Ngôn Bất Tận Ý

Chương 6

Hôm nay tôi thức dậy rất sớm, nhưng tôi lại không xuống lầu nấu bữa sáng cho Trang Thần.

Tối hôm qua tôi để anh ấy lại phòng khách một mình, anh ấy nhất định là giận tôi lắm.

Tôi dựa vào cánh cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, Trang Thần mở cửa phòng ngủ của anh ấy, bước chân ngày càng gần, cuối cùng giống như đi qua đi lại trước cửa phòng tôi, sau đó tiếng bước chân dừng lại, tôi rõ ràng nghe được tiếng thở dài của anh ấy.

Tôi muốn nói xin lỗi anh ấy, nhưng tôi lại không dám đẩy cánh cửa này ra.

Cho dù là ở bên kia cánh cửa, là Trang Thần.

Trước khi đi Trang Thần còn nấu bữa sáng cho tôi, đây có phải đang nói với tôi rằng anh ấy không giận tôi không?

Tôi đã dùng cả một ngày để tập dợt, muốn lời xin lỗi trông thành khẩn thêm một chút.

Trước đây mỗi lần tôi xin lỗi mẹ kế và Giang Thanh Nhiên, họ đều nói tôi quá giả tạo, bảo tôi cút đi để khỏi phải chướng mắt.

Chắc là do cách xin lỗi của tôi không đúng rồi, nhưng mà...... Chưa từng có ai dạy tôi nên xin lỗi như thế nào cả.

Tối đến Trang Thần về đến nhà cùng với hai giỏ hoa, nhưng tôi không có thời gian để quan tâm, tôi căng thẳng đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thì ra cảm giác không thể hô hấp lại đau khổ như vậy.

"Xin......lỗi."

"Xin lỗi."

Tôi và Trang Thần mở lời cùng một lúc, sau đó đồng thời bất ngờ.

Trang Thần cười, "Chị anh mới giáo huấn anh một trận đấy, chị ấy nói chỉ có mấy tên Alpha bệnh thẳng nam mới hỏi Omega thích cái gì, Alpha có EQ cao sẽ không gây ra khó khăn cho Omega, bởi vì họ sẽ mang tất cả lựa chọn đến trước mặt Omega."

Tôi nhìn chằm chằm hoa trên tay anh ấy, cố gắng tiêu hoá lời anh nói.

"Xin lỗi, hôm qua đã khiến cậu khó xử rồi, thực ra...... Anh thật sự không biết phải đối xử tốt với cậu như thế nào, khoảng thời gian này anh vẫn luôn cố gắng làm theo lời dạy của mẹ và chị hai để chăm sóc cậu, hôm qua cũng chỉ là muốn xác nhận cậu thích hoa gì, muốn cho cậu một bất ngờ mà thôi...... Nhưng đều do anh làm quá lên nên mới khiến cậu cảm thấy không được thoải mái như vậy, thật xin lỗi."

Tôi liều mạng lắc đầu, cơ thể và trái tim đều đang kháng cự, rõ ràng người sai là tôi, tại sao Trang Thần lại xin lỗi tôi cơ chứ?

Tôi cúi đầu, bên tai là tiếng nói hoang mang của Trang Thần, "Đừng khóc, đừng khóc có được không, nguyệt lý và hoa hồng tất cả đều cho cậu, không cần phải đau lòng nữa, cậu tiếp tục nuôi dưỡng chúng có chịu không?"

Kỳ lạ, rõ ràng không hề đau lòng, nhưng tại sao tôi lại khóc nhỉ?



Trang Thần của hôm nay có gì đó không giống bình thường, anh ấy đối xử với tôi rất cẩn thận, mỗi lần muốn nói chuyện đều phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều.

Tim tôi bắt đầu nhói đau, tôi không muốn nhìn thấy một Trang Thần như vậy.

Thực ra tôi biết anh ấy rất dịu dàng, vẫn luôn biết điều này.

Trước đây mỗi khi anh ấy đến tìm Giang Thanh Nhiên, tôi đều nhìn thấy.

Anh ấy và Giang Thanh Nhiên đứng trong vườn hoa, dưới ánh mặt trời ấm áp, tự do vui đùa.

Tôi đứng trên gác mái, đứng trong bóng tối, tham lam quan sát anh ấy.

Anh ấy sẽ mời người trông vườn uống nước mát trong ngày nắng mùa hạ, vào lúc Giang Thanh Nhiên té ngã sẽ xoa đầu em ấy an ủi, khi ra về sẽ mỉm cười cúi đầu chào người làm.

Anh ấy rất dịu dàng, nhưng anh ấy đối với tất cả mọi người đều như vậy.



Tôi ôm hoa Trang Thần tặng cho trở về phòng.

Ngoại trừ ông quản gia, đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho tôi.

Đôi lúc tôi cảm thấy mình thật kỳ lạ, trong lòng rõ ràng là rất vui vẻ, nhưng vẫn lại muốn rơi nước mắt.

Tôi không biết tại sao Trang Thần lại đối tốt với tôi như thế, cũng không biết anh ấy có phải đã từ bỏ Giang Thanh Nhiên rồi hay không, càng không biết anh ấy từng nói "muốn thử với tôi" là thật hay giả.

Nhưng tôi nghĩ, tôi thật sự rất thích anh ấy.

Sự dịu dàng của anh ấy giống như một quả táo độc, rõ ràng biết là không được muốn, tôi vẫn là không ngừng khát khao, không thể kìm nén, biết rõ là không thể lại vẫn cứ muốn đến gần anh ấy hơn nữa.

Nếu như anh ấy đối xử xấu với tôi thêm một chút là được rồi, nếu như từ khi bắt đầu anh ấy lạnh nhạt xa cách với tôi, thậm chí thô bạo cũng được, giống như bọn họ, xem tôi là người làm gọi tới sai lui là được rồi.

Như thế tôi sẽ không sinh ra nhiều hoang tưởng cuồng vọng như hiện tại rồi.

Tôi không hiểu, rõ ràng tôi đã có thể mặc nhiên đối mặt với lạnh nhạt cùng cười nhào bao lâu nay rồi, tại sao Trang Thần chỉ là cho tôi một phần tốt của anh ấy thôi, tôi đã không chịu được rồi.

Ngoài kia trời đang mưa, cạnh cửa sổ là hoa hồng và nguyệt lý.

Tôi nhìn chằm chằm vào những bông hoa bên cửa sổ, đột nhiên lại quay trở về căn gác tối mù ẩm ướt ở Giang gia, lại nhìn thấy tấm thân khô nát của hoa hồng nhỏ.

Những hình ảnh trong quá khứ lần lượt ập đến, bộ não lại bắt đầu tự động chiếu phát hình ảnh của bản thân trong căn gác kia.

Hình ảnh tôi đói đến yếu nhược không chút khí lực nhưng vẫn phải sợ hãi lắng nghe tiếng động bên ngoài phòng, hình ảnh tôi dùng đôi tay đã đông cứng bịt kín lỗ hổng nơi cửa sổ để ngăn gió tràn vào, còn có hình ảnh vào lúc ông quản gia lén lút đưa thức ăn vặt cho tôi, tôi cố gắng mỉm cười nói bản thân sống rất tốt.

Không thể, không được, tôi đã đánh mất hoa hồng nhỏ rồi, không thể lại làm mất bông hoa Trang Thần cho tôi nữa.

Tôi vội vã với tay ra muốn nắm lấy những đóa hoa đó, nhất thời không để ý đến tấm thảm dưới sàn liền nặng nề ngã lên mặt đất.

Đau quá, thật tốt, cuối cùng tôi cũng đã cảm nhận được sự thật rồi.



Thế giới của tôi là một mảng trống rỗng, đâu đâu cũng là sương mù đen khịt, chỉ có một tia sáng yếu ớt nơi rất xa rất xa phía trước.

Tôi rất sợ hãi, liều mạng chạy về phía trước đuổi theo tia sáng đó, tôi không biết có gì đang đợi mình trên đường, nhưng tôi vẫn cố chấp cho rằng, chỉ cần một tia sáng cũng đã đủ soi tỏ thế giới của tôi rồi.

"Em không sao chứ! Em làm sao vậy!"

Hình như tôi nghe thấy tiếng nói của Trang Thần, âm thanh của anh ấy còn mang theo run rẩy, tại sao anh ấy lại căng thẳng như vậy nhỉ?

Đột nhiên, tôi ngửi thấy hương hoa trà nồng nàn, hương hoa thanh khiết ngọt ngào bao lấy cơ thể tôi, hình như có ai đó đang ôm lấy tôi, cái ôm đó rất ấm áp, tôi giống như một người lưu lạc sắp xếp, dùng hết sức lực níu lấy cái ôm đó.

"Mau tỉnh lại! Giang Ngôn Ý, em mau tỉnh lại đi!"

Âm thanh của Trang Thần giống như sấm sét nổ bên tai tôi, tôi nặng nề hô hấp, mở bừng mắt.

"Em làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại ngất xỉu?"

Ngữ khác của Trang Thần rõ ràng đã thả lỏng hơn, mặt của anh ấy gần trong gang tấc, tôi chưa bao giờ nhìn anh ấy ở khoảng cách gần như vậy.

Anh ấy thật sự đẹp trai đến mức tôi không nỡ chớp mắt.

Có lẽ do ánh mắt tham lam của tôi quá mức rõ ràng, hai má của Trang Thần có hơi đỏ lên, kéo xa khoảng cách giữa hai người, "Anh...... Anh bước ra khỏi phòng sách thì nghe thấy tiếng của em phát ra từ đây, anh gọi mấy lần em cũng không trả lời lại, anh sợ em xảy ra chuyện gì nên đã trực tiếp bước vào."

"Xin lỗi, đã làm anh lo lắng rồi, có lẽ do em...... Có lẽ là hạ đường huyết thôi."

Trang Thần nghe tôi nói vậy liền thở dài một hơi, "Em không sao là tốt rồi, bây giờ em cảm thấy ra sao? Anh nấu một ly sữa cho em nha."

Trong không khí vẫn tràn ngập hương hoa sơn trà, địa khái là Trang Thần vì muốn an ủi tôi nên đã giải phóng một lượng lớn tin tức tố, lượng tin tức tố lớn như vậy khiến tôi cảm thấy cả người đều phát nóng.

Tôi lắc lắc đầu, nói với Trang Thần mình không sao.

Hình như Trang Thần nhận ra điều gì đó, cơ thể run lên lập tức thu lại tin tức tố.

"Nếu như em đã không sao...... Vậy, vậy anh đi đây, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

Trang Thần nói xong vẫn đứng tại chỗ, tôi đợi qua mấy giây thấy anh ấy vẫn không nhúc nhích, tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh ấy, anh ấy hoảng loạn dời tầm mắt sang chỗ khác, lúc này tôi mới hiểu ra, anh ấy hình như đang đợi tôi trả lời.

"Ngủ ngon, tiên sinh."

Đại khái là do đầu tôi vẫn chưa tỉnh táo lắm, tôi vậy mà nói thẳng ra khỏi miệng, sau ngày đầu tiên đến Trang gia, tôi đã không còn xưng hô với anh ấy như vậy nữa.

"Ừm, vậy...... Mai gặp."

Trang Thần cười cười, vành tai đỏ đến lợi hại, anh ấy không nói gì nữa, quay người rời đi, hương hoa trà nhàn nhạt cuối cùng cũng bị anh ấy mang đi mất, tôi rất sợ hãi, không biết là do không còn tin tức tố nữa nên cơ thể sợ hãi theo bản năng, hay là do nhìn thấy bóng lưng đang rời đi của Trang Thần mà sợ hãi.

"Tiên sinh!"

Trang Thần mạnh mẽ dừng bước chân lại, đứng nơi cửa quay đầu lại, "Sao thế?"

Tôi nhìn chậu hoa bên cửa sổ, cắn răng, "Em...... Em sợ sấm sét."

Biểu cảm trên gương mặt của Trang Thần có chút nghi hoặc, sau đó anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ôn nhu cười nói: "Không sao đâu, mưa nhỏ như vậy, sẽ không......" Lời còn chưa nói xong anh ấy đã dừng lại, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, hô hấp của Trang Thần hình như đã trở nên trầm thấp hơn.

"Không thì...... Anh ở lại đây với em nha."