03: Tránh mưa dưới mái hiên
Trans: Joanne
***
Sau khi được tỏ tình xong, Hạ Dao theo bản năng trầm mặc một lúc lâu, sau đó cô tránh né ánh mắt của Chu Dã, nhìn những viên đá nhỏ trên mặt đất.
Khuôn mặt cô giống như một quả cà chua chín, làn da mỏng manh gần như trong suốt dưới ánh nắng, nhuộm một lớp ửng hồng.
"Ừm." Hạ Nghiêu nhẹ gật đầu.
Vào lúc đó, đôi mắt đen của thiếu niên dường như được sáng lên bởi thứ gì đó. Ánh sáng và bóng tối lấp lánh giữa lông mi của anh, như thể có một tia sáng tràn ngập trong mắt anh.
Có thể thấy anh đang thật sự hạnh phúc.
...
Thật ra, cho tới bây giờ, Hạ Dao cũng không biết tại sao ngày đó anh lại nói những lời như vậy với cô. Hiển nhiên lúc đó giữa hai người cũng không có quá nhiều điểm giao nhau.
Chu Dã làm lớp trưởng của mọi người, đối xử với ai cũng có tính kiên nhẫn, có lẽ đó là trách nhiệm của anh.
Nhưng ngày đó, anh đã chủ động cho cô quyền độc chiếm anh.
Hạ Dao đi bên cạnh cảm thấy có chút không chân thực.
Cô nắm tay, nhớ lại cảm giác ấm áp và mạnh mẽ Chu Dã mang đến cho cô khi anh dắt tay cô lần trước, dường như cô sẽ không bao giờ quên được nhiệt độ cơ thể của anh.
Cô vẫn muốn chạm vào anh một lần nữa...
Chỉ là khi nhìn qua, cô mới phát hiện cánh tay anh đang uốn cong, bàn tay trắng nõn thon dài phía dưới xương cổ tay nằm gọn trong túi quần của anh.
Anh không hề có ý đó.
Hạ Dao nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn mặt đất trước mặt, lỗ tai bắt đầu từ từ nóng lên.
Cô thành thật mím môi, cảm thấy ảo tưởng của cô đối với anh thật sự càng ngày càng vượt quá giới hạn.
Bầu trời xám xịt, gió thổi hiu hiu hắt vào da thịt tứ phía, thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe, một lúc sau, bầu trời đột nhiên rơi xuống mặt đất những giọt nước không báo trước, kéo đến là một trận mưa to.
"Bộp Bộp Bộp..."
Tầm nhìn trước mặt bắt đầu mờ ảo, cơn mưa tầm tã tạo thành một bức màn mưa dày đặc, chắn ngang các phương tiện trên đường, chỉ còn lại một hàng dài ánh đèn vẫn le lói mờ ảo.
"Trời mưa." Chu Dã đột nhiên nói, Hạ Dao phản ứng rất chậm, bị anh nắm lấy cổ tay bắt đầu chạy.
Tình cờ hai người ở gần một công viên nhỏ, nhưng mà xung quanh hoàn toàn không có chỗ che mưa. Cũng may, sau khi băng qua đường, có thể nhìn thấy cả một dãy cửa hàng trước mặt.
Chu Dã sợ cô bị ướt mưa nên chạy với tốc độ cực nhanh, nhưng Hạ Dao mới chạy được một nửa đường đã kiệt sức, cô nắm đầu gối, mặc cho Chu Dã nắm tay, lắc đầu chạy trong mưa.
"Không được, em chạy không nổi nữa."
Chu Dã quay người, không nói lời nào, ngay lập tức bế thẳng cô lên.
Hạ Dao hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy vai và cổ anh.
Cô ngửi thấy mùi rất sảng khoái trên người anh, hòa với nước mưa, cả người chạy dưới mưa, cơ thể thiếu niên cũng bắt đầu nóng lên.
Cảnh vật ngoài khóe mắt cô đang thay đổi nhanh chóng, một lúc sau, cơn mưa trên đầu đã biến mất.
Sau đó, cô được anh đặt xuống, chân phải của cô bước xuống mặt đất trước.
"Nhìn mưa thế này chắc sẽ không thể tạnh ngay được..." Chu Dã đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn bức tường che mưa kín gió, sau đó nhìn cô gái ướŧ áŧ bên cạnh.