05: Em có mang thẻ căn cước không?
Trans: Joanne
***
Bị thứ cưng cứng đó đưa đẩy một lúc lâu, da đầu Hạ Dao bắt đầu tê dại.
Phải một lúc sau, cô mới ngước mắt lên nhìn anh lần nữa, phát hiện anh cũng đang rũ mắt nhìn cô, như thể đang suy nghĩ nên giải thích với cô về chuyện này như thế nào.
Ánh mắt của cả hai cứ như vậy mất cảnh giác nhìn nhau trước không khí ẩm ướt trong mưa.
Mây đen dày đặc, bầu trời lúc này hoàn toàn tối đen.
Đèn đường hai bên giống như có cảm ứng, bất giác sáng lên thành từng dãy. Bánh xe quét qua mặt đất, cả thế giới mờ mịt biến thành một cảnh mưa huyền ảo như trong phim.
Ánh đèn xanh đỏ ngẫu nhiên chiếu xuống con đường nhựa đen bóng, không ngừng bị những hạt mưa từ trên trời đánh vỡ tung tóe, gương mặt hai người đứng bên đường hiện lên nhiều màu sắc ấm áp.
Chàng trai đột ngột hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi đầy quyết tâm trước làn gió xen lẫn những hạt mưa.
Gân xanh trên thân gậy ở bụng dưới đang dán chặt vào cô vẫn còn nảy lên dữ dội.
Anh ôm lấy cô không buông tay, không lùi bước, thậm chí còn tiến thêm một bước về phía cô.
Nhưng Hạ Dao ở trong vòng tay của anh, khiến anh đột nhiên không thể đứng vững, lùi lại nửa bước.
Ngày thường anh được giáo dục, rất có ý thức về những phép tắc mẫu mực và danh giới giữa con trai và con gái, thế nhưng đột nhiên vào giờ phút này, anh đã bắt đầu không còn biết đến đạo lý gì nữa.
"Chu Dã..." Khuôn mặt của Hạ Dao đỏ lên, cô gần như không thể thở nổi, giọng nói yếu ớt, ngâm nga như đang thở hổn hển nhìn anh.
"Anh thích em." Anh nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy, giọng nói anh rõ ràng nhưng khàn khàn xen lẫn trong đó một chút từ tính cho lời tỏ tình của anh.
Cô cảm thấy tim mình như muốn nổ tung vì cái ôm của anh. Trước đây, cô không hề hay biết cánh tay của một người con trai lại có thể mạnh mẽ đến vậy.
Rõ ràng cô đã cố gắng vùng vẫy nhưng dường như anh không hề cảm nhận được. Cơ thể của hai người vẫn gần sát nhau, gần đến mức nói gì anh cũng không chịu buông tay.
Mưa to không dứt, gió vẫn thổi trên người cô nhưng không hề lạnh chút nào, cơ thể Chu Dã rất nóng, cả khuôn mặt cũng nóng như sắp bị nấu chín.
Cô không thể từ chối những gì người cô thích muốn làm với cô, chưa kể người trước mặt cô còn là lớp trưởng thường xuyên quan tâm chăm sóc cô ngay cả trước khi hai người chính thức ở bên nhau.
"Em, em cũng thích... anh."
Hai người đã hẹn hò được một khoảng thời gian, có lẽ đã đến lúc làm chuyện đó với anh.
Trước kia, cô cũng vô tình nghe thấy các bạn nữ cùng lớp tán gẫu về việc ai đã làm chuyện đó với ai.
Cô vừa nhớ tới loại chuyện này có thể sẽ xảy ra với mình và Chu Dã, cả người cô bắt đầu run lên, hai chân gần như mềm nhũn.
Sự gợi ý quá đỗi tinh tế, thứ cứng rắn dưới người anh vẫn đang áp sát vào cô.
Là câu hỏi về việc liệu cô cô đồng ý hay không.
... Cô cũng rất thích anh.
"Anh muốn làm sao?" Hạ Dao vì cho anh bậc thang đi xuống nên chủ động hỏi. Cô mím môi, hai má ửng hồng.
Chu Dã sửng sốt nhìn cô gái trước mặt mình.
Nhưng anh vẫn chỉ sững sờ như vậy trước mặt cô, không nhúc nhích, khiến người ta không hiểu anh đang suy nghĩ gì.
"Em có mang thẻ căn cước không?"
Một thời gian trước, cô giáo muốn thu thẻ căn cước, ngày hôm qua mới trả lại nên cô còn chưa kịp mang về nhà.
"Có mang."