[Đồng Nhân HunterxHunter] Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 16: Say Giấc X Đánh Bài X Illumi

Đang ngủ say giấc, tôi bị một tiếng ""cộc cộc"" đánh thức. Tôi mơ màng ngồi dậy, mắt chớp chớp để tỉnh táo hơn.

Sau khi nhận ra người đang cúi thấp người, mỉm cười dùng ngón tay gõ gõ lên kết giới của tôi là Hisoka, tôi lờ mờ nhận thức được thời gian.

Chắc cũng đã trôi qua hơn mười tiếng rồi. Còn chưa kịp lên tiếng hỏi xem anh ta có chuyện gì cấp bách đến mức khiến anh ta phải đến làm phiền giấc ngủ của tôi, thì anh ta đã lên tiếng:""Có muốn cùng chúng tôi chơi bài không? Hai người chúng tôi chơi với nhau không vui chút nào!"" Anh ta than phiền, ngón tay cái chỉ về phía Illumi - tất nhiên là lúc này lllumi vẫn đang cắm đinh ốc đầy người ngồi cách đó không xa.

Đúng lúc đó, Tiểu Lâm cũng tỉnh giấc, cánh tay cậu theo thói quen vòng qua thắt lưng của tôi, bám vào người tôi từ từ ngồi dậy, đầu dựa vào vai tôi, ánh mắt mơ màng. Hành động này của cậu ấy đối với tôi thật sự là quá quen thuộc đến mức không cần phải chú ý đến nữa. Thế nhưng tôi lại cảm thấy ánh mắt Hisoka nhìn Tiểu Lâm có chút kì lạ, nó giống như...ánh mắt của người bị phản bội!

Thôi xong đời! Sau lưng tôi, Tiểu Lâm và Hisoka đã lén lút làm gì thế hả? Tại sao ánh mắt anh ta như bị tổn thương thế?

Tiểu Lâm có chút khó chịu, chắc là cuộc trò chuyện của chúng tôi đã làm phiền giấc ngủ của cậu ấy...Không! Là Hisoka làm phiền giấc ngủ của chúng tôi!

Tôi cũng cảm thấy mình ngủ đủ rồi, đã hồi sức sau trận chiến kịch liệt ban nãy nên liền đáp ứng lời mời của Hisoka, hơn nữa tôi cũng thấy mình cần thứ gì đó để giải trí trong thời gian rảnh rỗi này. Dù trong cơn mơ màng, Tiểu Lâm vẫn theo bước chúng tôi đi chơi bài. Nhìn bước chân lung lay của cậu ấy, tôi vội vàng đỡ cậu ấy vừa không nhịn được cười. Lâu rồi Tiểu Lâm không thể hiện chút đáng yêu như thế này.

Sau rất nhiều lần tôi bị hạ đo ván, tôi quyết tâm không cho Hisoka chia bài nữa, tôi tranh phần chia bài, tôi phải cứu lấy túi tiền ít ỏi của mình. Dù tôi có nỗ lực như vậy, nhưng mọi việc vẫn diễn ra theo chiều hướng đó, tôi liên tiếp bị hạ đo ván thêm vài lần nữa và bắt đầu có dấu hiệu bị viêm màng túi.

Chẳng lẽ tôi lại không thắng được nổi một ván nào?! Không thể nào!!!

Tôi dứt khoát đưa bài cho Tiểu Lâm chia. Thế nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi. Đúng là ông trời muốn tuyệt đường người mà! Chẳng lẽ Hisoka đặt một cặp mắt theo dõi ở sau lưng tôi sao? Tôi lén lút đưa mắt nhìn xung quanh kiểm tra. Tất nhiên là không có kết quả gì.

Tôi hét lên tức giận:""Để lllumi chia bài đi! Tôi không tin mình không thể thắng nổi một ván!""

Vừa dứt lời tôi liền ngay lập tức nhận ra mình nói sai rồi, và tất nhiên là ai cũng nhận ra sai lầm đó. Ngay tức thì, một cây đinh niệm phóng về phía tôi, tôi nghiêng đầu né tránh, Tiểu Lâm nhanh chóng kéo tôi lùi ra sau cả mười thước.

Illumi và Hisoka đều đã đứng cả dậy. Illumi đằng đằng sát khí nhìn về phía tôi,những cây đinh niệm trên người lllumi từ từ rơi xuống đất. Khuôn mặt bị co giật, méo mó biến dạng, một lát sau liền biến trở về khuôn mặt thật của anh ta.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú, mái tóc dài óng mượt, cặp đồng tử đen sâu thăm thẳm.

Giọng nói nhẹ nhàng thốt lên, không nghe ra được một chút tình cảm nào:‘’Làm sao cô nhận ra tôi?""

Dù khuôn mặt không chút tình cảm, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm nhận được một chút nghi ngờ cùng tò mò đáng yêu từ anh ta nhỉ?!

Tôi vội lắc lắc đầu.

Vớ vẩn! Anh ta thì đáng yêu chỗ nào!

Đúng là bị quỷ ám mà! Illumi mà đáng yêu thì bầu trời đã đổ mưa đỏ rồi.