Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 21

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

Buổi tiệc kết thúc, lúc Nhan Khê và Tống Hải rời khỏi Chu gia, đại bộ phận người nhà họ Chu đang tiễn Tống Triều, người đưa hai ba con cô ra khỏi cửa là con rể Chu gia.

"Thái độ của nhà họ Chu thật quá lố" sau khi lên xe, Tống Hải nói với Nhan Khê, "Cho dù có nhờ vã người khác, cũng cần có mức độ, quá mức ân cần cũng không phải là cách tốt nhất để tìm kiếm sự hợp tác." Hôm nay bữa tiệc này khách đến không ít, tuy rằng Chu lão bản dựa hơi cửa Tống gia làm cho người ta hâm mộ, nhưng bộ dáng khúm núm quỳ gối của hắn cũng lọt vào trong mắt người khác, khó tránh khỏi làm cho người ta có một loại cảm giác "Quá mức lố bịch".

"Bất cứ chuyện gì nhiều quá cũng không tốt." lời này của Tống Hải thay vì đánh giá Chu lão bản, không bằng nói là đang dạy Nhan Khê đạo lý làm người, "Người làm ăn đều như nhau, có thể khom lưng, nhưng không thể cong đầu gối, đầu gối nếu cúi xuống, muốn đứng lên sẽ không dễ dàng".

Nhan Khê nhu thuận gật đầu, thành phố này phồn hoa huyên náo, nhưng ở phía sau phồn hoa, không biết lại có bao nhiêu mồ hôi xương máu.

"Ba, thật ra con cảm thấy cái tên Tống Triều này rất quen thuộc, con hình như đã nghe qua ở đâu đó." Nhan Khê ở trong đầu dùng sức hồi tưởng, "Ba trước đây từng nhắc tới với con?"

"Nếu cậu ta được gọi là Đường Triều, hay Tần Triều, con cũng sẽ cảm thấy quen thuộc như nhau." Tống Hải cảm thấy ba mẹ Tống Triều đặt tên là rất tâm cơ, đặt cho đứa nhỏ một cái tên như vậy, lúc đi học, khẳng định rất dễ dàng được thầy cô và bạn học nhớ kỹ, trời sinh mang theo sự chú ý, đều là họ Tống, cái tên này của hắn cũng khó có người quên, "Ai còn chưa từng nghe qua hai chữ Tống Triều?"

"Có lý..." Nhan Khê bị ba Tống thuyết phục.

Kỳ nghỉ trôi qua, Nhan Khê lại muốn cùng đồng nghiệp trên đài chạy tin tức tìm tài liệu, có lẽ bởi vì tiết mục lần trước của Tiểu Tùng Tùng gây ra sự chú ý không nhỏ, nhà đài đã đặc biệt lập một blog chính thức cho chương trình tên là "Chuyện quanh ta", nhưng ngoại trừ mấy tổ tiết mục khác của đài Đế Đô không có người giám sát hay marketing, blog chính thức này thậm chí còn không có một người hâm mộ.

Trần Bội nhìn qua, thương lượng với Kim đài trưởng một phen, bỏ ra mấy trăm tệ chạy quảng cáo, ngẫu nhiên được thêm một số like bình luận, blog vắng vẻ này thoạt nhìn cuối cùng cũng không nhạt nhẽo nữa.

Nhan Khê ghi hình xong chương trình, vừa mới ra khỏi phòng thu đã bị Kim đài trưởng gọi lại, thì ra để tiếp xúc gần hơn với quần chúng, thêm hiểu rõ sở thích và thị hiếu của khán giả trẻ, Kim đài trưởng đề nghị Nhan Khê cũng mở một Weibo.

Nhan Khê:...

Blog đều mua lượt like ảo để duy trì, cô là người dẫn chương trình không có cảm giác tồn tại gì, cũng phải tự bỏ tiền túi mua phở sao?.

Đối mặt với ánh mắt chờ mong của Kim đài trưởng, Nhan Khê không dám nói lời từ chối, quyết định chờ mở một tài khoản, thuận tiện bỏ ra mấy chục tệ mua chút phở, ý tứ một chút là đủ rồi.

Buổi trưa ăn cơm xong, Kim đài trưởng lại đến hỏi Nhan Khê chuyện mở Weibo, Nhan Khê đành phải đăng ký Weibo dưới mí mắt của Kim đài trưởng, lấy ảnh thẻ nhân viên của mình làm ảnh đại diện.

"Không tệ." Kim đài trưởng thấy Nhan Khê đặt ảnh thẻ nhân viên làm ảnh đại diện, liên tục gật đầu, "Thái độ làm việc của Tiểu Nhan rất nghiêm túc."

Nhan Khê cảm thấy, giữa cô và đài trưởng có thể có hiểu lầm gì đó, nếu thái độ làm việc của cô thật sự nghiêm túc, nên chọn một tấm ảnh Photoshop đẹp như thần tiên tỷ tỷ, sau đó vắt hết óc để gây sự chú ý của mình, vì tổ làm chương trình mà nâng cao ratings, chứ không phải qua loa như vậy.

Cho nên nói loại khoảng cách giữa hai thế hệ này, có đôi khi không giải được.

Bị Kim đài trưởng đài khen một trận, Nhan Khê ngượng ngùng Weibo trống rỗng, liên hệ với người bán lượt theo dõi quẹt fans cho cô lên hơn một ngàn, cô đăng Weibo.

Nhan Khê đã đăng ký: Hôm nay trời xanh mây trắng, khai trương Weibo 【 Mặt chó mỉm cười 】

Cô không mua thủy quân like và bình luận cho mình, bởi vì hơi đắt, cô còn phải tích góp tiền lương chuẩn bị cho ba cô món quà mừng thọ 50 tuổi.

Lương của người dẫn chương trình như cô cũng không nhiều, cũng may Nhan Khê vẫn là một họa sĩ nghiệp dư nổi tiếng trên mạng xã hội, bằng không thật đúng là phải làm ra chuyện cầm tiền của ba cô, đi mua quà tặng ngược lại ông ấy.

Đăng Weibo xong, cô còn chưa rời khỏi trang web, Trần Bội đã đi vào: "Tiểu Nhan, vừa rồi trong đài nhận được một tin tức, tòa nhà chi nhánh Trường Phong cách chúng ta không xa có nhân viên muốn nhảy lầu, em cùng Triệu Bằng đến hiện trường một chuyến xem."

"A?" Nhan Khê sửng sốt một chút, "Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến công tác cảnh sát tại hiện trường chứ?"

"Các em ở bên ngoài phỏng vấn quần chúng ở hiện trường là được rồi." Trần Bội bật cười, "Việc này nếu như không phải xảy ra ở chi nhánh Trường Phong, em và Triệu Bằng cũng không cần cực khổ chạy một chuyến này."

Nhan Khê nhất thời hiểu được, có đề tài mới là tin tức thời sự, nếu không liên quan đến thời sự, sẽ không ai quan tâm. Chị Trần vội vàng để cho người dẫn chương trình làm phóng viên, không phải vì muốn cô quan tâm đến người chuẩn bị nhảy lầu, mà là bởi vì chuyện này có thể liên quan đến công ty Trường Phong.

"Em biết rồi." Nhan Khê cầm lấy túi, cùng Triệu Bằng vội vàng ra cửa. Để kịp thời gian, Nhan Khê yêu cầu tài xế lái xe của cô thay vì Minibus của đài truyền hình.

(Truyện được dịch và đăng tại tài khoản s1apihd.com @SupLoViBacHa)

Chi nhánh cách đài truyền hình không xa, hơn nữa bây giờ không phải là giờ cao điểm, nhóm Nhan Khê chạy tới đích chỉ mất khoảng hai mươi phút, hiện trường có cảnh sát, nhân viên công tác, cảnh sát phong cháy chữa cháy, mỗi người đều làm công việc riêng, mọi sự chú ý đều ở trên người tự sát.

Dưới tòa nhà văn phòng trải đệm không khí chống va chạm, xung quanh đường dây ngăn cách đầy quần chúng xem náo nhiệt, mỗi người bọn họ một chiếc điện thoại di động, chụp tới chụp lui phía trên tòa nhà, thậm chí còn có người dùng điện thoại di động mở livestream, nói đến người nhảy lầu là nhân viên chi nhánh Trường Phong, mang theo chút mùi vui sướиɠ khi người gặp họa.

Công ty Trường Phong không dễ vào, nhân viên có thể làm việc bên trong, ít nhiều có chút năng lực, người vây xem vui sướиɠ khi người gặp họa này không biết là đang cười nhạo người nhảy lầu, hay là đang xem Trường Phong náo nhiệt.

"Mẹ ơi, chúng ta khuyên người đó đừng nhảy xuống được không, leo lên cao như vậy nhảy xuống sẽ ngã rất đau." Trong đám người, một cậu bé trên tay quấn thạch cao vẻ mặt lo lắng, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại thành một đoàn.

Đứa nhỏ lên tiếng, làm cho những người vây xem khác đang thảo luận vì sao người này muốn nhảy lầu có chút ngượng ngùng, tiếng thảo luận bốn phía lại nhỏ đi một chút.

"Bạn nhỏ đừng lo lắng, các anh sẽ cứu người đó ra", lính cứu hỏa phụ trách kéo dây ngăn cách nghe được, xoay người sờ sờ đầu cậu bé, "Cánh tay em như thế nào bị thương?"

"Trèo cao ngã..." giọng nói của cậu bé có vẻ chột dạ.

"Vậy lần sau đừng nghịch ngợm nữa" người lính cứu hỏa ngồi xổm trước mặt cậu bé, cười với cậu, "Bị thương sẽ rất đau."

"Dạ" cậu bé chạm vào vết thương trên mu bàn tay của cảnh sát cứu hỏa, "Anh ơi, Anh cũng là trèo lên cao ngã?"

"Đúng vậy" lính cứu hỏa quay đầu lại nhìn vào hiện trường cứu hộ, mở lòng bàn tay của mình để cậu bé nhìn thấy rõ ràng hơn. Cái tay thô ráp này, có vết thương bị trầy xước, còn có hai vết máu chưa khô, "Anh chính là không nghe lời ba mẹ nói, mới có thể ngã thành như vậy."

"Anh thật lợi hại, ngã thành như vậy cũng không khóc" cậu bé vẻ mặt sùng bái, "Khó trách mẹ nói với em, cảnh sát là người lợi hại nhất."

Nhan Khê đứng ở một bên không tiến lên quấy rầy, mà bảo Triệu Bằng quay lại cảnh này.

Trong người lính cứu hỏa, những gì cô nhìn thấy là trách nhiệm và sự kiên trì, trong cậu bé là lòng tốt, ngây thơ và hy vọng.

Cảnh sát và người nhảy lầu giằng co gần nửa giờ, lúc này trong đám người truyền đến tiếng ồn ào, mấy người đàn ông mặc âu phục đẩy đám người ra, để cho người phía sau bọn họ đi lên giữa đám đông, đi vào dây ngăn cách.

"Các vị đồng chí phòng cháy chữa cháy vất vả rồi, tôi là người phụ trách tổng công ty Trường Phong được phái tới." Nguyên Dịch nhìn công tác cứu hộ đang tiến hành phía trên tòa nhà, "Nếu cần công ty hợp tác để hoàn thành công tác, chúng tôi nhất định toàn lực phối hợp."

Nguyên Dịch thế nhưng tự mình tới?

Nhìn thấy Nguyên Dịch xuất hiện, trong lòng Nhan Khê có chút ngoài ý muốn, doanh nghiệp bình thường gặp phải loại chuyện này, lãnh đạo cấp cao hận không thể tất cả trốn đi, miễn cho dính vào một thân tanh, Nguyên Dịch thân là nhị thiếu đổng, lại tự mình xử lý vấn đề, thật sự khó có được.

Nhan Khê cách rất xa, không biết cảnh sát nói gì với Nguyên Dịch, nhưng chỉ chốc lát sau Nguyên Dịch đã được cảnh sát đưa vào bên trong, không quá hai phút sau cô liền phát hiện người tự sát ngồi bên cửa sổ quay đầu nói gì đó với người bên trong.

Nhân cơ hội này, lính cứu hỏa treo dây an toàn trèo xuống cửa sổ trên lầu, một cước đá người định tự sát này vào trong nhà!

Thấy người tự sát được giải cứu, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có người đang khen ngợi cảnh sát hiện trường, có người vui vẻ vì tính mạng của người này đã được cứu, còn có người tự bỏ tiền túi mua nước mời mấy người lính cứu hỏa uống, bất quá họ không dám nhận đồ của quần chúng, người đó bất đắc dĩ, đành phải đem nước phân phát cho những người đang xem náo nhiệt.

Bọn họ tuy rằng tụ tập lại xem bát quái kèm chút tính nết hèn mọn, nhưng mặc kệ như thế nào, ở trước mặt là sinh mệnh, bọn họ ôm thiện ý so với ác ý nhiều hơn. Cho nên đôi khi là một đám quần chúng có chút chán ghét, có đôi khi lại rất đáng yêu.

Nhan Khê đi qua đám đông, chuẩn bị đi phỏng vấn những người cảnh sát này. Tiếp cận một số lính cứu hỏa, sau đó cô phát hiện ra rằng những lính cứu hỏa còn rất trẻ, hầu như tất cả mọi người đều nhỏ hơn cô. Đi đến trước mặt một lính cứu hỏa đầu đầy mồ hôi, cô lấy giấy phép làm việc của mình ra, nói rõ ý định đến, người lính cứu hỏa trẻ tuổi này toàn bộ khuôn mặt đỏ lên, né tránh đến ngượng ngùng nhìn camera.

Hỏi tuổi tác và tên tuổi của anh, Nhan Khê mới biết thanh niên này chỉ mới mười chín tuổi, là nhân viên hợp đồng của đội cứu hỏa. Nói về công việc của họ, cậu ấy nhút nhát có chút khẩn trương nói:

"Dập lửa mở khóa, cứu người cứu mèo cứu chó, khẩn cấp sửa chữa, chọc tổ ong, quét dọn chuồng trại động vật, những thứ này chúng tôi đều làm qua." Cậu ta lau mồ hôi trên mặt, cười đến vô tâm vô phế.

Rõ ràng một câu nói tình cảm cũng không có, Nhan Khê lại nghe được thập phần cảm động.

Nguyên Dịch từ tòa nhà văn phòng đi ra, thấy có camera tại hiện trường, quay đầu nói với tổng giám đốc chi nhánh: "Phóng viên cũng tới?"

Tổng giám đốc âm thầm kêu khổ trong lòng: "Tôi lập tức đuổi họ đi."

"Mọi người đều đến, lại đem người đuổi đi chẳng khác nào chột dạ, không có việc gì liền thành có chuyện." Nguyên Dịch cau mày, "Tùy bọn họ đi." Đi xuống bậc thang, anh ta nghe thấy tiếng phóng viên đang nói chuyện với một cảnh sát cứu hỏa.

"Cảm ơn anh tiếp nhận phỏng vấn của tôi, chúc anh bình an, an toàn và khỏe mạnh."

Hửm?

Nghe được thanh âm quen thuộc, dưới chân hắn dừng một chút, Nhan Khê?

....