[Đồng Nhân HunterxHunter] Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 41: Dọn Dẹp X Lười Biếng X Tiểu Lâm Xấu Xa

Tôi chống tay ngồi dậy, đảo mắt quan sát căn nhà một lượt. Nội thất trong nhà vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có điều là...ừm...lớp bụi phủ lên chúng cũng thật là đáng nể, khiến cho tôi khó mà thích ứng được. Nghĩ lại thì chúng tôi đã rời khỏi ngôi nhà này gần bảy năm rồi. Trong suốt bảy năm không hề được quét tước dọn dẹp, bụi bẩn như vậy cũng là điều hiển nhiên thôi.

Tôi cảm thấy bản thân mình thật là lạnh lùng, suốt bảy năm ròng rã cũng không về thăm ngôi nhà này lấy một lần...

Được rồi!

Tôi đã quyết định rồi!!

Lần này nếu đã trở về thì ở lại đây lâu một chút, đến ngày hẹn gặp mặt ở thành phố Yorkshin mới rời đi!!!

Tiểu Lâm nắm lấy cánh tay tôi kéo tôi đứng dậy, giúp tôi phủi đi đám bụi bặm bám lại trên tóc. Sắc mặt của Tiểu Lâm lúc này có chút khó ở. Cậu ấy quét mắt nhìn quanh căn nhà đã bảy năm không được dọn dẹp, thái độ vô cùng lạnh lùng, dùng giọng nói thâm trầm đáng sợ mà chẳng mấy khi được cậu ấy sử dụng đến:"Chậc! Sớm biết là sẽ như thế này thì trước lúc rời đi mình đã bỏ thêm một cái bùa chống bụi rồi!"

Tiểu Lâm bị mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, lớp bụi bẩn dày như thế này trong nhà đúng là quá sức chịu đựng của cậu ấy rồi.

Tôi còn đang chìm trong hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ người Tiểu Lâm làm cho run rẩy liền ngay lập tức chú ý đến ba chữ "bùa chống bụi" phát ra từ khuôn miệng cậu ấy. Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Lâm,"Còn có thứ bùa chú này nữa sao?"

Tiểu Lâm nhướng mày nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi,"Cậu không biết sao?!"

Giọng điệu ấy giống như là tôi nhất định phải biết rất rõ ràng về nó vậy.

Nhưng mà khiến cho cậu ấy thất vọng rồi. Tôi vô cùng thành thực mà gật đầu. Sau đó liền đúng như tôi dự đoán, Tiểu Lâm nhíu chặt đôi mày lại, tay vuốt vuốt mi tâm nhìn tôi, giọng điệu tỏ ra vô cùng bất lực :"Loại bùa phép dọn dẹp cơ bản này mà cậu cũng không biết! Rốt cuộc là bao nhiêu năm qua cậu đã làm gì vậy hả?!"

Tôi bĩu môi, vô cùng oan uổng:"Mình cũng không có phải dọn dẹp bao giờ mà…"

Bản thể của tôi là một bông hoa Bỉ Ngạn, mà một bông hoa thì có cái gì để dọn dẹp kia chứ? Còn ở Điện Diêm Vương thì có người hầu kẻ hạ, vốn không cần tôi phải động tay động chân.

Tiểu Lâm sau khi nghe thấy giọng điệu ấm ức của tôi thì liền thở dài một hơi, rồi xoa xoa đầu tôi, giống như bị ép buộc phải chấp nhận một sự thật là tôi ngoại trừ khả năng điều khiển Linh Khí ra thì chẳng biết làm gì cả.

Tôi còn đang hào hứng nhìn Tiểu Lâm, mong chờ cậu ấy thi triển cái thứ gọi là "bùa dọn dẹp cơ bản". Tiểu Lâm giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôi, cậu ấy liền cong ngón tay trỏ lại gõ nhẹ một cái vào trán tôi, vừa cười vừa nói:"Tiểu Lam à Tiểu Lam, cậu đúng là ngốc mà! Đó lại bùa phòng bụi chứ có phải là nó sẽ tự động cuốn sạch sẽ bụi bặm đi đâu!"

Không dọn sạch được mà còn gọi là bùa dọn dẹp, muốn đùa giỡn sao?!

Tôi ôm lấy cái trán vừa bị cậu ấy gõ, ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt lại:"Cho nên là…?" Sẽ không phải là như tôi nghĩ chứ!

Tiểu Lâm nhướng mày, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười vô cùng xấu xa:"Cho nên là, chúng ta phải tự thân dọn dẹp trước đã!"

Tôi kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết.

"Cậu có kêu thê thảm hơn nữa cũng không ai có thể giúp được gì cho cậu đâu!" Tiểu Lâm không biết lấy từ đâu ra một cây chổi nhét vào trong tay tôi. Sau đó cậu ấy nắm lấy vai tôi, xoay người tôi lại, đẩy tôi về phía một góc nhà,""Nào, thưa tiểu thư yêu quý của tôi ! Mau dọn dẹp đi! Đừng kêu ca nữa! Làm sớm xong sớm! Sau đó, mình sẽ đưa cậu đi ăn nhé!"

"Ở nơi khỉ ho cò gáy này thì có cái gì ngon để ăn chứ?"

"Thị trấn nhỏ bên ngoài bìa rừng chắc là vẫn còn mà. Làm xong, chúng ta đến đó xem thử nhé!"

…………………………………………………

Chờ đến khi chúng tôi dọn dẹp xong, mặt trời cũng đã gần xuống chân núi. Tôi mệt mỏi rã rời nằm sấp xuống sàn, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ ngay lập tức, nhưng mà cái bụng đang kêu réo ầm ĩ kháng nghị của tôi không cho phép.

Tiểu Lâm đi đến bên người tôi, dựng cả người tôi dậy,""Không phải là cậu định nằm ở đây ngủ luôn đó chứ?"

Tôi như miếng băng keo da dính chặt lên người Tiểu Lâm, một chút cũng không muốn động đậy,""Không có đâu! Mình còn chưa được ăn đồ ăn cậu mời mà! Bụng đang rất đói! Làm sao có thể ngủ được cơ chứ?!"

"Nếu đã đói bụng thì mau đứng thẳng lên, đi ăn thôi!" Tiểu Lâm túm lấy vai tôi, muốn tách miếng băng keo siêu dính là tôi ra khỏi người cậu ấy. Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, tôi càng nỗ lực bám chắc hơn, giọng nói càng tỏ ra yếu ớt hơn:"Nhưng mà mình mệt quá rồi! Không đi nổi nữa~~~!"

Tôi cảm thấy l*иg ngực của Tiểu Lâm khẽ động một cái giống như là đang thở dài. Cậu ấy nắm lấy eo tôi, sau một khắc trời đất quay cuồng, liền đem tôi cõng ở trên lưng. Một khắc ấy trôi qua quá nhanh, tôi còn chưa kịp nhìn rõ, đến khi tôi định thần lại đã thấy bản thân đang ngồi chễm chệ trên lưng Tiểu Lâm rồi.

Tôi vỗ lưng cậu ấy hai cái, có ý tốt khen ngợi một câu:"Ôi! Tiểu Lâm thật giỏi quá! Sao cậu vẫn còn sức lực tràn trề như thế!"

Tôi nghe thấy Tiểu Lâm khẽ xì một tiếng:"Đừng có vỗ mông ngựa nữa! Rõ ràng là do cậu lười biếng!"

"..." Ai, ai lại đi nói thẳng ra như vậy chứ?! Tôi có vỗ mông ngựa hay là lười biếng thì cậu ấy giữ trong lòng là được rồi! Nói ra như vậy không sợ mất đi người bạn tốt là tôi sao?!

…………………………………………………………