[Đồng Nhân HunterxHunter] Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 4: Trở Về X Em Trai X Quên

Trí nhớ đã khôi phục nên cơ thể tôi cũng trở về như trước đây. Trên thân khoác bộ y phục tầng tầng lớp lớp lụa đỏ phiêu phiêu, giữa my tâm hiện lên nốt chu sa hình hoa Bỉ Ngạn. Ngoài ra không còn bất cứ loại trang sức nào khác.

Tôi mở mắt, trông thấy Diêm Vương đang ngồi trên chiếc bảo tọa của hắn nhìn tôi.

Thấy tôi mở mắt, hắn lập tức lao tới ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào lòng tôi dụi dụi rồi kêu gào:" Oa, cuối cùng cô cũng về rồi, không có cô, ta sắp mệt chết đến nơi!!!"

Diêm Vương đại nhân của tôi vẫn còn là một tên nhóc, nếu không tôi làm sao có thể dễ dàng dụ dỗ hắn cho tôi lên trần gian đây.

Thân là Diêm Vương nhưng lĩnh vực hắn yếu kém nhất là quản lý sổ sách sinh tử, sợ nhất là vong hồn đến kêu oan, giỏi nhất là giở trò làm nũng với tôi. Ai bảo tôi dễ mềm lòng, mỗi lần như vậy tôi đều mềm lòng chạy đến giúp hắn phân chia sổ sách. Mặc dù có vị kia ở bên cạnh hắn, nhưng hắn chính là một tên ngốc tử, dạy hoài dạy mãi cũng không hiểu, chỉ có làm nũng tựa như thiên phú, vô sự tự thông.

Tôi đi thời gian dài như vậy, sổ sách không ai đến giúp hắn, sắp chất đống thành núi nhỏ đến nơi.

Cũng không thể trách hắn quá ngốc. Cũng tại Diêm Vương tiền nhiệm ra đi quá sớm khiến hắn tuổi còn nhỏ đã phải lên ngôi Vương. Giọng nói trẻ con tôi nghe thấy trong bệnh viện chính là giọng nói của tên Diêm Vương chưa trưởng thành này.

Tôi nói với hắn, tôi muốn trở về nhân gian mang trạng thái linh hồn để gặp người em trai kia, rồi về giải quyết giúp hắn. Hắn có chút khó chịu nhăn mặt, ôm tôi chặt hơn, nhưng rồi vẫn ở trong ngực tôi rầm rì đồng ý.

Quả nhiên có sổ sách mua chuộc, tất cả đều không thành vấn đề!!!

Khi tôi quay trở lại nhân gian đã là nửa năm sau khi tôi qua đời. Em trai tôi vẫn phờ phạc, vô hồn như vậy, hại cha mẹ tôi lo lắng không yên.

Tôi tiến vào nhà mình, vẫn là ngôi nhà quen thuộc nhưng lại cảm thấy âm u, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Xuyên qua bức tường, tiến vào phòng em trai. Căn phòng kéo rèm kín mít, em trai tôi thu mình ở góc phòng. Tôi rất đau lòng, từ khi tôi chết em trai tôi liền cứ như vậy bị trầm cảm. Cha mẹ tìm đủ mọi cách cũng không chữa khỏi, thậm chí bệnh tình còn trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn.

Em trai tôi! Đứa em trai thân yêu của tôi vì tôi mà tự trách. Cơ thể em đầy vết cào cấu, bầm tím làm tôi xót xa. Nhất định là do em tự làm tổn thương bản thân mình.

Tôi chỉ có 10 phút ở lại nhân gian và nói với em một câu. Sau câu nói này, tôi sẽ phải trở về địa phủ. Tôi sẽ phải quên đi hết những ký ức tôi từng có, tôi từng sống, từng khóc, từng cười, từng buồn, từng vui với gia đình này, dưới mái nhà này.

Tôi tiến tới, ôm em vào lòng. Em trai tôi đã nhận ra, đôi mắt mở lớn mà nhìn tôi, tay chân luống cuống ôm tôi gọi:" Chị! Chị! Chị! Cuối cùng chị cũng về rồi! Chị có biết em nhớ chị đến mức nào không!?!"

Em trai ôm ghì chặt tôi và nói rất nhiều, nhưng mà tôi cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể mỉm cười với em. Em trai cũng không để ý đến việc tôi không nói lời nào, chỉ cẩn thận nhìn tôi tựa như có thể nhìn thấu được lòng tôi.

Thời gian sắp hết.

Tôi chủ động ôm em vào lòng thủ thỉ như trước đây tôi vẫn làm:" Chăm sóc cha mẹ, chị chờ em." Tôi tựa như mây khói tan biến trong vòng tay em.

Tôi trở về địa phủ, cố gắng quên đi những gì đã xảy ra, làm những việc tôi nên làm.

....................