[Đồng Nhân HunterxHunter] Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 44: Chú X Baron Finn X Độc Thân

Mấy người dân trong trấn này cũng thực có lòng, vì hai đứa bé không có quan hệ gì mà lại mạo hiểm đi vào bên trong khu rừng mà mình sợ hãi nhất!

Ông chú sau khi kể chuyện xong liền tự mình chìm đắm trong bầu không khí trầm mặc một chút. Rất nhanh sau đó ông chú đã đứng dậy, đi vào bên trong bưng ra cho chúng tôi mấy món bánh ngọt trông vô cùng đáng yêu đẹp mắt. Chú ấy còn nở một nụ cười rất là rạng rỡ, dịu dàng nói với chúng tôi:"Nào! Mau ăn đến thử xem! Tay nghề của chú càng ngày càng tốt đấy! Hôm nay chú mời, không phải trả tiền đâu! Coi như chúc mừng hai đứa sau bảy năm rốt cuộc cũng trở về nhà!"

Hai mắt tôi rưng rưng:"Chú à~~~! Chú ruột của cháu! Cháu đột nhiên phát hiện quanh thân chú đều tỏa ra ánh sáng của sự nhân từ tốt bụng đó!"

Tiểu Lâm ở bên cạnh trừng mắt nhìn tôi giống như muốn nói: Cái con người nhẹ dạ này! Chỉ vài ba cái bánh ngọt đã làm cậu lung lay như vậy sao?!!

Ông chú nháy mắt với tôi một cái, lại nhìn dáng vẻ mặt không mấy thiện cảm của Tiểu Lâm, rồi tặc lưỡi một cái:"Chậc! Đúng là từ nhỏ đến lớn chỉ có mỗi con bé này là ngoan ngoãn đáng yêu như vậy!"

Tôi híp mắt cười với ông chú.

Không phải là có ý khoe khoang đâu, nhưng mà tôi đương nhiên là đáng yêu rồi! Một thân bản lĩnh làm nũng này của tôi đều là được tôi luyện từ khi mới sinh ra đời đấy!

Tôi vươn đầu lưỡi liếʍ miếng kem bơ dính trên khoé môi, tay quệt miệng nhìn ông chú:"Chú ruột à! Trò chuyện lâu như vậy rồi mà cháu vẫn chưa có biết được tên của chú là gì đâu?"

Vẻ mặt chú ấy thoáng chốc trở nên cứng đờ, sau đó biểu tình ngay lập tức liền trở nên đau khổ, giống như là bị...Vạn tiễn xuyên tâm??? Còn không quên giơ tay lên ôm lấy ngực trái, vô cùng yêu nghề mà bổ sung thêm cả hiệu ứng âm thanh ""Hự"" một tiếng. Chỉ mới nghe qua thôi đã thấy đau đớn biết nhường nào...

Tiểu Lâm nhìn thấy biểu hiện của ông chú thì tỏ vẻ rất hài lòng với chiêu gϊếŧ người không cần dùng dao của tôi.

Sau một hồi vặn vẹo cơ thể, phô diễn tài năng diễn xuất đỉnh cao của mình, ông chú rốt cuộc cũng chịu đứng thẳng người, không cười được nữa mà ai oán nhìn chúng tôi:"Vừa mới nhìn thấy hai đứa ta đã liền nhận ra. Cứ ngỡ là hai người cũng đối với ta như vậy, hoá ra đều là hai tên vô tình vô nghĩa!" Sau đó lại quay sang trừng mắt với tôi,"Thật là! Còn con nhóc này nữa! Vốn tưởng là một cô bé dịu dàng đáng yêu, hoá ra chỉ là một con bé tham ăn!"

"…" Sao lại dùng từ thô lỗ như là "tham ăn" chứ? Đó phải gọi là có ham muốn mãnh liệt đối với đồ ăn! Hơn nữa, tôi tham ăn thì làm sao chứ?! Chẳng phải là tôi chỉ không nhận ra chú ấy một chút thôi sao?

Con người vốn dĩ là thay đổi nhanh như vậy, chỉ mới có bảy năm trôi qua liền một thị trấn vốn rất quen thuộc cũng khó có thể nhận ra chứ đừng nói đến là một con người. Hơn nữa, trí nhớ của tôi cũng không được tốt cho lắm, nhớ mặt người ta đã là một điều hết sức là khó khăn chứ đừng nói đến việc nhớ tên nhớ tuổi.

Ông chú sau một hồi giận dỗi rốt cuộc cũng chịu chủ động nói tên cho chúng tôi biết. Vốn dĩ là chú ấy không muốn nói đâu nhưng mà làm mình làm mẩy một hồi cũng không có ai thèm dỗ dành nên đành phải miễn cưỡng nói ra.

Chú ấy tên là Baron, là con trai thứ hai của gia đình Finn bán bánh mì trong thị trấn. Tôi nhớ không lầm thì đúng là là có một gia đình như vậy trong thị trấn này. Trước đây tôi còn rất thích đến lò bánh mì nhà chú Baron để đổi bánh. Gia đình chú ấy là một gia đình đơn thân, cha chú Baron mất sớm, mẹ chú ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, là điển hình cho những người phụ nữ của những gia đình thuộc tầng lớp bình dân thời kì trước, tháo vát, xinh đẹp, nhưng không hề mềm yếu, mong manh.

Anh trai của chú Baron đã kết hôn từ chín năm trước. Chú ấy cùng vợ của mình lúc đó đã có với nhau một bé trai kháu khỉnh. Nói không chừng bây giờ đứa bé đó cũng sắp lớn bằng Gon rồi. Vậy mà chú Baron sau chừng ấy năm vẫn luôn tự treo trên người mình một cái bảng "Tôi độc thân!" siêu lớn, mãi vẫn không chịu kết hôn. Lẽ nào nhìn vợ chồng nhà người ta ân ái thú vị đến như vậy sao?

Bị tôi nhìn chăm chú, chú Baron như bị chạm vào vảy ngược, lông tóc cả người dựng đứng hết lên, lớn giọng quát tôi:"Con nhóc kia! Cháu lại nghĩ linh tinh gì trong đầu vậy hả?!"

Tôi xúc một miếng bánh bỏ vào miệng, vừa đợi miếng bánh thơm ngọt trong miệng tan ra vừa lườm nguýt chú ấy:"Chú đừng có đoán bừa! Nhạy cảm như vậy, rốt cuộc chú có phải là đàn ông thật không đó?"

"Chuyện nhạy cảm hay không thì có liên quan quái quỷ gì đến giới tính chứ?"

"Sao lại không liên quan! Chú là một đóa hoa nhỏ, chỉ cần chạm nhẹ một cái là rung rinh hay sao?"

"…"