Hiện tại, chúng tôi đang ở trên phi thuyền đi đến Tháp Lừa Đảo.
Không dễ gì có cơ hội được tự do đi dạo trên phi thuyền của hiệp hội Hunter, tôi tất nhiên không thể chỉ nằm ngủ mà đi xuống quán trà của phi thuyền để ăn bánh ngọt. Tiểu Lâm đương nhiên cũng đi cùng với tôi.
Tôi cũng không quan tâm nhóm Gon và Killua đang làm gì. Dù sao cũng là một lần rèn luyện và thấu hiểu nhau đối với cả hai. Mặc kệ bọn trẻ muốn làm gì thì làm đi.
Đang vùi mặt tập trung thưởng thức một cái bánh ngọt thì tôi trông thấy Gon và Killua đang háo hức chạy về phía chúng tôi.
Tôi buông chiếc bánh pudding đang ăn dở trong tay xuống rồi hỏi:""Sao rồi? Không đi tham quan phi thuyền nữa sao? ""
Killua thì theo thói quen vắt hai tay ra sau đầu nói:""Nhàm chán.""
Tôi đang ăn dở cái bánh cũng không nhịn được ngẩng đầu lên trêu chọc:""Nói dối. Nhìn mặt em trông rất phấn khích kìa."" Thật là không dễ dàng gì tìm được cơ hội trêu chọc Killua đến đỏ mặt. Tôi cười sảng khoái. Nhìn sang Tiểu Lâm cũng đang mỉm cười, dù rằng cậu ấy cho rằng nụ cười ấy của mình hết sức nho nhã.
Khi chúng tôi đang vùi đầu ăn bánh ngọt thì bỗng nhiên có một cô gái tóc đen buộc hai bên đi tới, ngỏ ý muốn ngồi cùng. Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ta tên là Anita thì phải. Tôi tất nhiên không keo kiệt một chỗ ngồi nên gật đầu đồng ý.
Sau một vài câu nói tràn ngập tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô ta đã thành công đánh thức sát khí của Killua. Tôi đã từng xem qua nên còn nhớ đôi chút nội dung. Anita muốn trả thù cho cha mình. Cô ta chỉ biết người gϊếŧ cha cô ta thuộc gia tộc Zoldyck. Cô ta thậm chí còn không biết ai là người đã chủ mưu đứng đằng sau, cũng không biết vì sao có người lại hận cha mình đến mức chịu bỏ ra một cái giá trên trời để thuê sát thủ nhà Zoldyck sát hại ông ta. Cô ta chỉ nhìn vào thủ pháp của Killua để kể luận rằng cậu ấy là kẻ ra tay, mà không hề biết đó chỉ là những thủ thuật cơ bản mà bất cứ một sát thủ nào cũng phải biết. Những thủ thuật cơ bản đến mức bản thân tôi cũng có thể làm được.
Tôi e rằng cô ta còn chưa kịp trả thù đã bị Killua một tay chộp chết.
Cô ta quá ngu ngốc, yếu đuối, nhưng tôi lại không có quyền gì để nhận xét. Killua là nhân vật chính bị nghi ngờ còn không nói gì, tôi có thể nói gì nữa chứ.
Dù sao thì cũng nhờ cô gái đi lậu này mà mở ra được một trận chơi cướp bóng giữa Gon, Killua với hội trưởng Netero đáng kính.
Ông Netero thấy tôi không rời khỏi cái bánh ngọt thì cười hỏi:”Cô bé không muốn tham gia sao?”
Tôi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ông, tươi cười:""Tôi tham gia làm gì chứ? Ở đây có bánh ngon, không khí yên bình, thư thả trải qua đêm nay ở đây thật tốt! Tại sao phải phí sức đi làm việc không có kết quả chứ? Hơn nữa…"" Tôi nhìn về phía Anita,""Tôi không muốn đưa cô ta sang chặng sau. Ở chặng hai đã không thể chống đỡ nổi rồi thì đến chặng ba chỉ có mất mạng."" Lời tôi nói rất gay gắt nhưng lại rất chân thật. Nhưng có vẻ cô nàng Anita mù quáng kia chỉ cảm thấy tôi đang coi thường cô ta. Ánh mắt cô ta nhìn tôi cực kỳ căm hận.
Tôi quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn cô ta: ’Ngu ngốc!""
Dường như Tiểu Lâm nghe được chút túc giận trong giọng nói của tôi nên cậu ấy vươn tay vỗ vỗ trên đầu tôi như an ủi. Hình như cơn giận của tôi bị xẹp đi không ít. Tôi tiếp tục chuyên tâm ăn bánh ngọt của mình, không thèm để ý đến cô ta nữa.
Ông Netero lại hướng lời mời sang Tiểu Lâm:""Chàng trai không đi sao?""
Tiểu Lâm chỉ hơi ngước mắt lên nhìn thoáng qua ông Netero, sau đó lại cúi đầu xuống, nắm lấy tay tôi, tôi nghe thấy giọng cậu ấy nhẹ nhàng nói:""Tôi theo cô ấy."" Lúc này, tôi thấy cơn giận của mình hình như đã biến mất hoàn toàn.
Ăn uống no nê, tôi liền dựa vào Tiểu Lâm để ngủ. Trước đây, khi chúng tôi lịch luyện trong rừng cũng vậy, chúng tôi thường dựa vào nhau để ngủ.
Nhưng không hiểu sao tối hôm qua tôi còn dựa vào vai cậu ấy, thế mà sáng hôm nay tỉnh giấc tôi đã thấy mình nằm gối đầu lên đùi Tiểu Lâm vô cùng thoải mái ngủ ngon lành, lại thấy Tiểu Lâm hơi nghiêng người tựa vào ghế sofa, hai mắt nhắm hờ.
Tối ngồi dậy vươn vai duỗi eo. Cuối cùng cũng qua đêm nay.
Ngón tay tôi khẽ vuốt lên mi mắt Tiểu Lâm, lại thấy dưới mắt cậu ấy có hai quầng thâm mắt mờ mờ, có lẽ tối qua cậu ấy ngủ không được ngon lắm.
Tôi có chút đau lòng âm thầm truyền cho cậu ấy một chút Linh Khí. Không ngờ Linh Khí còn chưa tiến vào được bao nhiêu thì bàn tay tôi đã bị Tiểu Lâm nắm lấy khiến tia Linh Khí truyền vào gián đoạn.
Tiểu Lâm hơi hé mắt nhìn khuôn mặt tôi, giọng điệu có chút không hài lòng nói:”Đừng làm như vậy. Không tốt cho cậu.”
Tôi cũng không biết Tiểu Lâm nói không tốt là không tốt ở chỗ nào, nhưng cậu ấy không thích tôi làm như vậy thì tôi cũng chỉ đành đồng ý.
Lại nhìn lên quầng thâm mắt đã nhạt màu hơn lúc nãy rất nhiều của Tiểu Lâm tôi đã rất hài lòng.