Đầu bếp không nghĩ tới bây giờ vẫn còn có người dùng giấy viết. Sau khi nhận lấy ông đọc qua mấy lượt, còn có làm để mang lên được hay không thì ông phải tự mình thử mới được.
Nhưng Bách Dịch tình nguyện chìa tay giúp ông cũng đã tận tình tận nghĩa rồi, nụ cười lấy lòng của ông cũng chân thành hơn không ít, ông chắp tay nói cảm ơn không ngừng: “Cảm ơn rất nhiều, nếu đức ngài ăn ngon đời này tôi sẽ không quên ân tình của ngài.”
Bách Dịch hiền hòa: “Tôi cũng không phải là người cần mang ân báo đáp, hai tháng nay làm các món thanh đạm không trùng lặp quả thật là làm khó cho ông.”
Đầu bếp thở than: “Ngài nói quá đúng!”
Dưới trướng ông cũng có không ít phó bếp với học việc, kẻ nào kẻ nấy đều mong gã xui xẻo, tốt nhất là bị đuổi đi, để bản thân có thể lên chức, áp lực của ông lớn vô cùng.
Mặc kệ công thức Bách Dịch cho có ích hay không, phần ân tình này ông phải ghi nhớ.
Chờ khi Bách Dịch đi rồi mới có người sáp đến hỏi: “Lão Char này, ông với hắn ta nói gì mà lâu thế?”
Lão Char, cũng chính là bếp trưởng, ông hừ mũi, giọng không hề thân thiện nói: “Mày quan tâm cái rắm?”
Người hỏi bị hắt hủi(1), gã bĩu môi bỏ đi.
Lão Char đi đến một góc mở tờ giấy ra đọc kỹ.
Có thể ở lại đây hay không, thì phải xem ông có dám đánh cược hay không.
Chú thích:
(1) Nguyên văn 触一鼻子灰 chạm vào mũi xám: Nghĩa là cố gắng làm hài lòng ai đó nhưng kết quả là bị xua đuổi, tảng lờ.