Bậc Thầy Dùng Rối

Chương 1

Mây đen dày đặc, khí trời ẩm thấp, gió lùa lạnh lẽo, đường chính vắng tanh hút bóng, đơn độc dáng hình đỏ rực tiến đến cổng thành.

Mặt tái nhợt, đôi mắt xếch tựa màn đêm buốc giá mê hoặc lòng người, cặp môi mỏng sậm đỏ trông lạnh lùng lại càng quyến rũ, tóc buộc ngang lưng bằng chiếc lụa đỏ, bước chân như đẫm mùi tanh tưởi.

Lốp cốp theo sau là hai con rối gỗ, mặt mũi cứng nhắc mà gớm ghiếc, miệng cười miệng mếu cùng những cặp mắt long lanh sống động như thật.

Gió Bắc rít lên, cùng tiếng cót két từ những khớp gỗ như điểm đậm sắc lạnh con đường.

Lỡ có giang hồ bắt gặp, chắc đã hết hồn thốt lên.

Kìa bậc thầy dùng rối.

Họ chẳng biết chàng là ai, chỉ biết chàng hay vận thân đỏ, tính khí thất thường, lại thâm sâu khó lường, kiếm cơm từ mạng người, dùng rối làm vũ khí.

Khác với đồng nghiệp của mình, bởi hành tung bất định, muốn kiếm chàng phải dựa vận may.

Mà gặp được thì sẽ nhờ được, miễn là trả đủ giá, có thể là hai ngàn vàng, một bình rượu ngon, hoặc thậm chí là con mắt, mạng sống.

Giá chát nhưng năng suất cao.

"Mắt thấy bọn rối ấy mà cứ ngỡ như gặp diêm vương."

Họ bình lại.

Lác đác mưa rơi trên mái tóc đen tuyền.

Chàng ngẩng đầu, nhìn trời bằng cặp mắt lạnh lẽo.

Sắp mưa rồi.

Chàng nhủ thầm, khẽ cử động tay, nương từng sợi tơ quấn quanh cổ tay, cho bọn rối chạy biến. Trên làn da trắng ngần, những sợi đỏ trông đẹp lạ.

***

Trong thành tọa lạc một quán rượu.

Dưới làn mưa xối xả, chiếc cờ hiệu phần phật trong gió dữ. Dường như mưa càng lúc càng nặng hạt.

Ngoài đường lưa thưa dòng người hớt hải đội mưa, mà nơi đây vẫn sồn sã trong ánh đèn sáng quắc.

Lầu hai có vị lang quân vận bộ trường bào trắng cổ áo hình lưỡi liềm, nơi hắn ngồi dễ thấy toàn cảnh lầu một.

Ngón tay mảnh khảnh đung đưa chiếc ly rượu ngọc trắng tinh, cặp mắt đen sắc sảo lướt qua đám đông ồn ào bên dưới, mặt mũi xuất chúng như mang áp bức, không giận mà nghiêm, trông cao quý tựa kẻ bề trên.

Bên hông đeo chiếc bội Cửu Long trắng trong, lấp lánh trong ánh đèn rọi, có khắc một chữ Mộc.

Đấy là Lê Mộc, đứa con thứ ba của thánh thượng đang trị vì.

Đối diện hắn những là anh tuấn đang hăng say cười đùa. Sau chiếc màn cuối phòng vang lên tiếng đàn lanh lảnh.

Ngồi bên cạnh hắn, Trương Hi Trạch, anh con trưởng của ngài tể tướng, lại khoác lác trình độ hiểu biết cái đẹp của mình.

"...Bàn về cái đẹp, xương cốt phải đẹp như ngọc, tâm hồn phải tinh khôi như tuyết..."

Lê Mộc thích thú lắng tai nghe, đảo mắt nhìn quanh bên dưới.

Chợt, hắn trông thấy một bóng người đỏ rực.

Chàng thu mình trong một góc quán, trên bàn chỉ đơn giản một bộ bầu rượu và ly ngọc, cũng trắng đấy chẳng tinh bằng ngón tay chàng.

Cặp môi mỏng đỏ sậm ướŧ áŧ nước rượu trông quyến rũ quá đỗi.

Quả là sắc đẹp tuyệt trần.

Có lẽ đã phát hiện ánh nhìn của hắn, chàng thoáng liếc lại, đuôi mắt xếch lên như mê như hoặc, mà ánh nhìn lạnh lẽo như giá băng.

Lê Mộc bỗng thấy nôn nao trong người.

Vậy mà sự lạnh lùng ấy lại khiến hắn nóng bừng như lòng dạ bị phỏng, lại tựa chiếc lông vũ phớt hờ qua tim khiến hắn khó chịu không thôi.

Miệng lưỡi như khát khô buộc hắn phải uống cạn ly rượu.

Họ Trương ngồi bên thấy hắn có phần lạ thường, bèn đưa mắt nhìn theo.

Lê Mộc nhướng mày, như sâu trong tâm không muốn ai thấy được người ấy.

Nhưng chàng đã cúi đầu, lặng yên nhìn chiếc ly trong tay, tưởng chừng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Trương Hi Trạch thấy chàng mà lòng ngẩn ngơ, chốc lát lại nháy mắt trêu Lê Mộc. "Sao thế, ngài ưng rồi à?"

Không đợi người đáp lại, gã đã cất tiếng thán. "Ôi ôi ôi phước báu quá! Gặp biết bao người đẹp mà tôi vẫn thấy rung động này, nhưng nếu ngài đã ưng, tôi sẽ chấp tay nhường."

Lệ Mộc nghe giọng gã cợt nhả, nhíu mày hỏi. "Ý là gì?"

"Hửm? Ngài không biết ạ?" Gã chau mày, gương mặt nhã nhặn như không ngờ được. "Ngài nhìn cổ tay chàng ta kìa."

Lê Mộc nhìn theo, thấy cổ tay mảnh khảnh như sứ kia quấn chùm tơ đỏ.

Trương Hi Trạch nở nụ cười ngả ngớn, thì thầm bên tai hoàng tử. "Đây là nơi mua vui của bậc con nhà quyền quý, mà đã thế thì sao thiếu người bán vui được? Đào kép nào xinh xắn mà sạch sẽ sẽ quấn lụa đỏ trên cổ tay."

Gã thoáng chau mày, chêm thêm. "Nhưng...tơ đỏ thì lần đầu tôi thấy đấy."

Lê Mộc bỗng thấy ngổn ngang trong lòng. Lời gã mập mờ nhưng hắn vẫn hiểu.

Ý là điếm giang hồ.

Trong hắn như phừng lửa.

Kinh mạch như bị thiêu đốt, cơn giận dữ khó hiểu sục sôi cùng du͙© vọиɠ, hừng hực khắp người hắn.

Lê Mộc ném vỡ ly rượu, xoay người xuống lầu tìm chàng trai đỏ rực.

***

Trong một góc nhộn nhịp, có bậc thầy dùng rối lẳng lặng ngồi đó, toàn thân như toát mùi tanh tưởi khiến lòng người khϊếp sợ.

Trên bàn chỉ bày một ly rượu ngọc.

Chiếc ly trắng bóng nồng nàn hương rượu màu hổ phách.

Chàng nhấc ly, khẽ nhấp môi, rồi đặt xuống.

Màn đêm buốc giá khuất sau hàng mi dài thẳng thớm, đường gò má lạnh lùng lại trông khêu gợi.

Rượu ngon thơm phức mà chàng thấy nhạt như nước.

Chẳng ngọt ngào và ấm áp như máu, thứ chất lỏng nồng đậm sức sống con người.

Dưới làn mi đen tuyền, cặp mắt sâu thẳm lóe tia khát máu.

Chợt, chàng nghe có tiếng chân vọng đến, rồi dừng hẳn tại bàn chàng.

Bậc thầy dùng rối ngẩng đầu lên, trông chàng lang quân nhìn mình đăm đăm bằng cặp mắt mờ mịt u buồn.

Chà, có người gặp may này.

Chàng nhếch môi, nở nụ cười tanh máu. "Tên."

- --Nói ta nghe ngươi muốn gϊếŧ ai.

Giọng chàng lạnh mà hờ quyến rũ, lanh lảnh như tiếng ngọc va chạm, lại khẽ khàng như người tình thủ thỉ.

Lê Mộc nhìn người đàn ông đẹp đẽ này, ánh mắt có phần sỗ sàng. Hắn hơi giật cổ họng, bởi chưa lần nào hắn tự giới thiệu mình với người khác.

Nhưng khi được chàng hỏi tên, chẳng hiểu sao lại đáp. "Lê Mộc, tên chữ là Duẫn Chi."

Bậc thầy dùng rối khẽ chau mày.

Chàng chỉ hỏi tên, nào quản chữ tự.

Nhưng cơn khát máu đang gào thét trong lòng, chàng chẳng buồn xoắn xuýt nữa, chỉ cất giọng trầm. "Được."

Dứt lời, chàng nhấc tay đứng dậy.

Lê Mộc thoáng sựng người, không ngờ chàng sảng khoái thế, chẳng còn căng thẳng vì sợ bị từ chối nữa, mà nổi lòng hờn ghen.

Hắn cười gằn, nhìn chàng đầy âm trầm.

"Hãy sang phòng ta."

Nói rồi hắn sải chân vùn vụt như giận dỗi trong lòng.

Khiến chàng bối rối không thôi.

Thỏa thuận đã định rồi mà? Hay còn thứ phải biết nữa? Lẽ nào không tin năng lực của chàng?

Hoặc yêu cầu đặc biệt khó nói chăng?

Chàng đã gặp không ít yêu cầu này.

Có thể là tròng mắt, bàn tay, hay thậm chí là bộ phận riêng tư chàng cũng không lạ gì.

Nghĩ thế, bậc thầy dùng rối rũ tay áo, che đi chùm tơ đỏ trên cổ tay, cất bước theo.