[Đồng Nhân HunterxHunter] Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 8: Lên Đảo X Thú Dữ X Gon

Trong sáu năm, trên trời dưới biển chúng tôi đều đã từng đi qua, kiếm được vô số bảo bối, sản vật quý giá.

Chỉ còn nửa năm nữa là cuộc thi Hunter sẽ bắt đầu. Chúng tôi đang trên đường đến Đảo Cá Voi — tìm đợt hóng hớt đầu tiên.

Hiện tại, chúng tôi đang chụm đầu suy nghĩ biện pháp tiếp cận Gon đây.

Tôi đưa ra ý kiến muốn vào quán rượu của dì Mito làm phục vụ, chưa dứt câu liền bị Tiểu Lâm gõ một cái vào đầu. Tôi ôm đầu, yếu ớt đáng thương nhìn cậu ấy. Lại chỉ trông thấy cậu ấy mỉm cười:"Cậu có bị ngốc không? Đảo Cá Voi nhỏ như vậy, quán rượu dù nhân khí có tốt đến đâu cũng không đến mức cần chúng ta phụ giúp."

"Vậy phải làm thế nào đây!" Giọng nói của tôi ỉu xìu.

Hai tay cậu ấy túm vai tôi kéo dậy, "Đi thôi." Rõ ràng là bằng tuổi nhau mà cậu ấy đã cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Thật quá đáng!!!

Cậu ấy kéo tôi vào rừng, vứt trước mặt một con gấu sói rồi nói thầm vào tai tôi," Cậu tuyệt đối không được đánh lại nó. Giả vờ bị trật khớp đi." Còn cậu ta đứng một bên cười xấu xa.

Quá đáng!!!

Không thể tin được!!!

Đúng là bạn xấu mà!!!

Sống với nhau mười mấy năm mà cũng có thể đối xử với tôi như vậy!?! Khóc không ra nước mắt!!!

Mắt thấy con gấu sói ngày càng đến gần, chuẩn bị dùng một trảo chụp chết tôi, tôi đang định đứng dậy cho nó một trận thì một thân ảnh màu xanh lao ra đứng chắn trước mặt tôi. Con gấu sói lập tức dừng lại.

Đây nhất định là con gấu sói mà Gon nuôi từ nhỏ, còn bóng xanh kia chính là Gon.

Lúc đó tên Tiểu Lâm thối mới lao ra, diễn cảnh anh em tình thâm, nói cái gì mà tôi không ngoan chạy vào rừng khiến cậu ta lo lắng bao nhiêu, rồi lại mất bao nhiêu thời gian mới tìm ra tôi.

Tôi có khổ mà không thể nói, tiếp tục im lặng để cậu ta tự biên tự diễn.

Gon lo lắng hỏi chúng tôi:"Anh chị là người mới lên đảo sao?"

Tiểu Lâm gật đầu:"Ừ. Do mới lên đảo, không quen thuộc, Tiểu Lam lại thích chạy lung tung, đi lên núi. Không nghĩ tới lại có loại thú dữ như vậy."

"Đây là Konta, bạn của em." Gon chỉ vào con gấu sói, "Lần đầu gặp mặt, có lỗi với anh chị rồi! Em là Gon. Rất vui được gặp anh chị!"

Tiểu Lâm đang vòng tay qua eo tôi đỡ lấy tôi, tôi dựa vào người cậu ta giống như thật sự bị trật khớp vậy.

Đang hào hứng định trả lời Gon thì bàn tay đang đặt lên eo tôi của cậu ta nhéo một cái làm tôi nhăn nhó.

Cậu ta mỉm cười lễ phép:"Chào Gon! Anh là Lâm Hoan, còn đây là em gái anh — Lam Ngạn. Rất vui được gặp em."

Tôi vòng tay ra sau lưng Tiểu Lâm, bấu chặt lấy một mảnh thịt trả đũa, mỉm cười với Gon:"Xin chào! Em có thể gọi chị là Tiểu Lam"

Gon ngỏ ý mời chúng tôi tới nhà cậu bé, chúng tôi tất nhiên là đồng ý. Dì Mito và bà của Gon cũng rất chào đón chúng tôi, còn mời chúng tôi ở lại ăn cơm.

Trên bàn ăn, dì Mito hỏi:"Hai cháu đến Đảo Cá Voi này để tham quan du lịch sao?"

Không trách dì Mito hỏi vậy, bởi vì trên Đảo Cá Voi này không chỉ có hoạt động giao thương buôn bán, mà còn có rất nhiều người tới đây để du lịch, người dân trên đảo cũng rất thân thiện. Hai người chúng tôi lại chỉ trông như 14, 15 tuổi. Tất nhiên suy nghĩ đầu tiên sẽ liên tưởng tới du lịch.

Tôi lắc đầu trả lời:"Không! Bọn cháu đến đây để lịch luyện. Anh trai nói sáu tháng nữa là kỳ thi tuyển Hunter sẽ bắt đầu, vừa hay lúc đó có tàu từ Đảo Cá Voi đến bến cảng gần thành phố Zaban, địa điểm tổ chức cuộc thi. Nên chúng cháu muốn ở lại Đảo Cá Voi từ giờ cho đến lúc đó." Hai chữ "anh trai" tôi gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Dì Mito có vẻ rất ngạc nhiên:"Hai đứa cũng muốn tham gia cuộc thi Hunter?"

Gon thì hai mắt sáng lên như gặp được quý nhân.

Tôi gật đầu:"Cháu cảm thấy cuộc thi Hunter rất thú vị, có thể gặp được nhiều loại người. Hơn nữa nếu thắng, có thẻ Hunter trong tay, sẽ rất có ích cho sau này. Còn có những thứ sau cuộc thi Hunter mới đạt được nữa." Câu cuối cùng này tôi ẩn ý liếc nhìn Gon. Thứ tôi vừa nói đến tất nhiên là Niệm.

Dì Mito thở dài:"Thằng nhóc nhà dì cũng đang đòi tham gia cuộc thi đó đây! Giới trẻ ngày nay thật là quá liều lĩnh!"

Tôi và Tiểu Lâm cũng không nói gì, chỉ mỉm cười.

"Vậy hai đứa đã tìm được chỗ ở chưa?" Dì Mito đột nhiên hỏi.

Hai chúng tôi cùng nhau lắc đầu.

"Vậy hai anh chị ở lại đây đi!" Gon nói chen vào. Dì Mito hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, có thể là bởi vì dì cũng có ý này.

Dì Mito bèn dọn một căn phòng thừa cho tôi và Tiểu Lâm ngủ chung. Dù sao nhà họ cũng nhỏ, phòng thừa không nhiều.

Không ngờ tối hôm đó dì Mito đến phòng chúng tôi...