Bảy X: Sắc Kệ (NP Chú Cháu)

Chương 2.2: Sắc kệ (2) Kỳ Trung Thái

ở dưới ánh nến mờ ảo, bầu không khí đúng là có hơi mờ ám, Kỳ Hạnh Trinh duỗi tay đặt ở trên vai Kỳ Trung Thái, ngón tay vuốt ve tóc ngắn nơi gáy của anh, nhẹ giọng nói: “Hình như là lau chưa xong, chú, chú xem, chú xem……”

Cô đem anh kéo đến phía người mình, mặt của anh đang đối diện với bộ ngực cùng bả vai đang lòa lỗ của cô, trơn trượt, rượu chảy xuống, chất lỏng theo ngực chảy xuống dưới.

Nhiệt độ của Kỳ Trung Thái tăng thêm, thổi vào ngực cô, còn chưa có liếʍ cô đâu, mà cô đã hừ một tiếng.

Ánh mắt của Kỳ Trung Thái tốt lại chuyển xuống dưới, ánh nến nhảy một chút, mí mắt của anh giống như cũng nhảy một chút.

Đã có thế “Đưa ngực vào miệng”, làm gì có lý nào lại không làm?

Chỉ là làm như thế nào để ăn được thôi?

Ăn cũng không thể ăn một cách chật vật được, điều này không phù hợp với những gì anh được học từ nhỏ, ăn theo kiểu quân tử, không nói không phát ra âm thanh kỳ lạ, không được xin đừng anh, gần đây trong tài liệu chính là nhai kỹ nuốt chậm.

Đầu lưỡi của anh móc lấy nước rượu ở giữa ngực cô, đầu lưỡi có hương vị của rượu cùng với mùi mồ hôi cơ thể của cô, liếʍ tiếp xuống dưới ra vào trong rãnh ngực, lặp đi lặp lại vài lần, áo của cô cũng bị cởi ra một nửa, treo ở trước ngực, lộ ra phong cảnh trước ngực—— Áσ ɭóŧ cũng chỉ là một lớp mỏng, chỉ cần kéo một chút là cởi ra được, phấn thịt trắng sữa, đẫy đà đầy đặn, thành thục no đủ.

Dù anh khắp nơi đều ăn một lần, nhưng lại cố tình không ăn điểm đó dù chỉ một chút, đánh chiến du kích, trái phải vòng cung ở giữa rãnh ngực, càng tới gần điểm trung tâm kia thì càng không cho vào miệng.

“Chú…… Ăn cháu.”

Chắc là Kỳ Trung Thái là đang chờ câu này, nhưng anh lại duỗi tay kéo áo ngực của cô lại, cười nói: “Rượu đều đã lau khô.”

“Chú, bên trong còn có……” Kỳ Hạnh Trinh bị ăn đến thoải mái, làm sao chịu buông ra, ôm lấy cổ anh, còn muốn anh.

“Rượu này chảy sâu đến như vậy sao?” Anh nghiêng đầu cười, hai tay nhàn rỗi, nhưng lại không đi chạm vào cô.

Kỳ Hạnh Trinh nắm lấy tay anh đặt ở bên trong váy màu sắc và hoa văn, thân mình của cô hơi tiến lên trước, nằm dựa ở trên vai anh, nỉ non ở bên lỗ tai của anh: “Ân, rất sâu…… Không tin chú sờ sờ thử xem, bên trong cháu rất là ướt…… Chú.”

Bàn tay to tiến vào giữa chân cô tiến lên phía trên, hai chân cô hơi tách ra, đột nhiên căng thẳng, rên lên một tiếng.

Tay của cô cũng cũng không có thành thật, duỗi đến phía dưới thân anh bắt đầu sờ soạng, sờ đến cái vật căng phồng kia, vừa xoa vừa niết: “Chú…… Chú cũng cứng quá đó.”

Tuy là giọng nói của cô rất là nhỏ, nhưng anh có thể nghe thấy được.

Kỳ Trung Thái cử động yết hầu rất nhỏ, dừng một chút, từ chỗ cô nắm, cử động lên trên dưới, mà ngón tay của mình cũng đυ.ng chạm nơi cấm địa ướt nóng của cô, giống như là giấc mộng của nhiều năm trước —— anh cắm vào bên trong cái mông trắng nhỏ của cô, cô kẹp anh thật chặt, sưởi ấm anh, hai chân đều quấn lấy anh, ở dưới người anh ngâm nga rêи ɾỉ.

Kỳ Hạnh Trinh thẳng lưng, vải dệt bên trong đều đã ướt đẫm, cũng không biết tất cả đều là bởi vì anh sờ hay là đang ảo tưởng anh sờ bản thân mình —— biên độ di chuyển của ngón tay anh không lớn, nhưng cũng cố ý vô tình chạm vào chỗ kia của cô một chút, đυ.ng một cái, toàn thân cô liền run rẩy.

“Chú…… Cháu ngứa.”

“Hạnh Trinh, cháu về nhà đi.”

“Hả?”

“Ngày mai cháu còn phải đi họp mà.”

Kỳ Trung Thái nhân lúc cô đang sững sờ ngơ ngác thì đã đứng lên, rút tay về lại, người cũng thoát khỏi sự khống chế của cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, khó có thể tin được, nhưng vẻ mặt của anh lại sâu không lường được: “Nếu muộn nữa mẹ của cháu sẽ hỏi chú, chú cũng không muốn làm cho mẹ cháu nghĩ rằng cháu đưa chú trở về rồi chú lại đuổi cháu đi đâu mất hút rồi đâu.”

Kỳ Hạnh Trinh lập tức ngạc nhiên, cô không phải chưa từng nghe nói qua người này phiêu bạc ở bên ngoài với biệt danh “Ông chú nước ngoài độc thân”, trước khi anh trở về còn lén làm bài tập, người nhạy bén khiêm tốn, là tầng lớp trung lưu, tiêu chuẩn cũ kỹ, không phải là Gay, từng có lịch sử yêu đương, trong nước ngoài nước đều có, nhưng phần lớn như hoa phù dung sớm nở tối tàn, đều không có kết quả.

Tuy là nói Kỳ Hạnh Trinh cũng không tự tin như vậy, cảm thấy đêm nay nhất định có thể làm được chút gì, nhưng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, bữa tối dưới ánh nến, rượu cùng người đẹp, lời nói da^ʍ mỹ triền miên…… Định lực của người này còn như thế, ngày sau nhất định không thể coi thường, cô không khỏi sinh ra vài phần sợ hãi đối với người chú này.

Nhưng trên mặt cô còn giả vờ bày ra vài phần bực bội, vừa mang lại quần áo vuốt lại tóc, vừa hờn dỗi nói: “Chú cũng thật vô tình.”

Kỳ Trung Thái cũng chỉnh lại quần áo, vỗ vỗ đầu cô, thật sự giống như một người trưởng bối: “Chú đưa cháu đi ra ngoài đi.”

Kỳ Hạnh Trinh cười: “Có vẻ như là dịch vụ Room Service này của cháu phục vụ không được tốt rồi.”

Kỳ Trung Thái lắc đầu: “Đừng nói bừa.”

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, khi sắp đến cửa khách sạn, cô nhân lúc này anh chưa chuẩn bị, nhón chân lên, hôn một cái lên trên mặt Kỳ Trung Thái, nhỏ giọng nói: “Chú, ngủ ngon.” Cũng mặc kệ anh có phản ứng như thế nào, trực tiếp chạy ra ngoài, lên xe taxi rồi nhanh chóng rời đi.

Nhìn qua cửa sổ phía sau của xe quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của anh cũng đi ra, đang đứng ở chỗ đó nhìn theo, Kỳ Hạnh Trinh quay đầu lại, im lặng suy nghĩ một lát, sau đó ấy điện thoại ra nhìn, có vài cuộc gọi nhỡ, cô chọn một cái gọi lại cho bên kia.

“…… Mẹ, con đang gọi xe trở về rồi.”

“Chú nhỏ của con trở về khách sạn chưa?”