[Đồng Nhân HunterxHunter] Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 50: Quá Khứ X Tên X Tiểu Hoàng

"Còn không phải là tại nhóc con này sao?"

Con hổ nhỏ thấy tôi đang nhìn nó liền liếʍ liếʍ mu bàn tay tôi lấy lòng. Tôi khẽ thở dài, dù sao tôi cũng không thể làm gì nó, chỉ có thể im lặng nén cơn oán giận trong lòng xuống thôi.

Tiểu Lâm trông thấy bộ dạng của tôi như vậy liền cười vô cùng thích thú,"Ồ, con hổ nhỏ này năng lực không tồi, có thể kéo con sâu ngủ là cậu ra khỏi giường thì đúng là một kì tích đó!" Giống như nghe hiểu được lời nói của Tiểu Lâm, con hổ nhỏ vốn đang cuộn tròn trong lòng tôi liền ngẩng đầu dậy, "Ngao" một tiếng kêu lên, cái đuôi nhỏ phía sau còn khe khẽ lắc lư giống như đang vô cùng hưởng thụ lời khen ngợi đó.

Sau khi ăn sáng xong, tôi ôm theo con hổ nhỏ ra bên ngoài phơi nắng. Tiểu Lâm lôi từ trong túi không gian ra một chiếc ghế quý phi trải thảm nhung đặt xuống khoảng sân nhỏ trước nhà. Tôi vui vẻ ngả người lên ghế, tò mò hỏi Tiểu Lâm:"Cậu tìm được cái ghế này ở đâu vậy? Không phải là trộm từ chỗ Tiểu Diêm Vương đến đó chứ?"

Tiểu Lâm tỏ vẻ xem thường lườm tôi một cái:"Cậu cho rằng mình là ai vậy? Mình mà lại thiếu mấy thứ đồ như thế này sao?"

Nói dứt câu cậu ấy liền lôi ra thêm một chiếc trường kỷ nữa đặt xuống đất, rồi ngả lưng nằm xuống bên cạnh tôi.

Tôi nghe thấy lời nói của kẻ lắm tiền nhiều của phun ra từ cái miệng ngọc ngà của cậu ấy liền vô cùng kinh ngạc, mắt mở to nhìn người đang vô cùng nhàn rỗi nằm hưởng thụ bên cạnh:"Cậu có tiền như vậy sao?"

Tiểu Lâm còn chẳng thèm hé mắt nhìn tôi, chỉ không nhanh không chậm nói:"Cậu đoán xem."

Tôi còn có thể đoán sao!?!

Nếu tôi đoán được thì đã không cần phải hỏi cậu ấy rồi.

Cái người quá đáng này! Rõ ràng là cậu ấy biết rằng trước khi tới thế giới này tôi còn chẳng biết cậu ấy là ai. Bây giờ lại bắt tôi đoán. Rõ ràng là quá phận!

"Hứ!" Tôi giận dỗi nằm phịch xuống, không thèm để ý đến cậu ấy nữa.

Tiểu Lâm thấy tôi đột ngột thay đổi thái độ liền xoay người ngồi dậy, dùng ánh mắt không hiểu chuyện gì nhìn tôi.

"Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Mình cũng không có nói lời nào đυ.ng đến cậu phải không?"

Tôi cũng không thèm mở mắt ra nhìn cậu ấy, dùng đúng giọng điệu lúc nãy cậu ấy nói với tôi,"Cậu đoán xem."

Tiểu Lâm bị tôi làm cho không biết phải làm sao. Nhìn giây phút Tiểu Lâm ngơ ngác hiếm hoi, tôi âm thầm vui vẻ trong lòng.

Tôi vùng ngồi dậy , đột ngột đến mức hổ con trong lòng tôi cũng bị dọa giật mình rơi phịch xuống đất, nó liền giương ánh mắt ai oán nhìn tôi. Tôi vì cảm thấy có lỗi nên cười trừ một cái, đón con hổ nhỏ vào lòng. Nó giống như vẫn còn đang tức giận, dùng móng vuốt lông xù mập mạp của mình cào lên mu bàn tay tôi.

Tôi không thèm để ý đến con vật hỏ bé này nữa mà hướng về phía Tiểu Lâm nhỏ giọng gọi:"Tiểu Lâm à..."

Tiểu Lâm đưa mắt nhìn tôi tỏ vẻ là đã nghe thấy. Tôi ngập ngừng một chút rồi nói,"Cậu rốt cuộc là ai? Có thân phận như thế nào? Cậu dường như biết rất rõ về mình, còn mình lại chẳng biết gì về cậu cả..."

Tôi dường như nhìn thấy hàng lông mày của Tiểu Lâm khẽ nhíu lại. Cậu ấy vuốt tóc tôi, giọng nói mang theo một chút tiếc nuối,"Tiểu Lam à, mình có chút thất vọng về cậu đó. Mình ở cùng với cậu lâu như vậy rồi mà mình là ai cậu cũng không nhận ra sao?"

Nghe Tiểu Lâm nói xong, tôi bỗng nhiên cảm thấy bản thân mang một tội trạng rất lớn.

Mặc dù thời gian tôi ở cùng với Tiểu lâm cũng không phải là ngắn, nhưng mà thời gian mười năm so với cuộc đời ngàn vạn năm của những người như chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt. Dù biết là như vậy, nhưng cảm giác tội lỗi đó lại càng ngày càng lan tràn rộng ra trong tim tôi. Tôi dường như đã quên mất thứ gì đó quan trọng mà trong lúc nhất thời tôi không thể nhớ ra.

Tôi hối hận rồi! Tại sao vừa rồi tôi lại hỏi Tiểu Lâm câu hỏi ngu ngốc như vậy chứ? Khiến cho tôi bây giờ tự đẩy mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi.

Tiểu Lâm nhìn vẻ mặt mơ hồ của tôi thì khẽ mím môi, lắc lắc đầu, vỗ nhẹ lên đầu tôi hai cái, nhẹ giọng nói:"Thôi bỏ đi."

Dường như cậu ấy càng thất vọng hơn rồi. Tôi ôm lấy cảm giác tội lỗi của mình , cũng chẳng muốn phơi nắng nữa mà đứng lên đi vào trong nhà. Hổ nhỏ cũng lon ton chạy theo dưới chân tôi. Khi tôi ngả lưng xuống giường, con hổ nhỏ cũng thuận thế trèo lên bụng tôi, tôi vươn tay vuốt ve bộ lông của nó.

Đột nhiên đầu ngón tay của tôi đau đớn. Tôi rụt tay lại, trừng mắt với con hổ nhỏ,"Mi làm cái gì vậy hả?"

Cái thứ bé tí tẹo này mà lại dám cắn tôi sao?

Con hổ nhỏ giống như bị dọa sợ cúi đầu cụp đuôi. Tôi còn đang muốn mắng nó giả vờ đáng thương cái gì thì Tiểu Lâm đã đứng ở cửa phòng tôi từ bao giờ lên tiếng ngăn cản:"Đừng giận Tiểu Hoàng, nó không cố ý cắn cậu đâu, nó chỉ là muốn Linh Khí của cậu."

Hổ nhỏ nghe hiểu được lời giải thích của Tiểu Lâm thì vô cùng đáng thương gật gật đầu.

Tôi nheo mắt nhìn cậu ấy,"Muốn Linh Khí của mình là có ý gì? Mình là thức ăn của nó hay sao?"

Tiểu Lâm nghe thấy tôi nói như thế thì bật cười:"Cậu cái đồ ngốc này! Khi sinh ra nó, cả hổ mẹ lẫn hổ con đều đau đớn vô cùng. Chính cậu là người dùng Linh Khí xoa dịu cho nó còn gì? Nó thích cậu hay nói đúng hơn là hương vị trên người cậu là điều hiển nhiên thôi! Cậu đừng có mà ức hϊếp nó quá!"

Tôi lẩm bẩm:"Mình ức hϊếp nó?! Cậu có lầm hay không? Nó vừa mới cắn mình, mình còn chưa có làm gì nó đâu đấy!" Miệng thì nói như vậy nhưng tôi vẫn vươn tay ôm lấy con hổ nhỏ, từ đầu ngón tay truyền ra một tia Linh Khí, con hổ nhỏ trực tiếp há miệng nuốt lấy, dường như còn rất thỏa mãn mà cả người đều mềm nhũn ra.

Lúc này tôi đột nhiên nhớ tới lời đầu tiên của Tiểu Lâm khi bước vào phòng tôi.

"Lúc nãy cậu gọi con hổ này là cái gì cơ?"

"Hả?" Tiểu Lâm không hiểu ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi một lần nữa nhắc lại,"Tên của nó?"

"Tiểu Hoàng?"

"Nó nghe cậu gọi như vậy sao?" Tôi hơi có chút thắc mắc.

"Ừ. Mình gọi nó như vậy cũng mấy lần rồi, bắt đầu từ khoảng sáng nay." Tiểu Lâm trả lời, ngón tay gãi gãi cằm con hổ nhỏ đang cuộn tròn trong vòng tay tôi.

"Nó đồng ý để cậu gọi như vậy sao?" Tôi hơi không tin tưởng nhướng nhướng mày.

"Tất nhiên rồi! Tiểu gia hỏa này nhìn vậy chứ cũng rất nghe lời đó." Tiểu Lâm thái độ cực kì kiêu ngạo, không biết là do hổ nhỏ thích cái tên cậu ấy đặt cho nó hay là vì lý do gì khác.

Tôi thử gọi hai tiếng "Tiểu Hoàng", con hổ nhỏ liền cong đuôi vuốt vuốt trên mu bàn tay tôi . Tôi cảm thấy thật là thần kì. Nó thật sự nghe hiểu lời tôi nói này! Quan trọng hơn nữa là nó cũng chỉ vừa mới sinh hôm qua. Đây quả thực là tôi nhặt được một nhóc con thông minh rồi.

Tiểu Lâm cũng đã đặt tên cho nó rồi mà tôi vẫn gọi nó là thứ này thứ kia thì không được hay cho lắm. Gọi nó là Tiểu Hoàng vậy. Dù sao có vẻ như nó cũng coi đây là tên của mình rồi.