Chương 5: Tầng 5 địa ngục
[phần 1] Trời còn chưa sáng.
Diệp Tiêu nhìn những ngôi nhà cao cao bên ngoài cửa sổ, trong màn đêm trước lúc bình minh, vô số những ngọn đèn đang nhấp nháy sáng, trông tựa như những đốm ma trơi lập lòe trong rừng sâu vào thời giữa thế kỷ.
Anh đã cả đêm không ngủ. Vào lúc này, nếu là người khác chắc sẽ đang hút điếu thuốc, nhưng Diệp Tiêu thì lại ngồi bên ấm trà đặc. Nước trà đậm chát, đi qua vùng miệng lan xuống họng, giúp anh làm chùng lại những sợi dây thần kinh đang căng hết mức vì mệt mỏi.
Trên bàn là chiếc máy di động màu xám bạc, kiểu dáng xinh xắn bóng bẩy, giá không đắt, rất được các thiếu nữ ưa thích.
Chủ nhân của nó là Tố Lan, một nữ sinh viên mà mọi người quen biết đều rất yêu mến, nhưng mấy hôm trước đã treo cổ tự tử trong phòng ký túc xá vào lúc tờ mờ sáng. Không ai có thể giải thích tại sao cô ấy lại tìm đến cái chết, tuy nhiên, đã kết luận là tự sát, thì phía công an cũng chẳng còn việc gì ở đó nữa. Nhưng anh lại phát hiện ra ở hiện trường có chiếc máy di động của Tố Lan, trong máy còn lưu một tin nhắn, nó đã dẫn anh bước vào một mớ bòng bong đầy huyền bí nghi hoặc khó bề tưởng tượng.
Anh lại cầm nó lên, ấn vài phím, mở xem cái tin nhắn cuối cùng ấy.
“GAME OVER”.
Anh đã nhìn hàng chữ này rất lâu. Hồi nhỏ anh cũng rất mê chơi game, mỗi khi “bị thua”, màn hình thường hiện lên hàng chữ tiếng Anh “GAME OVER”, tức là trò chơi kết thúc, phải chơi lại.
Chỉ số thời gian cho biết, tin nhắn này nhận được lúc 2 giờ sáng, rất có thể chủ nhân của chiếc máy đã treo cổ trong khoảng thời gian này.
Vào lúc chết, nhận được tin nhắn như thế này, liệu có phải là tiếng chuông báo tang đến từ địa ngục?
Diệp Tiêu phác ra một công thức:
Chết = GAME OVER = Trò chơi kết thúc
Chẳng lẽ việc Tố Lan tự sát, thực ra là sự kết thúc của một trò chơi?
Anh nhớ lại hồi trước chơi game, mình đã hóa thân vào nhân vật dũng cảm vượt qua các cửa ải, khi bị kẻ địch trong trò chơi bắn chết, thì màn hình lập tức xuất hiện GAME OVER.
Nhưng trò chơi chỉ là ảo, dù chơi trên máy tính hay di động, không có chuyện chết thật. Nếu có thứ game kỳ dị có thể gϊếŧ chết người chơi, thì đó là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Với khứu giác “nhà nghề” mà chỉ người cảnh sát mới có, Diệp Tiêu cảm nhận rằng cái chết của Tố Lan không thể chỉ đơn giản là một cuộc tự sát.
Hôm đó, tại hiện trường, anh còn nhìn thấy Xuân Vũ – cô sinh viên cách đây nửa năm đã để lại cho anh ấn tượng rất sâu sắc – cô ấy lại ở ngay sát phòng của Tố Lan, và là người đầu tiên phát hiện ra vụ tự sát. Đúng, quả đất này thật bé nhỏ, nhưng anh cũng không thể không ngờ ngợ, liệu cô sinh viên Xuân Vũ – từng có những tình tiết rất đặc biệt – có thể sẽ lại gặp những sự kiện bí hiểm tương tự hay không?
Bởi vậy, anh đã mất cả một đêm ngồi suy nghĩ về những điều kỳ lạ còn ẩn khuất, nhất là về chiếc máy di động mà Tố Lan đã để lại.
Anh cũng đã kiểm tra lại thật tỉ mỉ, chỉ thấy còn sót tin nhắn cuối cùng, các tin nhắn khác đều không còn nữa.
Người gửi tin nhắn này có số máy rất kỳ cục:
Số xxxxx741111.
Năm hàng trước coi như vô nghĩa, sáu chữ số sau, cho người ta một cảm giác kỳ lạ. Bốn chữ số 1 liền sau cùng có tượng trưng điều gì không?
Nó có liên quan đến cái chết của Tố Lan thật không?
Diệp Tiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã hơi sáng. Anh bèn soạn trên máy của Tố Lan một tin nhắn:
“Nhầm rồi, tôi không GAME OVER”.
Chẳng rõ có hiệu quả gì không, biết đâu có thể dọa, ngăn chặn được đối phương? Anh không tin chắc điều gì, nhưng vẫn cứ gửi tin này đến số máy xxxxx741111.
Máy báo tín hiệu đã gửi tin. Anh bỗng thấy tim đập nhanh, và lập tức nhận ra rằng mình đã nhầm. Nhưng đã trót nhấn nút rồi, không kịp sửa chữa gì nữa.
Chỉ vài giây sau đó tín hiệu đã vang lên.
Anh từ từ cầm chiếc di động của Tố Lan lên, nhận thấy đối phương đã gửi tin đến. Thôi thì, cái gì đến tất phải đến, không khác được. Anh hít vào một hơi thật sâu, mở tin đó ra đọc:
“Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”
Anh lặng đi, đúng một phút…
Thoạt nhìn thấy nó, đầu óc Diệp Tiêu như trống rỗng không còn gì nữa. Anh chưa từng nghĩ đến điều này: “Địa ngục tầng thứ 19?”
Anh rất căng thẳng, lắc đầu. Một câu hỏi xa vời thẳm sâu như thế này, họa chăng chỉ có nhà triết học mới trả lời nổi. Là một cảnh sát có năng lực, đã rất lâu anh chưa phải căng óc ra như vậy. Lúc này anh phải đối mặt chỉ với một mẩu tin nhắn.
Có lẽ vì đã thức trắng 1 đêm, nên đầu óc anh đã có phần rối loạn, anh ấn vài phím, soạn một tin nhắn: “Bạn có thể cho tôi câu trả lời không?”
Rồi anh nhấn nút gửi đi.
Đây là sai lầm của anh trong đêm nay.
Không đợi anh định thần, tín hiệu trả lời đã vang lên.
Sự tình đã đến nước này thì Diệp Tiêu cũng hết cách né tránh. Anh run run mở xem mẩu tin:
“Hoan nghênh bạn đã đến địa ngục.”
[phần 2]
6 giờ sáng.
Trong phòng ký túc xá, Xuân Vũ trằn trọc mãi mới ngủ được vài giờ, thì tiếng tít tít tin nhắn đã đánh thức cô dậy.
Cô thầm nguyền rủa, và mặc kệ không xem, cứ nằm im trong chăn. Một lát sau, tín hiệu lại vang lên, cô đành cầm máy vậy, nào ngờ đó là tin nhắn của Nam Tiểu Cầm: “Xuân Vũ, mình nhận được tin nhắn của Tố Lan.”
Xuân Vũ lập tức tỉnh hẳn. Tố Lan đã treo cổ tự tử kia mà?
Tiểu Cầm và Tố Lan tuy không ở cùng phòng nhưng họ đã cùng học với nhau thời trung học, rồi lại thi đỗ cùng một chuyên ngành ở đại học này, nên họ vẫn là bạn rất thân thiết. Lẽ nào Tố Lan biến thành ma rồi vẫn còn đeo bám Tiểu Cầm?
Lúc này Xuân Vũ đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức trả lời Tiểu Cầm: “Không thể! Tin nhắn ấy viết như thế nào?”
Rất nhanh, Tiểu Cầm đã đáp lại: “Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”
Nhìn hai chữ “địa ngục” trên màn hình, tim Xuân Vũ đập thình thịch. Vẫn là câu hỏi chết người này!
Cô vội nhắn lại ngay: “Cậu đừng trả lời nó làm gì!”
Tiểu Cầm: “Không kịp nữa rồi, mình đã trả lời, rồi bạn ấy lại nhắn tiếp: hoan nghênh bạn đã đến địa ngục”.
Xuân Vũ không biết nói gì nữa. Tình hình Tiểu Cầm đang gặp lúc này giống hệt như quá trình Xuân Vũ bước vào “địa ngục”.
Tiểu Cầm lại nhắn tiếp: “Mình đã bước vào tầng 1 địa ngục.”
Xuân Vũ: “Đừng vào!”
Tiểu Cầm: “Tố Lan đã dẫn mình đến quán trọ U Linh.”
Xuân Vũ cảm thấy lưng cô đẫm mồ hôi, không thể để Tiểu Cầm tiếp tục như thế, cô vội trả lời: “Cậu đang ở đâu, mình sẽ đến gặp cậu.”
Sau khi gửi tin nhắn này, Xuân Vũ ngồi chờ đến nửa giờ mà máy di động vẫn không có động tĩnh gì. Chẳng rõ Tiểu Cầm thế nào rồi?
Cô lại gửi thêm vài tin nhắn nữa, vẫn không thấy trả lời. Cô gọi điện vậy. Nhưng không thể gọi cho máy Tiểu Cầm, cứ như đã trốn ở dưới lòng đất!
Ánh nắng sớm mai đã rọi khắp căn phòng, khuôn mặt Xuân Vũ với nước da trắng mịn ngời ngời trong nắng, cô kinh ngạc tự hỏi:
“Chẳng lẽ người đã chết mà vẫn gửi được tin nhắn từ địa ngục?”
[phần 3]
Cho đến chiều vẫn không thể liên lạc được với Tiểu Cầm. Xuân Vũ rất lo lắng, cứ đi đi lại lại mãi trong phòng.
Không hiểu sao, cô chợt nhớ lại hồi mới mười mấy tuổi, rón rén đứng ngoài cửa phòng của mẹ, lén nghe những âm thanh đáng sợ trong đó. Cô bỗng đưa tay bịt chặt 2 tai, cái thứ âm thanh đó lại xuất hiện, chúng như những tiếng kim loại bị đứt gãy, sắc nhọn, đâm vào tai cô.
Cô có cảm giác hình như máu đã chảy, bắn tóe lên giường đệm trắng tinh. Hồi đó cô 13 tuổi, nhìn chằm chằm người ấy, và lưỡi dao loang loáng trong đêm. Không!
Cô không dám nhớ lại nữa. Mỗi khi chợt nhớ đến hình ảnh ấy, đầu cô đau nhức như sắp nổ tung và cái âm thanh ghê gớm kia sẽ xé tan màng nhĩ!
Ác mộng không bao giờ tự rời đi, trừ phi con người có thể tiêu diệt nó!
Ác mộng của Xuân Vũ hiện nay bắt nguồn từ cái chết của Thanh U. Cái chết ấy lại liên quan đến những tin nhắn kia, và chắc chắn cũng liên quan đến tòa nhà có ma nữa.
Trong tòa nhà ma, nhất định phải ấn chứa bí mật gì đó, có thể giải thích về cái chết của Thanh U cũng nên?
Mười phút sau cô đã lặng lẽ đứng ngoài tường rào của tòa nhà ma. Đi vào bên trái là có thể vòng vào tòa nhà. Tim cô đập rất nhanh, hình như có thứ mùi là lạ đang bay ra từ đó, xộc vào mũi, khiến cô đứng nguyên tại chỗ.
Cô cảm thấy xung quanh có một nỗi kinh hãi nặng nề. Sự kinh hãi này chỉ có ở cái thôn hẻo lánh ngày nào.
Khi cô đang do dự, thì mắt bỗng thoáng nhận ra một bóng người lướt nhanh và đang xăm xăm tiến về phía cô.
Chính là Cao Huyền!
Xuân Vũ thật quá bất ngờ. Cô ngượng nghịu gật đầu chào. Cao Huyền cũng thấy rất bất ngờ, anh bước nhanh đến gần Xuân Vũ, nói: “Quả đất này quá nhỏ, anh lại gặp em rồi!”
Xuân Vũ đưa mắt nhìn 4 phía xung quanh, khu này vẫn bị đồn đại là có ma, cho nên đây là nơi hẻo lánh nhất trường, hầu như không thấy bóng người. “Sao anh lại đến đây?”
“Hầu như ngày nào anh cũng đi qua đây, vì lối này là đường tắt để đi từ khoa Mỹ thuật đến bãi gửi xe; nếu đi đường to thì là đường vòng, rất mất thì giờ.”
“Bây giờ anh định ra ngoài trường à?”
“Không. Anh sang xem một gallery tranh ở nội thành, ven sông Tô Châu, vừa trở về.” Anh quay nhìn xung quanh rồi khẽ hỏi: “Còn em, đến đây làm gì? Bên trong tường rào là nhà ma…”
Xuân Vũ chẳng biết trả lời ra sao, cô do dự, cúi đầu.
“Chắc không định vào nhà ma đấy chứ?” Cao Huyền bước lại gần hơn, nói bằng một giọng trầm trầm: “Có nhiều cô sinh viên tò mò, rất muốn vào đó xem sao. Em cũng là 1 trong số đó à?”
“Không chỉ vì tò mò. Gần đây cô bạn thân của em đã chết trong khu nhà này.”
Cao Huyền sửng sốt, anh nhíu mày: “Nghe nói tuần trước có 1 nữ sinh năm thứ 4 đã tự sát trong nhà ma, cô ấy là bạn em?”
“Vâng, là bạn cùng phòng, rất thân với em. Và, điều đáng nói hơn, người đầu tiên phát hiện ra bạn ấy chết, là em!”
“Là em?” Cao Huyền hít vào 1 hơi thật sâu, lắc đầu: “Thật không ngờ em đã trải qua 1 chuyện đáng sợ như thế. Thảo nào lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nhận ra trong mắt em ẩn chứa một sự cảnh giác và e sợ, rất rõ nét.”
Nghe câu này rồi, Xuân Vũ vội rời ánh mắt khỏi Cao Huyền.
Nhưng anh lại tiếp tục truy hỏi: “Anh đoán rằng em đến đây là vì muốn vào đó xem xét, làm rõ nguyên nhân tại sao bạn em lại chọn nơi này để tự sát. Đúng không?”
“Xin lỗi. Em biết nhà trường đã cấm sinh viên vào nhà ma này.” Cô biết Cao Huyền là 1 thầy giáo, sẽ không cho cô bước vào.
Nhưng câu trả lời của anh lại khiến cô thấy bất ngờ: “Em định vào thật à? Con gái vào đó, phải rất can đảm. Nếu em muốn, anh sẽ vào cùng?”
Xuân Vũ cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Anh nói sao? Anh vào cùng em?”
“Nếu em bằng lòng.”
“Anh là giáo viên kia mà?”
“Bất cứ ai cũng có tính tò mò, giáo viên cũng vậy thôi.” Nói đến đây, Cao Huyền mỉm cười. “Huống chi, bảo vệ học sinh cũng là trách nhiệm của giáo viên…”
Vừa nói anh vừa bước đi. Thì ra anh cũng biết cái ngách hẹp để vào nhà ma. Xuân Vũ vội đi theo, rồi thận trọng bước vào sân trước tòa nhà ma.
Tòa nhà âm u vẫn sừng sững đứng đó, hắt hiu, dưới bầu trời mùa đông lạnh giá. Xuân Vũ bất giác lùi lại 1 bước, nhưng Cao Huyền đã ngoảnh lại khẽ nói: “Đừng sợ. Nào, ta cùng đi!”
Xuân Vũ nhìn lên cửa sổ tầng 2, không thấy cái bóng đen trong tưởng tượng kia, các cửa sổ đều không có gì lạ, cô mới bình tĩnh trở lại, nói: “Chắc anh đã từng vào đây?”
Cao Huyền không trả lời, anh chỉ hơi nhích nhích môi. Cửa vào tòa nhà đã bị khóa chặt, chắc là sau cái chết của Thanh U nhà trường đã thay khóa khác.
Anh lập tức đi sang phía bên phải tòa nhà, thì ra ở đây có 1 cửa phụ, tuy bên trong có cài chốt nhưng ô kính đã không còn nữa. Anh thò tay vào trong mở chốt, rồi cùng Xuân Vũ bước vào.
Thấy Cao Huyền có vẻ thành thạo quen thuộc, Xuân Vũ bèn khẽ hỏi: “Sao anh có vẻ thuộc nơi này như thế?”
“Bởi vì…” Cao Huyền bước vào 1 lối đi hơi tối, anh dừng lại rồi nói: “Anh đã từng học ở đây.”
“Gì cơ? Anh đã từng học ở nhà ma?
Xuân Vũ lại hít phải thứ mùi khó chịu ở nơi này, dường như cô lại trở về cái đêm hôm nọ.
Cao Huyền ngoảnh lại, khuôn mặt anh bị bóng tối che phủ: “Đó là hồi cách đây 7-8 năm, anh đang học năm thứ nhất, thứ hai. Khoa Mỹ thuật thường đến nhà này tập vẽ tĩnh vật.”
“Hồi đó có đồn rằng nhà này có ma không?”
“Trên đời này làm gì có ma!” Anh thản nhiên trả lời rồi bước lên cầu thang. “Đây chỉ là 1 khu lớp học bình thường, chỉ hơi cũ kỹ 1 chút. Đồn đại rằng có ma, đó là chuyện từ sau khi anh học xong năm thứ hai.”
“Tại sao lại thế? Chắc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Cao Huyền dường như trở nên trĩu nặng tâm tư, bước lên tầng 2 rồi anh mới trả lời: “Lát nữa anh sẽ kể cho em nghe!”
Lại đi trên hành lang tầng 2. Xuân Vũ thấy căng ở l*иg ngực, nhưng vẫn không dám thở mạnh. Cô theo sát Cao Huyền, anh ra hiệu cô nắm tay, nhưng cô vẫn thận trọng không dám chìa tay ra.
Xuân Vũ không bao giờ quên cái căn phòng ấy.
Có lẽ trong đó có u linh thật?
Cô rón rén bước đến cửa, chỉ tay ra hiệu cho Cao Huyền. Ánh mắt Cao Huyền hết sức lạ lùng, anh do dự hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Anh bước vào trước, rồi đứng ngẩn ra nhìn, không thể hiện điều gì. Xuân Vũ không đợi được nữa, cô cũng lách vào.
[phần 4]
Vẫn là căn phòng này, chỉ có bàn ghế chứ không có gì khác. Xuân Vũ nhìn quanh một lượt, hi vọng sẽ nắm bắt được một dấu vết gì đó, nhưng khắp sàn nhà chỉ có đất bụi mà thôi.
Cô từ từ bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống sân trước tòa nhà ma. Trong bức ảnh kỹ thuật số chụp hôm đó, bóng đen bí hiểm kia đã đứng chỗ này. Lẽ nào đó chỉ là ảo giác?
Cô quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Cao Huyền có 1 cái gì đó lướt qua. Cô bình thản nói: “Bạn em đã chết ở căn phòng này.”
“Nghe nói là tự sát?”
“Bạn ấy đã cắn đứt lưỡi của mình.”
“Cắn lưỡi?” Giọng Cao Huyền cũng mất bình tĩnh. “Trên đời này lại có cách chết như thế ư?”
Xuân Vũ hít vào một hơi thật sâu, cô cảm thấy mình đã không còn hoang mang gì nữa khi đối mặt với Cao Huyền. “Nhưng chuyện kỳ quặc mới chỉ là bắt đầu thôi. Sau khi bạn ấy chết, em lại nhận được tin nhắn của bạn ấy gửi cho!”
“Người chết, mà có thể gửi tin nhắn ư?”
Nghe Xuân Vũ nói câu ấy, sắc mặt anh chợt khác hẳn, anh ngồi nghệt ra trên mặt bàn đầy bụi, im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Sau đó em đã gửi tin trả lời, vài giây sau, đối phương lại phúc đáp rằng “Hoan nghênh bạn đã đến địa ngục!””
Lần này thì đến lượt Xuân Vũ nghệt ra. Đôi môi cô run run: “Sao anh lại biết?”
“Vì anh cũng nhận được tin nhắn như thế!”
Xuân Vũ hoàn toàn không ngờ anh lại trả lời như vậy, trên đời sao lại có chuyện trùng hợp thế này? Cô lắc đầu: “Không! Chẳng lẽ anh cũng đã vào địa ngục?”
“Đúng thế! Anh đã vào địa ngục, giữa đêm hôm qua anh đã đi qua tầng 10 địa ngục.” Trán Cao Huyền lấm tấm mồ hôi, đề tài mà 2 người đang nói trong nhà ma thực khiến người ta phải dựng tóc gáy. Anh lấy khăn tay ra lau mồ hôi, nói: “Còn em, đã đi đến tầng thứ mấy rồi?”
“Em đã đến tầng 5.”
“Khoan đã…” Cao Huyền ngắt lời cô, anh cúi đầu ngẫm nghĩ. “Vậy thì, người chơi trò chơi địa ngục, không chỉ riêng mình anh.”
“Anh nói là Trò chơi à?” Xuân Vũ lắc đầu. “Không, vì nó, đã có 2 người chết, một người phát điên, mà anh còn cho là trò chơi.”
“Như thế thật ư?”
Xuân Vũ nhìn vào đôi mắt như có 2 đồng tử ấy: “Anh đã nhận được câu hỏi đó như thế nào?”
“Hơn chục hôm trước, anh ngẫu nhiên nhận được một tin nhắn, gửi từ số máy rất lạ lùng, anh vẫn thuộc lòng: xxxxx741111.”
“Quả nhiên là số máy này.”
“Họ đưa ra 1 câu hỏi: bạn có biết Địa ngục tầng thứ 19 là gì không?” Cao Huyền thở mạnh. “Bấy giờ anh rất lấy làm lạ, vì anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này, bèn trả lời một câu, nào ngờ lại nhận được mẩu tin: hoan nghênh bạn đã đến địa ngục. Cứ thế tiếp diễn, anh bị kéo vào trò chơi địa ngục.”
Xuân Vũ cúi đầu, cô hiểu rằng Cao Huyền đang “đồng bệnh” với mình.
Cao Huyền nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đừng đứng đây nữa, mau xuống đi thôi!”
Họ ra khỏi căn phòng, khép cửa lại, rồi vội ra khỏi tòa nhà ma. Xuống đến sân, Xuân Vũ ngoảnh lên nhìn lại ô cửa sổ vừa nãy, nếu lúc đó vừa khéo có ai đó chụp ảnh thì sẽ chụp được cô đứng đó, rồi mọi người có coi cô là một u linh không?
“Ta mau đi thôi!” Cao Huyền thúc giục.
Họ nhanh chóng ra đến bên ngoài tường vây, Xuân Vũ thở phào, nói: “Anh là 1 thầy giáo rất khác với mọi người đấy!”
“Mọi người cũng hay nói thế!” Cao Huyền gượng cười chế nhạo mình. “Có lẽ anh không xứng là giáo viên, nhưng anh xứng là 1 họa sĩ thứ thiệt.”
Nửa câu sau của anh pha chút tự hào, Xuân Vũ cũng không nén được bật cười. Cô cho anh biết số di động của mình, rồi rảo bước ra về.
[phần 5]
Về đến phòng ở, Xuân Vũ lại gọi điện cho Tiểu Cầm, nhưng không liên lạc được.
Cô không muốn hỏi các bạn khác, vì hầu như hiện nay chẳng ai thiết bắt chuyện với cô. Các nữ sinh viên đều coi cô là người đem đến mọi xui xẻo. Vì 2 vụ tự sát gần đây, cô đều là người đầu tiên phát hiện ra, ngẫu nhiên kiểu ấy, chứng tỏ Xuân Vũ rất nặng vía, dính dáng đến cô sẽ chỉ là xúi quẩy!
Các nam sinh viên cũng không dám tiếp xúc nhiều với cô, cô cảm thấy mình như một cô hồn lang thang, chơi vơi giữa khu ký túc xá nữ sinh này!
Đã sắp đến 12 giờ đêm, Xuân Vũ không gượng nổi nữa, cô vội tắt đèn đi ngủ.
Nhưng chỉ mới thiu thiu thì tín hiệu tin nhắn đã vang lên.
Vẫn là số máy xxxxx741111 như mọi hôm, nhắn tin:
“Bạn đã bước vào tầng 5 địa ngục, ở trong khách sạn Jamaica, hãy lựa chọn: 1. Dải đất hoang ven biển; 2. Sào huyệt của hải tặc; 3. Hồ thiêng; 4. Quán cà phê địa ngục.”
Như kẻ bị ma ám, Xuân Vũ không suy nghĩ, chọn luôn “hồ thiêng”, sau đó cô bị cuốn vào một thế giới đầy những âm hồn.
Cách khách sạn Jamaica 2 dặm về phía Nam, nó là hồ nước lớn nhất vùng đầm lầy Bodmin. Tương truyền rằng quốc vương nước Anh cổ xưa là vua Arthur khi bị thương đã nằm ở bên hồ, ông ra lệnh cho Bedivere ném thanh kiếm thần xuống hồ thiêng. Lại còn có truyền thuyết hồi thế kỷ 17 có viên quan trị an đã bán linh hồn cho ma quỷ, rồi lại dùng 1 cái vỏ ốc hút cạn nước hồ, ông ta bị chó ngao địa ngục truy đuổi, rồi bỏ mạng. Từ đó hồ này luôn có âm hồn quanh quẩn không chịu tan đi.
Sau nửa giờ, lưng Xuân Vũ đầm đìa mồ hôi, nhưng cô đã qua được hồ Thiêng.
Cô ra khỏi tin nhắn này. Bây giờ cô mới chú ý đến sự lựa chọn cuối cùng:
“4. Quán cà phê địa ngục.”
Cô không nén nổi nữa, đã qua được bao nhiêu cửa ải, thì đi thêm một chỗ ma quỷ nữa cũng được! Thế là cô chọn “quán cà phê địa ngục”. Sau đó cô nhận được tin nhắn:
“Bạn đã vào quán cà phê địa ngục, bạn sẽ nói chuyện với những người đang lang thang trong địa ngục. Hãy chọn các đối tượng sau: 1. Bác sĩ hóa thân; 2. Fran Kenstan; 3. Đội lốt; 4. Con ma Jack; 5. Sadako xóm núi; 6. Mazolini.”
Ở đây lại có cả nơi đàm đạo bằng di động? Xuân Vũ thấy hết sức bất ngờ. Chẳng lẽ đây là trò chơi địa ngục như Cao Huyền nói?
Và, nickname của “những người lang thang ở địa ngục” thật là kỳ quặc, “Bác sĩ hóa thân” và “Fran Kenstan” đều là các nhân vật trong tiểu thuyết kiểu gotic (tiểu thuyết rùng rợn pha chất lãng mạn) nổi tiếng, nếu ai đã đọc cuốn “Tiếng chuông ghê rợn lúc nửa đêm” chắc sẽ nhớ ra “Sadako ở xóm núi”. Còn Mazolini thì chính là tác giả bức tranh sơn dầu mà cô đã thấy ở triển lãm tranh của khoa Mỹ thuật!
Không kịp nghĩ thêm nữa, thì tin nhắn tiếp theo đã đến: toàn là các biệt hiệu và số máy của “những người lang thang trong địa ngục”. Chỉ cần bấm số máy của họ là có thể nói chuyện hay sao? Họ có tồn tại thật không, và nếu tồn tại, liệu hình hài họ có phải là “người” như chúng ta không?
Cô bỗng nhớ rằng nickname của mình ở địa ngục là “Tiểu Chi”, chỉ e mình cũng đang ngồi ở “Quán cà phê địa ngục” để chờ nói chuyện với người khác cũng nên?
Nghĩ đến đây cô càng thêm do dự, ngón tay cái run run, cô quyết định ra khỏi tin nhắn này.
Sau đó, cô nhận được tin nhắn cuối cùng trong đêm:
“Bạn đã đi qua tầng 5 địa ngục, bước vào tầng 6.”