Chương 12: Tầng 12 địa ngục
[phần 1] Tuy còn phải lãng du nơi địa ngục, nhưng cuộc sống thì vẫn cần tiếp tục.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, 9 giờ đến công ty, cô mới thấy vẫn còn sớm, chưa đến giờ làm việc, cô đành ngượng nghịu đứng ngoài cửa chờ vậy.
9h50 phút, cô thấy Nghiêm Minh Lượng xuất hiện ở cửa. Anh chăm chú nhìn cô như phát hiện ra điều gì đó, nhưng không nói gì cả, chỉ lấy chìa khóa ra mở cửa công ty.
Cũng như các cô gái mới đi thực tập lần đầu, Xuân Vũ thấy sợ hãi khi nhìn thấy sếp, nhất là khi ánh mắt của sếp đưa khắp người cô. Cô chỉ còn cách lên tiếng để đánh lạc hướng ánh mắt ấy: "Thưa Giám đốc, hôm qua CoCo đã dặn dò tôi về công tác, tôi sẽ nỗ lực làm tốt ạ."
Nghiêm Minh Lượng luôn có bộ dạng như đang ốm, dưới làn da xám xỉn lờ mờ hiện lên những tĩnh mạch xanh xanh. Đuôi con mắt anh giật giật như có tật, khiến Xuân Vũ thấy hơi hoảng. Nhưng anh chỉ mỉm cười nói: "Các việc cụ thể, tôi không bận tâm. Chắc cô cũng là dân ngón tay cái chứ?"
Thực ra thì Xuân Vũ chưa thể được coi là dân ngón tay cái, nhưng cô nghĩ rằng những ngày qua mình đang chơi trò chơi địa ngục, nên thuận miệng nói luôn: "Có thể coi là thế ạ!"
"Mọi ngày khi tuyển nhân viên biên tập tin nhắn, chúng tôi trước tiên phải khảo sát khả năng bấm máy nhắn tin..."
"Nhưng, công việc ở đây chỉ cần dùng máy tính..."
Minh Lượng vẫn nói bằng 1 giọng kỳ cục nửa tây nửa ta lơ lớ: "Tất nhiên rồi, nhưng nếu cô không hay nhắn tin thì sao có thể làm tốt công tác biên tập tin nhắn được?"
"Vâng. Tôi cần phải thích ứng với công tác và đời sống trong thời đại ngón tay cái!"
Đã đến giờ làm, CoCo và các cô gái khác cũng lục tục bước vào, Xuân Vũ theo họ sang phòng làm việc.
Khi đã không thấy bóng Minh Lượng nữa, cô mới khẽ hỏi CoCo: "Có phải sếp của chúng ta hơi kỳ quái không?"
"Anh ấy vốn là 1 quái nhân mà! Nhưng không làm hại gì đến đám con gái cả!" CoCo hạ giọng thật thấp, lại đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu. "S...uỵt! Cậu chớ có nói ra!"
Sau đó CoCo bắt đầu làm việc, Xuân Vũ cũng bật máy tính của mình. Trang nền màn hình thật là đặc biệt: 1 bông hoa lan nho nhỏ, màu trắng.
Cô xem ngăn kéo bàn làm việc, thấy lộn xộn đủ thứ văn phòng phẩm. Lại thấy ở đáy ngăn kéo có 1 cái thẻ xinh xắn, có lẽ là để đeo trang trí cho máy di động, rất nhiều cô gái vẫn thích như thế. Trên cái thẻ còn khắc 1 chữ "Lan" theo lối cổ (chữ phồn thể), Xuân Vũ nhìn nó, hình như cô nghĩ đến 1 điều gì đó, trông quen quen nhưng không sao nhớ ra đã thấy nó ở đâu.
1 ngày làm việc, cô thu thập những tin nhắn mới nhất trên mạng, cả các loại tin nhắn trúng thưởng và các loại nhạc chuông rồi biên tập, phân loại, sau đó đưa vào máy dịch vụ của công ty. Hoặc là, trộn các tiếng chim hót, các trích đoạn bài hát thịnh hành chế tác thành MIDI, cộng thêm các hình ảnh nữa. Công ty còn mời vài cao thủ về soạn tin, mỗi ngày sáng tác hàng chục mẩu chuyện vui gửi vào hộp thư điện tử của công ty, Xuân Vũ cũng cần liên hệ với họ.
Mọi ngày cô vẫn nhận được những tin đại loại như thế này, nhưng vào nghề cô mới thấy đây là 1 cái thùng "lẩu" sâu không thấy đáy. Trong 1 ngày cô đã nhận hàng trăm tin nhắn, vài chục bức ảnh cho nhắn tin trúng thưởng. Tuy chỉ là sự "sao chép + cắt dán" nhưng phải chọn được những thứ mới nhất, "độc" nhất, ví dụ: "Giám đốc nhà ngục hỏi tử tù đang ngồi trên ghế điện sắp bị hành hình: anh còn có yêu cầu gì nữa không? Tử tù: tôi chỉ mong được bắt tay ông trước khi tôi chết, tôi sẽ thấy dễ chịu hơn."
"Bạn thân mến, khi nhận tin này bạn sẽ bị trừ 50 đồng trong tài khoản để góp phần viện trợ nhân đạo cho nhân dân I-rắc; thay mặt nhân dân I-rắc chúng tôi xin cảm ơn bạn! Muốn tìm hiểu kỹ hơn, mời bạn liên hệ với nhân dân I-rắc."
"Xin chào quý khách thân mến, máy di động của bạn sẽ ngừng hoạt động vào hồi 0 giờ ngày mai. Bạn hỏi tại sao ư? Chỉ số IQ của bạn khiến chúng tôi rất khó giải thích."
...
Tuy các tin nhắn giời ơi đất hỡi này không thể khiến Xuân Vũ quên đi những sự việc xảy ra bấy lâu nay, nhưng cũng giúp cô nhẹ nhõm được phần nào.
Thực tập sinh có thể về sớm, hơn 4 giờ chiều Xuân Vũ đã về. Lúc này cả khu văn phòng đang rất bận rộn, trong thang máy chỉ có mình cô. Khi xuống đến tầng 7, thang máy bỗng dừng lại, mở cửa, 1 nam giới trẻ tuổi bước vào, thấy Xuân Vũ, anh ta sửng sốt lắc đầu:"Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?"
Xuân Vũ chưa nhận ra anh ta là ai, cô nheo mắt nhìn rồi bỗng gọi tên người ấy: "Dương Á Phi?"
"Đúng! Em đã tốt nghiệp nhanh thế à?"
"Không! Em vẫn đang học năm thứ 4, hiện đang đến thực tập ở 1 công ty." Cô không ngờ lại gặp Á Phi ở đây - anh ta học trên Xuân Vũ 2 khóa, ngày trước họ cùng tham gia ban kịch nói của sinh viên nên rất quen với nhau. "Em nghe nói anh đã ra nước ngoài học thạc sĩ?"
"Đúng thế, tuần trước anh mới từ Mỹ về, vừa rồi lên tầng 7 ký hợp đồng với 1 công ty." Họ đã xuống đến tầng trệt, Á Phi mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, chúng ta cùng đi ăn được không?"
Xuân Vũ hơi do dự. Dương Á Phi thuộc nhóm các chàng trai ngoại hình sáng sủa rất được các nữ sinh viên mến mộ, ngày trước anh chuyên sắm vai nam chính trong các vở kịch, hễ lên sàn diễn là được các cô em hò reo tán thưởng. Nhưng Xuân Vũ thì chẳng có tình cảm gì với anh; cô là 1 sự đối lập so với Thanh U ngày nào.
Á Phi nài mãi, cuối cùng cô cũng đồng ý. Hiệu ăn đối diện tòa cao ốc, giá cả cũng dễ chịu. Vừa ngồi vào bàn Á Phi đã hỏi ngay: "Em vẫn khỏe chứ? Trông em hình như khác xưa, rất giống như 1 nữ OFFICE."
"Em thấy mình vẫn thế thôi, nhưng anh thì rất giống như 1 kiều bào mới về nước!"
Á Phi bỗng trở nên nghiêm túc: "Thanh U có khỏe không?"
Thanh U? Xuân Vũ sững sờ, cô đặt đũa xuống bàn, cúi đầu hồi lâu.
"Đã có chuyện gì à?"
Dương Á Phi mới về nước 1 tuần, đương nhiên không biết chuyện.
Xuân Vũ bình thản nhìn anh, chầm chậm nói từng tiếng: "Thanh U đã chết rồi."
"Đã chết?" Á Phi nghệt ra, anh đưa tay bưng miệng hồi lâu rồi mới nói được: "Cô ấy chết như thế nào?"
"Tự tử. Cách đây mười mấy ngày, chết ở nhà ma."
"Nhà ma? Tức là khu nhà gác vẫn đồn đại là có ma?" Dương Á Phi như bỗng chợt hiểu ra điều gì đó, anh cau mày. "Thanh U chết ở chỗ nào trong nhà ma?"
"Sao anh phải hỏi kỹ thế? Em là người đầu tiên phát hiện ra bạn ấy đã chết ở 1 phòng trên tầng 2."
Á Phi lắc đầu, vẻ đầy đau khổ: "Phòng tầng 2... trời đất ơi! Cô ấy chết vì Sở Sở!"
Xuân Vũ gần như đứng bật dậy, cô vội hỏi: "Anh nói, Thanh U chết vì Sở Sở?"
"Nhất định là thế. Xuân Vũ, có 1 số chuyện bọn anh vẫn giữ bí mật, nhưng Thanh U đã chết rồi thì anh có thể nói ra."
"Anh vừa nhắc đến Sở Sở, Thanh U chết thì liên quan gì đến Sở Sở?" Sở Sở là sinh viên học trên Xuân Vũ 2 khóa, cũng từng tham gia ban kịch sinh viên. Chị ấy là bạn gái của Á Phi, nhưng nghe nói 2 năm trước đã đi du học.
"Em là thành viên của ban kịch, chắc chắn biết quan hệ giữa anh và Sở Sở, nhưng có lẽ em không biết rằng Thanh U vẫn thầm yêu anh, đã kín đáo bộc lộ tình cảm với anh mấy lần, nhưng anh đều khéo léo tế nhị từ chối."
"Thanh U vẫn thầm yêu anh, hồi trước em có nhận ra, nhưng bạn ấy không có ý muốn tâm sự với em."
"Em nên biết Thanh U là 1 cô gái có nội tâm rất cứng cỏi, đã định làm gì thì nhất định sẽ làm bằng được. Giao tiếp công khai với anh thì Thanh U rất bình lặng, nhưng thực ra Thanh U luôn yêu anh cuồng nhiệt. Không phải anh khoác lác nói quá lên đâu. Thanh U đã từng đưa anh xem nhật ký..."
"Đã cho anh xem nhật ký à?"
Xuân Vũ biết, trong năm thứ 3, Thanh U có thói quen viết nhật ký và giữ nó rất kín, tuyệt mật, ngay Xuân Vũ là bạn cực thân cũng không cho xem. Chắc chắn nhật ký của Thanh U sẽ ghi lại những điều rất bí ẩn.
"Nói thật lòng, nhật ký của Thanh U khiến anh rất sợ hãi, cô ấy cứ như bị tẩu hỏa nhập ma, suốt ngày đêm chỉ nhớ đến anh. Cô ấy còn ghen với Sở Sở rất khϊếp, trong nhật ký còn viết là hận Sở Sở, nhất định sẽ chia rẽ anh và Sở Sở."
"Bạn ấy nghĩ thế thật à?"
"Không chỉ là nghĩ thế, mà cô ấy đã làm thật. Cô ấy bí mật theo dõi anh, hễ thấy anh và Sở Sở gặp nhau thì cô ấy nhắn tin di động bằng những lời lẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cứ như là đã có những chuyện trai gái ám muội với nhau. Em đã biết rồi, Sở Sở rất bộc trực, hễ thấy anh cúi xem tin nhắn, cô ấy bèn giằng ngay máy để xem. Và, khỏi cần nói cũng biết hậu quả là gì."
"Sở Sở cho rằng anh đã có niềm vui mới?"
"Cô ấy hoàn toàn tin là thế!" Dương Á Phi cười cay đắng. "Dù anh giải thích thế nào Sở Sở cũng không tin, và cho rằng anh lừa gạt tình cảm của cô ấy. Thanh U thì tiếp tục quấy rối anh, thậm chí gọi điện cho Sở Sở... thế là anh không sao thanh minh nổi nữa. Sở Sở rất cực đoan, đã tuyên bố sẽ tự tử để đe dọa anh."
Nghe 2 chữ "tự tử", Xuân Vũ giật mình: "Không ngờ tính cách chị ấy lại rắn đến thế."
"Có lẽ các cô gái đều hay làm tới lên. Còn anh, 1 nam nhi cũng hay sĩ diện, bình thường vẫn hay kiêu hãnh, nên anh tức quá không chịu nổi, bèn chia tay luôn với Sở Sở. Cô ấy không chịu đựng nổi cú sốc này, đã dọa rằng nếu anh bỏ cô ấy, thì cô ấy sẽ đến nhà ma tự tử. Nhưng anh vẫn cứ chia tay, và nghĩ rằng cô ấy chỉ hù dọa mình thế thôi, thật không ngờ cô ấy đã..."
"Đã tự tử à?"
"Phải! Đêm hôm đó Sở Sở không về ký túc xá, các bạn cùng phòng bèn đến tìm anh, anh mới nghĩ ra rằng có thể cô ấy đã... Anh bèn chạy đến tòa nhà ma, quả nhiên, tìm thấy thi thể Sở Sở ở 1 căn phòng trên tầng 2."
Nói đến đây, Á Phi không nén nổi tuôn trào nước mắt.
Xuân Vũ cũng thấy lòng mình như có sóng cồn nổi dậy, cô cố gắng hít thở cho bình thường, bình tĩnh hỏi anh: "Sở Sở đã chết như thế nào?"
"Treo cổ tự tử. Sở Sở đã buộc dây thừng lên chấn song cửa sổ rồi treo cổ, người áp sát vào cửa kính."
"Treo cổ ở cửa sổ?"
Xuân Vũ hít vào 1 hơi thật sâu, cô nhớ ngay đến bức ảnh kỹ thuật số đã chụp, thấy 1 bóng đen nơi cửa sổ tầng 2. Lẽ nào đó chính là...
"Lỗi tại anh."Dương Á Phi cúi gằm, gần như nức nở: "Lẽ ra anh nên nghĩ ra, tính cách Sở Sở cứng rắn là thế, khi bế tắc cô ấy dám đi đến cùng đường, đã nói là làm. Nếu hồi đó anh để tâm chú ý đến cô ấy dám đi đến cùng đường, đã nói là làm. Nếu hồi đó anh để tâm chú ý đến cô ấy, thì cô ấy đã không chết..."
"Sao hồi đó em không biết gì cả?"
"Sở Sở tự tử, cũng khiến cho nhà trường rất căng thẳng, họ lặng lẽ thông báo cho gia đình cô ấy đến lo liệu, anh cũng bị nhà trường kỷ luật. Em không biết, có lẽ là vì Sở Sở học trên em hai khoá, khu ký túc xá lại cách xa nhau, và nhà trường cũng gắng giữ kín chuyện đó, họ nói là Sở Sở đã đi du học."
Xuân Vũ đã trấn tĩnh trở lại, khẽ hỏi anh: "Thanh U có biết chuyện đó không?"
"Đương nhiên có biết. Các thầy cô còn gặp riêng cô ấy nói chuyện. Khi biết tin Sở Sở tự tử, Thanh U hết sức kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ hậu quả lại thành ra như thế. Có lẽ vì cảm thấy cắn rứt đối với Sở Sở, cô ấy xin ra khỏi ban kịch, từ đó cũng không giao tiếp với anh một câu nào nữa."
"Thảo nào mà hồi học năm thứ hai, bạn ấy bỗng dưng không tham gia ban kịch nữa. Em còn nhớ có một thời gian bạn ấy trầm lắng hẳn đi, đêm đêm thường nằm trong chăn khóc thút thít. Các bạn cùng phòng đều rất lo, không rõ bạn ấy đã có chuyện gì, còn Thanh U thì giấu kín không nói. Bạn ấy là người rất hay sĩ diện, một chuyện chẳng hay hớm gì như thế, đâu dám mở miệng nói ra?"
"Vì thế, khi Xuân Vũ nói Thanh U đã tự tử ở nhà ma, anh liền nghĩ ngay đến Sở Sở. Chắc chắn rằng hai năm qua tâm trạng Thanh U rất nặng nề, cô ấy từng nói là mình gϊếŧ chết Sở Sở, cảm thấy đã nợ Sở Sở một mạng sống, dù có sám hối cả đời cũng không đền tội được."
Xuân Vũ đã hiểu ra rất nhiều, cô gật đầu: "Cảm ơn anh đã cho em biết những chuyện này, em đã hiểu tại sao Thanh U lại chọn nhà ma để tự tử."
Lúc này Dương Á Phi chỉ im lặng không nói gì nữa, trả tiền xong, anh vội từ biệt Xuân Vũ, ngay danh thϊếp cũng không để lại cho cô.
Ra khỏi hiệu ăn, thấy bầu trời đã đầy sao, gió lạnh tràn về thổi tung bay những mái tóc dài của các cô thiếu nữ. Khắp xung quanh sáng loá ánh đèn nê-ông của các loại quảng cáo, Xuân Vũ ngẩng nhìn toà cao ốc đối diện, không sao nhận ra cửa sổ của công ty mình nữa.
Xe điện ngầm buổi tối trống vắng, cô nhìn ra vách đường ngầm đang vùn vụt trôi nhanh ngoài cửa toa, có cảm giác đang đi vào cõi xa xăm trong lòng đất.
Trên hàng ghế trước mặt cô, một đôi nam nữ đang âu yếm, coi như xung quanh không có ai. Cô ngồi đây có vẻ như "người thừa", bèn tế nhị chuyển sang tận đầu kia của hàng ghế. Tín hiệu có tin nhắn bỗng vang lên.
Tin nhắn của Cao Huyền: "Ngay bây giờ em đến thư viện trường được không?"
Ngay bây giờ đến thư viện? Anh ấy có nhầm không?
Cô nhìn đồng hồ, đã 8 giờ, thư viện cũng đã đóng cửa từ lâu. Cô bèn nhắn trả lời: "Bây giờ ạ? Có việc gì quan trọng không?"
Cao Huyền hồi âm: "Chuyện rất quan trọng, liên quan đến địa ngục."
Nhìn hai chữ cuối "địa ngục", Xuân Vũ bỗng thót tim. Cô chỉ còn biết trả lời: "Được. Em đang trên tàu điện ngầm, anh cứ đợi em."
Nửa giờ sau cô về đến trường. Đi xuyên khu trường tĩnh lặng lạnh lẽo trong màn đêm, cô thận trọng quan sát các hàng cây xung quanh, cứ như có dã thú đang ẩn nấp trong đó. May sao, ánh đèn đường thấp thoáng cũng đã giúp cô tìm đến được thư viện.
Khu nhà thư viện im lìm không một tiếng động, trong màn đêm chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh đại thể của nó. Có vài cửa sổ tầng trệt le lói ánh đèn yếu ớt. Xuân Vũ thầm nghĩ, đêm hôm rét mướt, ở một nơi đặc biệt như thế này, gặp gỡ anh chàng Cao Huyền - có lẽ cảnh tượng này chỉ thấy ở trong tiểu thuyết.
Bước đến cửa thư viện, cô thấy cửa đã khoá chặt. Cô đành nhắn tin cho Cao Huyền: "Em đã đến cửa thư viện, anh có trong đó không?"
Cao Huyền lập tức nhắn lại: "Hãy đi vòng đến cửa sau."
Xuân Vũ thấy căng thẳng, cô chưa bao giờ nhìn thấy cửa sau nào cả. Nhưng đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại quay về? Cô thận trọng đi vòng qua những hàng cây, rồi áng chừng có lẽ đã đến đầu phía bên kia của khu nhà. Có làn sáng từ xa loang loáng lướt qua từ phía sau, cô nhận ra một cái cửa, bèn bước đến. Cửa chỉ khép hờ, cô khẽ đẩy cửa bước vào. Trước mặt là một lối đi hẹp, trên trần có vài ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ mờ.
Cô chầm chậm rẽ vào một chỗ ngoặt, bỗng có một bàn tay đặt lên vai cô. Tim cô như suýt nhảy ra khỏi l*иg ngực, cô định thét lên. Bàn tay chắc nịch giữ chặt vai cô, và lan hơi thở hiền hoà... cô lập tức nhận ra ngay là ai.
Bên tai cô vang lên giọng nói dịu dàng của Cao Huyền: "Xuân Vũ, anh đây!"
"Đừng đυ.ng vào em. Anh định làm gì thế?"
Cô không vùng ra, nhưng đầu óc vẫn rất căng thẳng.
Khuôn mặt Cao Huyền bị khuất trong bóng tối, nhưng cô cảm thấy đôi mắt trong veo của anh đang chăm chú nhìn mình. Cao Huyền bỏ tay xuống, khẽ nói: "Anh sợ em không tìm ra lối vào. Nào, đi theo anh."
Xuân Vũ thở mạnh mấy lần, rồi bước theo Cao Huyền, đi tiếp. Sau khi đi qua vài chỗ ngoặt, họ đến được phòng đọc rộng rãi. Phòng đọc rộng rãi vài trăm mét vuông, bước chân của họ vang lên trong căn phòng thênh thang, cổ kính. Đèn điện đều tắt ngấm, bốn bề tối om thực đáng sợ. Chỉ có một ngọn đèn đặt trên bàn, ánh sáng rất yếu.
Lúc này đã hiện rõ khuôn mặt nhợt nhạt của Cao Huyền, anh nói hơi lúng túng: "Rất xin lỗi. Có phải em thấy hơi sợ không?"
"Em không hiểu, thư viện vẫn mở cửa buổi tối à?"
"Bạn anh làm quản lý thư viện, anh ấy cho anh mượn chìa khoá cửa sau để vào tra cứu một số tư liệu trong máy."
Xuân Vũ ngoảnh nhìn căn phòng, nhìn lên trần nhà khá cao, xung quanh cứ tối mờ mờ âm u, chỉ có một vùng ánh sáng trước mặt trông cứ như một cái sân khấu giữa bóng tối. Cô lắc đầu, hỏi: "Tại sao không đến vào ban ngày mà phải bảo em đến vào buổi tối thế này?"
"Thực ra anh đã ngồi lỳ ở đây cả ngày từ sáng đến tối rồi. Cách đây một giờ anh mới phát hiện ra."Cao Huyền tãi chồng sách trên bàn ra. "Em xem đi, rồi sẽ biết!"
Xuân Vũ nửa tin nửa ngờ, nhìn thấy mấy cuốn sách cũ, toàn in chữ theo cột dọc, có lẽ là xuất bản từ thập kỷ 30.
Cao Huyền mở một cuốn trong số đó, nói: "Đây là sách do một vị giáo sư trường này viết vào thập kỷ 30, ông đã đi nhiều nơi nghiên cứu hơn chục năm trời, thu thập các truyền thuyết dân gian nói về địa ngục rồi xuất bản. Hồi đó sách của ông không được coi trọng, in ấn xong thì bị xếp vào các thư viện, coi như bị người đời sau quên lãng. Anh đã tra cứu mục lục sách mấy chục năm của thư viện, thế rồi tìm ra được mấy cuốn này."
Đang ngồi giữa căn phòng quá rộng, anh nói không to nhưng tiếng vọng của nó thật là kỳ lạ, âm thanh chầm chậm bay lan đi, khiến con tim Xuân Vũ hình như cũng dập dờn theo.
Cô cố nén không nghe cái âm thanh ấy, và lật mở vài trang. Đọc chữ phồn thể rắc rối thật, cô lắc đầu, nói: "Anh nói đi vậy, những sách này viết về cái gì?"
"Phương Đông hay phương Tây đều có các truyền thuyết về địa ngục, nhưng mấy cuốn sách này thì viết về các truyền thuyết trong dân gian Trung Quốc. Dân gian cũng có nhiều cách nói khác nhau về địa ngục, anh tạm viết ra đây vậy."
Cao Huyền đặt vài tờ giấy lên bàn, rồi viết mấy dòng chữ:
(1) Tám đại địa ngục, còn gọi làm tám nhiệt địa ngục, hoặc tám đại nhiệt địa ngục. Gồm: Đẳng hoạt, Hắc thằng, Chúng hợp, Hạo khiếu, Đại khiếu hoán, Viêm nhiệt, Đại tiêu nhiệt, A tỳ.
(2) Tám hàn địa ngục, gồm Ngạch bộ đà, Ni thích bộ đà, A tra tra, A ba ba, Hổ hổ bà, Ôn bát la, Bát đặc ma, Ma kha bát đặc ma.
Xuân Vũ nhìn những hàng chữ tên địa ngục này, lắc đầu: "Anh viết ra một lô chữ, nhưng em không hiểu nghĩa là thế nào?"
"Nếu nói cho cụ thể, thì nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Nhưng dù sao cũng chỉ là những truyền thuyết dân gian hoang đường mơ hồ, đọc Liêu Trai Chí Dị cũng có thể thấy."Cao Huyền cầm bút gạch ngang một nét dưới hai chữ A tỳ. "Nên chú ý rằng A tỳ là tầng địa ngục thấp nhất trong Bát đại địa ngục, nó còn được gọi là Vô gián ngục."
"Vô gián ngục? Nghe có vẻ rất quen..."
"Em đã xem phim Vô gián đạo chưa? Tên phim ấy bắt nguồn từ khái niệm địa ngục Vô gián trong truyền thuyết!"
Xuân Vũ gật đầu: "Thảo nào người ta nói phim Vô gián đạo có ý nghĩa triết học, thì ra là nó có xuất xứ sâu xa."
"Tuy nhiên, nếu cộng tất cả lại thì chẳng thể thành 18 tầng địa ngục, chứ đừng nói là 19 tầng!"Cao Huyền lại lấy một tờ giấy khác, nói bằng một giọng đều đều: "Còn có một cách nói khác."
Anh lại viết một lô chữ.
Tầng 1: Địa ngục Bạt thiệt (rút lưỡi).
"Đơm đặt ly gián, chia rẽ người ta, phỉ báng hại người, dối trá lừa đảo sẽ bị tống vào địa ngục Bạt thiệt, lấy kìm kẹp chặt vào lưỡi rồi dứt ra."
Nghe Cao Huyền giảng giải, Xuân Vũ toàn thân run bắn.
"Thanh U thì đã cắn lưỡi tự tử."
"Phải. Nhưng nếu theo cách giải thích này, thì tức là Thanh U đã bị đưa vào địa ngục Bạt thiệt rút lưỡi."
Hai chữ rút lưỡi vang vọng, dội đi dội lại mãi trong căn phòng mênh mông, Xuân Vũ vội đưa tay bịt chặt hai tai, sau hồi lâu mới nói: "Đây là tầng 1 địa ngục à? Thanh U vào tầng 1 mà đã... còn em thì đã vào tầng 12, em..."
"Đừng nghĩ lan man, làm gì có cái chuyện như thế chứ? Thanh U chết, tất nhiên là có nguyên nhân gì đó. Em sẽ không có chuyện gì hết!"
"Nguyên nhân gì đó?"Xuân Vũ nói rất khẽ, gần như lẩm bẩm cho mình nghe: "Em đã biết nguyên nhân."
Bên ánh đèn, sắc mặt Xuân Vũ tái xanh, nói nhỏ nhẹ: "Anh nói là, bị vào địa ngục Bạt thiệt, toàn là những người đơm đặt ly gián, phá hoại quan hệ của người khác à?"
"Đây chỉ là truyền thuyết trong dân gian, thể hiện quan niệm ác giả ác báo của con người xưa nay. Trong thực tế cuộc sống, có khối kẻ thật sự xấu xa nhưng chưa chắc đã bị báo ứng. Cho nên người ta mới tưởng tượng ra địa ngục để trừng phạt những kẻ ác trên cõi đời trần tục, từ đó có được sự cân bằng tâm lý cho những người yếu đuối."
"Không! Thanh U bị vào địa ngục Bạt thiệt là vì bạn ấy đã làm những chuyện đơm đặt ly gián người ta."Xuân Vũ nhớ đến những bí ẩn riêng tư mà Dương Á Phi đã kể lại. Thanh U đúng là bạn thân của cô, nhưng sự thật đã phơi bày như thế, không ai có thể nói khác đi được.
"Em nói... nguyên nhân thật sự của việc Thanh U cắn lưỡi tự tử ở nhà ma là cô ấy đã mắc tội đơm đặt chia rẽ người khác, cho nên mới bị tầng 1 địa ngục trừng phạt à?"
"Hoặc là bạn ấy đã tự trừng phạt."
Cao Huyền không ngớt lắc đầu, ánh đèn hắt bóng anh lên trần nhà cao cao, có cảm giác cả căn phòng lớn như đang rung rung chao đi. Anh lại mở một cuốn sách, nói: "Về chuyện Thanh U, để lúc khác lại bàn. Chúng ta xem mấy tầng địa ngục tiếp theo đã."
Xuân Vũ thấy toàn thân rã rời không còn sức lực gì nữa, cô chỉ ngây người ngồi nghe anh nói tiếp.
"Tầng 2: Địa ngục Tiễn đao (cái kéo). Nghe nói trong truyện Thuỷ Hử, kẻ đã dạy Tây Môn Khánh và Phan Kim Liêm làm điều ác là Vuơng bà, đã bị xuống địa ngục Tiễn đao."
"Tầng 3: Địa ngục Thiết thụ (cây sắt). Bị vào tầng địa ngục này là những kẻ khơi lên những bất hoà trong gia đình."
"Tầng 4: Địa ngục Nghiệt kính (gương soi tội lỗi). Những kẻ phạm tội rồi còn tìm cách che giấu trốn tội, cuối cùng bị rơi vào đây, và hiện nguyên hình."
Xuân Vũ nghe đến đây không nén nổi nữa, cô kêu lên: "Thôi đừng! Anh đừng đọc nữa..."
"Xin lỗi, anh phải đọc cho hết thì hơn, cả thảy có 18 tầng địa ngục, mỗi tầng đều có tên riêng, chủ yếu là tên các hình phạt như núi dao, núi băng, vạc dầu... Tuỳ tội đã phạm mà bị tống vào các địa ngục khác nhau, cùng một loại tội sẽ cùng bị vào một nơi."
"Giống như chỗ ngồi đã đánh số?"
"Đúng. Ví dụ, tội gϊếŧ chồng thì bị đưa vào tầng 8 là địa ngục Băng sơn. Dân gian kháo nhau rằng Phan Kim Liên bị thường trú ở đây. Kẻ bỏ rơi trẻ sơ sinh bị đưa vào tầng 11 là địa ngục Thạch áp (đá đè)..."
"Đừng nói nữa!"Hình như các cảnh tượng kinh hoàng ấy đang hiện ra trước mắt Xuân Vũ. "Có địa ngục nào dành cho kẻ ngược đãi sát hại động vật không?"
Cao Huyền gấp sách lại: "Có. Tầng 10, là địa ngục Ngưu khanh (hố trâu bò). Ai ngược đãi sát hại động vật sẽ bị ném xuống hố, những con trâu rừng sẽ xông vào húc, giày xéo."
Vừa rồi Xuân Vũ nhớ đến câu chuyện về con khỉ mà Hứa Văn Nhã đã kể, đó là nguyên nhân khiến Văn Nhã phát điên cũng nên? Đó là bị đưa vào tầng 10 địa ngục.
Cao Huyền lại tiếp tục: "Địa ngục Ngưu khanh cũng tức là tầng 1 của 9 tầng hạ."
"9 tầng hạ?"
"Dân gian vẫn nói 18 tầng địa ngục, và có thể chia thành 9 tầng trên và 9 tầng dưới."
Xuân Vũ nghe xong chợt nhớ ra ngay: mấy hôm trước mình đã đi qua "9 tầng thượng địa ngục", nay đã đi vào "9 tầng hạ", vậy thì tầng nào sẽ dành cho mình?
"18 tầng địa ngục mà người Trung Quốc tưởng tượng ra, phân loại tuỳ theo thời gian bị hành tội, hoặc mức độ nặng nhẹ của tội ác. Dù bị xuống địa ngục ngắn nhất là một ngày, thì một ngày ở đó cũng tương đương với 3750 năm trên trần thế. Phải chịu đựng 10.000 năm tức là 13,5 tỷ năm ở trần thế thì mới được thả ra. Tính theo thứ tự, thì cứ tầng sau lại bị chịu đau đớn hơn tầng trước 20 lần, thời gian dài gấp đôi, cho đến tầng 18 địa ngục thì sự đau khổ sẽ không sao hình dung nổi, và không thể tính ra thời gian phải chịu tội sẽ là bao nhiêu."
Nói đến đây, hai người đều im lặng rất lâu, căn phòng đọc sách thênh thang trở lại vẻ yên tĩnh, trần nhà phản chiếu ánh sáng lờ mờ trên đôi mắt sợ hãi của họ.
Lại là Cao Huyền lên tiếng trước: "Xuân Vũ đừng nên coi những chuyện này là thật. Vị giáo sư đã nghiên cứu kỹ những vấn đề nêu trong sách này. Các truyền thuyết về địa ngục đã có từ hơn nghìn năm trước, thời đó đời sống con người cực kỳ gian nan, hễ xã hội có biến động thì tội ác hoành hành, người dân lương thiện và khổ sở luôn mong kẻ ác phải bị trừng phạt, nhưng thường là ở hiền lại không gặp lành, kẻ ác thì lại sống dai. Cho nên người ta mới tưởng tượng ra địa ngục, mong cho những kẻ ác nhưng lại thoát khỏi trừng phạt trong đời sống thực sẽ bị trừng trị nghiêm khắc ở nơi địa ngục."
Xuân Vũ đã hiểu thêm một chút: "Và, những truyền thuyết về địa ngục cũng cảnh cáo con người ta sống trên đời chớ làm việc xấu. Nếu làm những chuyện mờ ám thì nhất định sẽ bị xuống địa ngục, bị trừng trị, đúng không?"
"Em hiểu những điều anh nói, nhưng Thanh U thì sao? Cô ấy có bị xuống địa ngục Bạt thiệt thật không? Các chuyện đã xảy ra, nên giải thích ra sao?"
Cao Huyền cũng bí, đành lắc đầu: "Anh không biết."
Xuân Vũ cúi đầu nghĩ ngợi, bỗng nói: "Có lẽ, cội rễ vấn đề nằm ở Mazolini cũng nên. Tranh vẽ về địa ngục của ông ta, những chuyến đi ly kỳ của ông ta ở Trung Quốc, đã vượt xa phạm vi truyền thuyết trong dân gian."
"Anh sẽ cố điều tra thêm về Mazolini, anh rất tin ở nhà hoạ sỹ ấy."
Dưới ánh đèn, sắc mặt Cao Huyền nhợt nhạt nhưng ánh mắt anh vẫn sâu lắng làm say lòng người, bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng phải ngẩn ngơ xao xuyến.
"Anh cho rằng, mấu chốt vẫn là ở tầng 19 địa ngục."Xuân Vũ từ từ đứng lên, nhìn mãi vào nơi xa rất tối của phòng đọc, nói đều đều, chậm rãi: "Rốt cuộc tầng 19 địa ngục là gì?"
Nghĩ mãi cũng chẳng thể ra, cúi nhìn đồng hồ đã là hơn 11 giờ đêm. Xuân Vũ không ngờ đã muộn thế này rồi, lập tức thấy căng thẳng: "Xin lỗi, khuya quá rồi, em phải về đây!"
"Phải! Một cô học trò xinh đẹp đêm khuya ngồi đây với anh, người ta nhìn thấy thì không hay lắm."
Cao Huyền cười cười, hiện rõ cái lúm đồng tiền đáng mến. Anh thu xếp các cuốn sách, cất vào một căn phòng nhỏ của thư viện.
Sau đó anh tắt ngọn đèn trên bàn, cả phòng đọc ngập trong bóng tối, chỉ còn tiếng chân bước và hơi thở của hai người. Tim Xuân Vũ lại đập nhanh, cô khẽ hỏi: "Liệu anh có tìm được lối ra không?"
"Dù nhắm tịt mắt vẫn tìm được. Ngày trước còn là sinh viên, đêm nào anh cũng vào đây đọc sách."
Trong bóng tối, hơi thở của Cao Huyền ở sát ngay bên mặt Xuân Vũ, cô cúi đầu. Anh nắm chặt tay Xuân Vũ, dẫn cô ra ngoài.
Rẽ vài chỗ ngoặt trên lối đi hẹp tối om, Xuân Vũ thấy bàn tay mình nhớp mồ hôi. Cao Huyền thì vẫn nắm chặt tay cô, hai làn da tiếp xúc thân thiết khiến cô có một niềm hưng phấn thật khó diễn tả.
Đã ra khỏi cửa sau của thư viện, Cao Huyền khoá cửa lại. Ánh trăng bên ngoài cũng khiến Xuân Vũ nhìn thấy rõ hơn.
Lúc này cô mới thấy gió lạnh ghê gớm khiến cô phát run. Cao Huyền cũng nhận ra, anh cởi chiếc ác khoác da rồi choàng lên người cô.
Chưa kịp từ chối, Xuân Vũ đã lập tức cảm thấy lưng ấm ngay. Giọng của Cao Huyền ở ngay bên tai cô: "Khuya quá rồi, anh lo em về một mình không ổn, anh sẽ tiễn em về phòng."
Cô còn chưa biết có nên như thế hay không thì Cao Huyền đã kề sát bên cô. Trong đêm đông hun hút gió lạnh, bóng họ chẳng khác gì hai u linh đang bước đi trong khu trường im lìm.
Dọc đường Xuân Vũ chỉ im lặng, chiếc áo khoác của Cao Huyền khiến cô không biết giá lạnh là gì nữa. Đến trước cửa ký túc xá nữ sinh, cô không cho anh lên theo. Cởi trả anh chiếc áo, Xuân Vũ khẽ chào "tạm biệt", rồi nhón chân bước lên cầu thang.
Vào trong phòng rồi, Xuân Vũ lại thấy rét, vì không còn choàng chiếc áo kia nữa. Cô uể oải lên giường, cứ để nguyên quần áo nằm vật ngay trên chăn. Hôm nay quả là quá mệt, toàn thân rã rời cứ như cô đã xuống một tầng địa ngục rồ bị những tảng đá to nghiền vụn ra.
Cứ nằm thế thiu thiu được một lúc thì tín hiệu tin nhắn lại khiến cô choàng tỉnh. Cầm máy lên xem, vẫn là cái số máy ấy: xxxxx741111.
"Bạn đã bước vào tầng 12 địa ngục, hãy lựa chọn: 1. Người mà bạn muốn gặp nhất; 2. Người mà bạn hận nhất; 3. Cơn ác mộng đáng sợ nhất."
Lúc này Xuân Vũ đã không mấy tỉnh táo, cô tiện tay nhấn luôn số "1. Người mà bạn muốn gặp nhất".
Vài giây sau đã nhận được tin trả lời:
"Bạn muốn gặp ai nhất? Nói ra, bạn sẽ nhìn thấy người đó ngay."
Cô vẫn cứ lơ mơ như thế, bèn đưa tay day day sau gáy nhưng đầu óc vẫn cứ rối bời.
Hình như phía trước bỗng có nhiều thứ đang lướt qua, rồi bóng một người đàn ông từ từ xuất hiện. Con tim Xuân Vũ hình như vừa bị cái gì đó chạm vào, người cô run lên bần bật.
Đúng, cô rất muốn gặp người ấy.
Ngón tay cái từ từ nhấn các phím, được hai chữ "cha tôi".
Đây là người mà Xuân Vũ rất muốn gặp.
Không suy nghĩ gì khác, cô gửi tin này đi.
Rồi cô nhắm mắt. Những giọt lệ âm ấm trào ra, không sao cầm lại được...