Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Ác Độc

Chương 21: Hoa hồng bụi bặm 21

Bách Dịch sống hơn hai mươi năm, có vô số người lấy lòng hoặc bày tỏ tình cảm với anh, nam có nữ có, được đàn ông mến mộ với anh cũng rất bình thường.

Dù sao anh vẫn tự nhận mình là người ưu tú, luôn thu hút sự chú ý của người khác.

Nhưng giống như Chương Lệ, Bách Dịch lại chưa gặp bao giờ.

Có lẽ cũng có, nhưng anh lại không thể nhớ nổi.

Bách Dịch chưa từng động lòng với phụ nữ, cũng chưa yêu đương với đàn ông. Anh dành toàn bộ sức lực cho việc xã giao với đối tác cũng như gây dựng sự nghiệp. Đừng nói chuyện yêu, đến đi du lịch anh cũng không đi nổi mấy chuyến.

Đổi lại ở thế giới thực, nếu anh biết được có tâm tư như này với mình, có lẽ anh vẫn sẽ giữ bề ngoài dịu dàng rồi bình tĩnh cách xa đối phương, để giữ thể diện cho cả hai bên.

Nhưng hiện giờ anh lại không thể đối xử với Chương Lệ theo cách cũ.

Bởi vì anh không có cách nào cách xa con người này.

Thế nên Bách Dịch tính tới tính lui, việc duy nhất anh có thể làm chính là giả vờ không biết gì.

Tình yêu của người trẻ tuổi luôn là những mối tình chóng vánh, ai biết được lúc nào Chương Lệ sẽ có tình yêu mới(1) chứ?

Nhưng dù giả bộ đến thế nào đi nữa Bách Dịch vẫn nhận thấy có rất nhiều chi tiết mà trước đây anh không thèm để ý.

Ví dụ như Chương Lệ thường hay nhìn anh, hoặc là hay ôm lấy vai anh.

Trước đây Bách Dịch chỉ coi là đυ.ng chạm bình thường, nhưng bây giờ ngẫm lại cảm thấy hai người quá thân mật, có lẽ sẽ cho Chương Lệ một chút hy vọng không nên có.

Vì thế Bách Dịch bắt đầu chủ động giữ khoảng cách.

Anh biết rõ phải làm thế nào để khoảng cách này không xa không gần, vừa không khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt, vừa không khiến người ta cảm thấy thân mật quá mức.

Xem như là một lời từ chối im lặng.

Nhưng Chương Lệ lại làm như không biết, tựa như hắn hoàn toàn không nhận thấy Bách Dịch thay đổi mà vẫn ở chung giống như bình thường.

Bách Dịch vô cùng bối rối, anh đối với Chương Lệ đúng là có tán thưởng, là tán thưởng chứ không phải yêu thích gì chứ đừng nói đến yêu đương. Vì vậy tình cảm của Chương Lệ đối với anh chính là một gánh nặng.

Người sống với người, tại sao cứ nhất định phải nói đến chuyện tình cảm chứ? Chỉ quan tâm đến lợi ích thôi không phải tốt lắm rồi sao?

“Vé máy bay khởi hành lúc 8 giờ sáng mai.” Bách Dịch đi vào phòng làm việc của Chương Lệ nhắc nhở hắn về lịch trình.

Ngày mai có một hội nghị thương vụ ở thủ đô, tham dự đều là người trong nghề, công ty nhỏ có mà tập đoàn lớn cũng có, dù không học được gì thì cũng có thể mở rộng quan hệ.

Chương Lệ gật đầu tỏ ý đã biết, lại hỏi Bách Dịch: “Tối nay ăn ở ngoài đi, anh muốn ăn cái gì?”

Bách Dịch đã nhận thức được mối nguy, anh nghe Chương Lệ nói ăn cơm trong đầu tự động nảy số nghĩ đến bữa tối dưới ánh nến, nghĩ đến bữa tối dưới ánh nến lại liên tưởng đến tỏ tình, nghĩ đến tỏ tình rồi nghĩ đến…

Chẳng qua anh chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, không muốn vì nhiệm vụ mà dâng hiến cái gì khác ngoài đầu óc.

Cho dù là phía trước hay phía sau anh đều không có một chút hứng thú nào.

Thế nên Bách Dịch uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, tối nay tôi đến bệnh viện.”

Vừa hay có Trần Tuấn Tường sẵn làm bia đỡ đạn.

Chương Lệ cũng không thất vọng, chỉ săn sóc nói: “Vậy anh đi đường cẩn thận, đến nơi thì gọi điện báo tôi.”

Bách Dịch: “Biết rồi, tôi đi pha trà cho cậu.”

Nói xong anh rời khỏi văn phòng.

Bây giờ hễ anh ở một mình với Chương Lệ là lại cảm thấy bối rối, muốn chuyển ra khỏi nhà Chương Lệ nhưng lại vật lộn với nhiệm vụ.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan, chuyện chẳng ra đâu vào đâu này làm Bách Dịch không thoải mái chút nào.

Chỉ là đối phương không làm rõ ra, liệu biết lúc nào sẽ không có ý định này. Nếu hiện tại hắn tùy tiện làm rõ rồi anh lại từ chối Chương Lệ, đến lúc đó đừng nói là bạn, làm người quen cũng không có cửa.

Bách Dịch càng nghĩ càng đau đầu, đơn giản không nghĩ đến nữa.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, tới đâu hay tới đó vậy.

***

Sau khi tan ca Bách Dịch đi đến bệnh viện luôn. Dì hộ lý đã làm xong việc, hiện giờ Trần Tuấn Tường chỉ còn đôi mắt hơi sưng ra thì cũng không còn vấn đề gì khác, ngày mai có thể xuất viện.

Thấy Bách Dịch đến thăm cậu, nụ cười trên mặt Trần Tuấn Tường càng tươi hơn.

“Anh Bách, em khỏe nhiều rồi, ngày mai là có thể ra viện.” Trần Tuấn Tường kêu Bách Dịch ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cậu cũng không ngồi trên giường bệnh mà xuống giường ngồi vào một ghế khác, còn nhiệt tình rót ly nước cho Bách Dịch, không biết còn tưởng rằng Bách Dịch đến nhà cậu làm khách.

Bách Dịch cũng không khách khí với cậu, trước tiên hỏi tình hình dạo này, rồi hỏi cậu sau khi ra viện định làm gì.

“Anh Hoắc cũng đã nói với em là chuẩn bị mở thêm một quán bar ở phía Nam thành phố, nhưng lần này chỉ là một quán bar nhỏ thôi, mọi việc sẽ giao cho em xử lý toàn bộ.” Trần Tuấn Tường vuốt mũi, khẳng định rất vui và đắc chí.

Bách Dịch cũng tán thành: “Đây là chuyện đáng mừng, sau này cậu phải làm việc cho tốt đó.”

Trần Tuấn Tường: “Chắc chắn rồi, em vẫn luôn cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mua một căn hộ bên cạnh nhà anh đây.”

Sau đó cả hai người rời vào yên lặng.

Dẫu sao bọn họ đều biết, căn nhà kia của Bách Dịch đã trở thành đồ trang trí.

Trần Tuấn Tường vội chuyển đề tài: “Anh Bách, dạo này anh thế nào? Bên chỗ Chương Lệ kia làm ổn chứ? Ở bên đó có ai gây khó dễ(2) với anh không?”

Bách Dịch mỉm cười lên tiếng: “Ở đâu cũng đều là làm việc cả, huống hồ cậu đã thấy ai gây sự được với anh bao giờ chưa?”

Trần Tuấn Tường lầm bầm nói: “Hồi anh mới đi theo anh Hoắc, mấy kẻ gọi là anh em kia đều nhìn anh không thuận mắt.”

Lời này cũng là thật, Bách Dịch có bản lĩnh, nhưng mấy người theo anh Hoắc từ trước kia lại không biết.

Có điều Bách Dịch cũng chẳng quan tâm, có bản lĩnh hay không không phải dựa vào mồm miệng. Sau khi trải qua vài chuyện những người đó đã hoàn toàn tin phục.

Nhưng sau khi anh đến bên Chương Lệ thì không có chuyện tương tự xảy ra nữa. Chương Lệ dẫn theo hơn mười người, mặc dù không có ai chủ động tiến đến kết thân với anh nhưng trong lời nói lại đối với anh có sự tôn trọng lạ thường.

Điều này khiến Bách Dịch nhận ra được điều gì đó.

Bỗng nhiên anh có chút xúc động, nhưng chỉ là xúc động mà thôi.

Trần Tuấn Tường vẫn nói không ngừng: “Anh Bách à, anh định đi theo Chương Lệ luôn đó à? Em phải nói câu này, anh so với bọn họ đều tài giỏi hơn nhiều, hay anh tự mình gây dựng đi? Em sẽ đi theo anh làm việc, tiền lương em không nhận cũng được!”

Cậu dâng lòng trung thành của mình lên với Bách Dịch chỉ hy vọng được đối phương để mắt tới.

Bách Dịch lắc đầu: “Cậu tốt nhất cứ đi theo anh Hoắc, anh Hoắc trọng tình nghĩa sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

Trần Tuấn Tường ủ rũ gục đầu, cậu chỉ hận mình không có tiền như Chương Lệ, không thể khiến Bách Dịch ở bên mình.

Nếu như cậu là Chương Lệ thì mỗi ngày sẽ chẳng để Bách Dịch làm gì cả, chỉ cần để anh ấy ngồi một chỗ cũng có tiền, muốn cái gì sẽ có cái đó.

Chỉ cần Bách Dịch nguyện ý thường xuyên nói chuyện với cậu, ngồi với cậu ở trong phòng làm việc là được rồi.

Đáng tiếng Bách Dịch không nghe thấy tiếng lòng của Trần Tuấn Tường, nếu không nhất định sẽ phì cười cậu không có mệnh Hán Vũ Đế, và cả lòng Hán Vũ Đế muốn kim ốc tàng kiều(3).

Bách Dịch ở cùng với Trần Tuấn Tường rất thoải mái. Trần Tuấn Tường không lòng vòng, là một người nhìn một cái là biết rõ ngay, hơn nữa Bách Dịch nói cái gì là cậu ta tin ngay tắp lự.

Với cậu mà nói, trên thế gian này chưa có người nào có năng lực và đúng đắn hơn Bách Dịch.

Sống cùng với một người sùng bái mình như vậy, đúng là muốn ghét người ta cũng khó.

Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, mặc dù Trần Tuấn Tường nói là nhiều còn Bách Dịch nghe là chủ yếu.

“Anh đi đây, ngày mai mấy giờ cậu xuất viện?” Bách Dịch đứng dậy.

Trần Tuấn Tường: “8 giờ sáng mai.”

Bách Dịch cười nói: “Vậy để anh xin nghỉ đến đón cậu.”

Trần Tuấn Tường khách khí nói: “Không cần không cần đâu, em khỏe hẳn rồi, cũng có phải là trẻ con đâu, em tự mình về được.”

Bách Dịch cũng không nể nang: “Vậy cũng được, cậu chú ý cẩn thận.”

Trần Tuấn Tường ngu luôn, không phải, em chỉ khách sáo thôi mà, anh Bách nói thêm đôi câu cho em bậc thang bước xuống mới đúng chứ.

Sau khi Bách Dịch đi Trần Tuấn Tường mới khẽ tát mình một cái, cho mày nói nhiều này.

Đến khi ra khỏi bệnh viện Bách Dịch ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời đã tối sao sáng long lanh. Nhưng tâm trạng của Bách Dịch lại không tốt chút nào.

Anh lại phải trở về bên Chương Lệ.

Bách Dịch do dự vài giây, cuối cùng vẫn lái xe trở về nhà của anh, cũng may chìa khóa để ở trong xe, anh gửi một tin báo cho Chương Lệ là được.

Anh lạnh nhạt hơn một chút, chắc chắn Chương Lệ sẽ hiểu được ý của anh.

Đến lúc đó hai người có thể hòa thuận trở lại như bình thường.

Chương Lệ ở phòng làm việc nhận được tin nhắn của Bách Dịch, tin nhắn rất ngắn gọn nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Chương Lệ cầm điện thoại trong tay hơi xuất thần.

Hắn biết hắn kích động, cũng biết tối hôm qua chưa đến lúc, hoặc giả là lấy rượu mượn cớ, hay là tâm tư chôn giấu quá lâu đã đến bờ vực bùng nổ.

Chương Lệ trầm mặc nhìn điện thoại di động, hắn biết Bách Dịch có thể không yêu hắn, cũng có thể cả đời sẽ không yêu hắn.

Nhưng như vậy thì có vấn đề gì? Hắn vẫn luôn ở đây.

Hơn nữa ngoài hắn ra, Bách Dịch nào còn có sự lựa chọn khác.

Chương Lệ lấy bức ảnh ra, nhìn khuôn mặt tươi cười của Bách Dịch trong ảnh.

Hắn nhẹ thở dài một tiếng, cất tấm hình đi.

Hắn hy vọng Bách Dịch có thể nhận ra bộ mặt thật của hắn càng muộn càng tốt.

Muộn một chút mà nhận ra tình yêu gần như phát điên của hắn.

Mà hắn cũng không muốn làm ra chuyện tổn thương Bách Dịch, chỉ cần Bách Dịch không nghĩ đến rời bỏ hắn.

Hiện tại Bách Dịch rất thoải mái, tuy rằng căn nhà này đã lâu không có người ở nhưng cũng không có bụi bặm tích tụ. Lúc chuẩn bị đi anh cũng cất hết chăn ga gối vào tủ quần áo, giờ lấy ra là có thể dùng ngay.

Nhà rộng có chỗ tốt của nhà rộng, anh xả nước đầy bồn tắm, đã qua nửa tháng cuối cùng anh cũng có thể ngâm bồn.

Anh nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại nhớ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Anh cảm thấy thật phiền phức, so sánh sự phức tạp khi yêu đương với người ta thì nhiệm vụ đúng là vô cùng đơn giản.

Bách Dịch cũng không thích Chương Lệ, càng không thể yêu hắn. Có tán thưởng, nhưng tán thưởng cũng chỉ là tán thưởng mà thôi, không có dụng ý gì khác.

Nếu như Chương Lệ hy vọng có thể lấy được lợi ích gì khác từ anh có lẽ ngược lại anh cũng không đau đầu thế này, hơn nữa nhất định anh sẽ không làm Chương Lệ thất vọng.

Nếu Chương Lệ mong muốn có những mối quan hệ từ anh thì mọi thứ anh tích lũy được từ nơi này đều có thể sử dụng vì Chương Lệ.

Nhưng Chương Lệ lại muốn tình cảm của anh, đây đúng là một chuyện khó.

Bởi ngay chính bản thân Bách Dịch cũng không biết mình có cái gọi là “Tình yêu” không, thế giới tình cảm của anh đơn giản đến gần như trống không, qua lâu dài Bách Dịch cũng cảm thấy mình không cần người yêu.

Công ty đã đi vào hoạt động chưa, hay có nguồn đầu tư chưa?

Tiền còn chưa kiếm được thì nói gì đến tình cảm?

Anh muốn nói với Chương Lệ những suy nghĩ này, nhưng đáng tiếc anh không có cơ hội.

Anh nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, lại thϊếp đi trong bồn tắm.

Bây giờ cách duy nhất Bách Dịch có thể nghĩ đến là trở thành một cấp dưới có năng lực, một người bạn chu đáo. Lần đầu tiên anh ý thức được rằng mình không thể làm những vai trò khác.

Thế giới tình cảm của anh chính là một sa mạc, đến một chấm xanh cũng không có, vậy làm sao có thể trồng được một đóa hồng?

Hoa hồng cần nhiệt tâm chăm tưới, nó yếu ớt như vậy, lại dễ dàng bị phá hủy như thế.

Bách Dịch không muốn nuôi nó, cũng không muốn có nó.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương Lệ: Tôi, đáng thương.

Bách Dịch: Tôi, đáng trách.

Chú thích

(1) Nguyên văn 琵琶别抱 – Tỳ bà biệt bão (Tỳ bà đừng ôm): Phép ẩn dụ cho việc phụ nữ tái hôn.

(2) Nguyên văn: 小鞋穿 – Mang giày chật: Ví với việc ngầm gây khó khăn cho người khác. Còn có ý là việc ràng buộc, hạn chế.

(3) Tích Kim ốc tàng kiều của Hán Vũ Đế Lưu Triệt với Hiếu Vũ Trần Hoàng hậu thời Tây Hán.