Tôi xem xét thời gian, đại khái cũng đã quá nửa đêm hai giờ đồng hồ rồi. Nếu như bây giờ chúng tôi còn dùng tốc độ bình thường rề rà đi về, thì có lẽ khi về đến nhà tôi cũng chẳng có thời gian để ngủ nữa.
Tôi nghiêng đầu thương lượng với Tiểu Lâm:"Tiểu Lâm, hay là chúng ta dùng Linh Khí bay về nhà đi."
Tiểu Lâm nhíu mày lo lắng nhìn tôi:"Cậu vừa rồi tốn nhiều năng lượng như vậy. Bây giờ còn tiếp tục sử dụng Linh Khí nữa e là không ổn đâu!" Nhìn dáng vẻ sốt sắng của cậu ấy, tôi không khỏi cảm thấy vui vẻ. Tiểu Lâm vẫn luôn rất quan tâm đến tôi, đôi khi còn hơi thái quá một chút...Nhưng mà chỉ là việc đỡ đẻ giúp một con hổ mà thôi, cũng không khiến tôi tốn sức đến vậy đâu.
Tôi khẽ lắc đầu nói với Tiểu Lâm:"Không sao mà! Chuyện nhỏ như vậy không làm tiêu hao được bao nhiêu sức lực của mình đâu..." Tôi xoay người muốn đi ra khỏi hang động.
Tiểu Lâm đi ngay phía sau tôi, giọng nói vô cùng kiên định khó mà lay chuyển:"Không được! Mình đã nói cậu cần nghỉ ngơi chính là cần nghỉ ngơi! Không được tiếp tục làm loạn!"
Tôi còn đang muốn nói chen vào lại bị cậu ấy ôm ngang người, bế thốc tôi lên. Tôi bị dọa cho ngây người, suýt chút nữa đã làm rơi bé hổ nhỏ trong tay xuống đất, may mắn là tôi đã kịp thời ôm nó lại. Tiểu Lâm thu vẻ kinh ngạc của tôi vào trong đáy mắt, cụp mi nhẹ nhàng nói:"Ngoan...Nghe lời!"
Tôi thề với ông trời là tôi biết rõ mình lúc này muốn được nghỉ ngơi tới mức nào. Cho nên là tôi cũng không thèm tiếp tục đôi co với Tiểu Lâm nữa, một tay vòng qua cổ Tiểu Lâm, trực tiếp nhắm mắt lại, coi như là đã đồng ý với yêu cầu hết sức bá đạo của cậu ấy.
Tôi cảm thấy Tiểu Lâm đờ người, mở mắt ra liền phát hiện cậu ấy đang nhìn mình. Tôi tròn mắt nhìn cậu ấy thắc mắc:"Mình đáp ứng yêu cầu của cậu rồi, cậu còn ngây người cái gì??"
Nghe tôi hỏi như vậy, Tiểu Lâm liền lạnh mặt trừng tôi:"Nhắm mắt lại! Ngủ đi!"
Tôi bĩu môi nhưng cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tôi cảm thấy mình vô cùng uất ức, rõ ràng là tôi có ý tốt nhắc nhở, thế mà cậu ấy lại còn mắng tôi. Đúng là không biết tốt xấu!
Tôi cảm nhận được khí quanh người Tiểu Lâm từ từ tăng lên, cậu ấy ôm chặt lấy tôi, đầu ngón chân điểm nhẹ trên mặt đất, lấy mấy cành cây lớn trong rừng làm điểm tựa, chẳng tốn bao nhiêu thời gian, sau đó liền đã đưa tôi về đến nhà.
..................................................................
Vừa đặt chân đến sàn gỗ, tôi liền ngay lập tức ném con hổ con trong tay cho Tiểu Lâm. Còn bản thân mình thì lững thững trở về phòng, ngã người lên giường ngủ mềm mại. Cảm giác thoải mái ấm áp tràn vào trong trí óc, không đến ba giây sau tôi liền chìm vào giấc ngủ, bỏ quên luôn Tiểu Lâm và bé hổ nhỏ đang đứng ở một bên.
Đang an ổn chìm vào trong giấc ngủ, bỗng tôi cảm thấy có thứ gì đó mềm mại ấm nóng lướt qua trên mặt mình. Vừa mở mắt ra liền chạm phải một đôi mắt màu hổ phách hấp háy linh động.
Tôi còn đang mơ màng bị đứng hình mất mấy giây, sau đó mới giật mình kinh hô một tiếng. Con hổ nhỏ thấy tôi tỉnh dậy liền vô cùng vui vẻ lắc lư cái đuôi nhỏ rồi bổ nhào vào trong lòng tôi.
Tôi vuốt ve bộ lông mềm mại của nó mà kinh ngạc:"Nhóc con này ăn phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi hay sao?" Vừa mới sinh ra không bao lâu mà đã có thể mở mắt thích ứng với ánh sáng rồi! Tôi đặt lại hổ nhỏ lên trên giường, bản thân mình thì đi vào nhà vệ sinh chải lại đầu tóc, sửa soạn lại bản thân một chút. Xong xuôi tôi liền ôm con hổ nhỏ ra ngoài phòng khách, đặt nó lên đùi mình.
Tiểu Lâm cũng từ bên ngoài đi vào cầm theo một rổ trái cây tươi đặt trên bàn. Tôi tiện tay cầm lấy một quả táo đỏ cắn một miếng. Tiểu Lâm ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi, vừa đẩy cái đĩa đựng một lát bánh mỳ cùng một miếng trứng ốp la và vài miếng thịt xông khói về phía tôi, vừa thuận miệng hỏi thăm một câu:"Cậu dậy sớm như vậy?"
Người tôi như mọc gai. Cậu ấy nói như thể tôi chẳng bao giờ dậy sớm vậy! Mà...hình như...đúng là như thế thật!!!
Tôi xụi lơ đón lấy chiếc đĩa đựng đồ ăn sáng từ tay Tiểu Lâm, đặt lại quả táo bị cắn dở lên bàn, liếc mắt một cái nhìn về phía con hổ nhỏ đang cuộn tròn người nằm trên đùi tôi, giọng điệu có chút oán trách:"Còn không phải tại nhóc con này sao?"
Tôi vốn là người gắt ngủ vô cùng nghiêm trọng. Mấy trăm năm trước, Tiểu Diêm Vương có lần dám xông vào phòng của tôi, dựng thẳng người tôi dậy, muốn tôi chơi cùng với hắn. Tôi bị làm phiền liền rất không khách khí ném hắn ra khỏi phòng, còn không quên mắng:"Cút về chơi với đám quỷ của ngươi ấy!"
Tiểu Diêm Vương lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ tôi hung dữ như vậy nên vô cùng ấm ức, sau đó cả một tuần hắn cũng không dám đi tìm tôi nữa. Tôi còn nghe thấy đám tiểu quỷ âm thầm nói nhỏ với nhau:
"Tiểu đại nhân bị cô nãi nãi mắng cho một trận, trốn trong phòng khóc cả một tuần lễ rồi đó!"
"Thật sao?"
"Lời ta nói ngươi còn không tin sao? Ta ngày ngày đều hầu hạ bưng cơm rót nước cho tiểu đại nhân mà." Nói xong, tên tiểu quỷ này liền thở dài cảm thán,"Ôi! Các ngươi không biết đâu, ngài ấy khóc đến tê tâm liệt phế, cơm cũng không thèm đυ.ng đũa gắp lấy một miếng! Cô nãi nãi thực sự là quá tàn bạo!"
Chân tôi bỗng vấp một cái, lộ ra khỏi chỗ đang núp, mấy con tiểu quỷ đang nghị luận sau lưng tôi liền sợ hãi run rẩy,"Ôi! Cô nãi nãi! Bọn ta không có ý..."
Không để bọn chúng nói xong, tôi liền phất tay ra vẻ trấn tĩnh:"Được rồi! Các ngươi tiếp tục đi, không cần để ý đến ta."
Nói xong tôi liền rời đi, đi một đoạn xa cũng không thấy bóng dáng mấy con tiểu quỷ kia cử động chút nào, giống như bị dọa sợ đến cứng đờ.