[Đồng Nhân HunterxHunter] Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 55: Ngọc Bội X Bị X Theo Dõi

Tôi huých khuỷu tay vào thắt lưng Tiểu Lâm:"Cậu thấy chưa?! Mình thực sự đã tìm được rồi kìa! Tỷ lệ một trên phần nghìn vạn đã rơi xuống trên người của mình rồi đó!!!" Tôi run run tay chỉ vào một miếng ngọc bội trắng bị vứt lăn lóc một bên, nhìn qua có chút cũ kĩ khó coi, nhưng linh khí nồng đậm khó tin lại khiến nó trở thành nổi bật nhất, khác biệt hoàn toàn so với mấy đồ vật cũ kỹ xung quanh.

Ông chủ thấy chúng tôi đứng lại thì cũng giật mình tỉnh giấc, cười hì hì chèo kéo:"Quý khách mau nhìn xem, có thứ gì vừa mắt không?" Nhìn dáng vẻ giống như đã thật lâu không có nhìn thấy khách hàng của ông ta, tôi cũng không nói gì, cúi người xuống, nhặt lấy miếng ngọc bội bị vứt lăn lóc bên kia lên:"Tôi muốn cái này!"

Ông chủ nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi, giống như muốn nói:"Xung quanh nhiều đồ như vậy? Vậy mà lại nhìn trúng miếng ngọc rách này!"

Sau khi ông chủ lấy lại tinh thần liền vội vàng giơ một tấm bảng ra:"Nếu thích có thể để lại giá!" Dù sao quy tắc của khu chợ này cũng giống như đấu giá vậy, đến cuối ngày, ai ra giá cao nhất, đồ liền sẽ thuộc về người đó.

"Nhưng mà tôi sẽ không quay lại đây đâu." Tôi đứng dậy,"Như thế này đi, ông ra một cái giá, nếu phù hợp tôi sẽ mua nó."

Ông chủ ngập ngừng,"Nhưng đây là quy tắc..."

Tôi nhướng mày,"Quy tắc?" Mắt quét qua sạp hàng của ông ấy một lượt,"Ông cảm thấy sẽ có người cùng tôi tranh giành miếng ngọc này sao? Dù sao bây giờ trực tiếp bán cho tôi, giá cả có thể sẽ cao hơn một chút."

Ông chủ gấp gáp xoa xoa lòng bàn tay vào nhau:"Nhưng mà như vậy cũng không thể..."

Tôi không nói nhiều nữa, trực tiếp xoay người rời đi, ông chủ liền vội vàng cuống quýt ngăn lại:"Thôi được rồi! Một nghìn jeni! Một nghìn jeni tôi bán cho cô!!"

Tôi vui vẻ lấy tiền ném vào trong tay ông ấy:"Nhanh như vậy từ đầu có phải tốt hơn không!"

Tôi lấy ra một sợi tơ đỏ buộc vào miếng ngọc, giắt ở bên hông, xong xuôi khoác lấy tay Tiểu Lâm vui vẻ rời đi. Miệng lại không ngừng khoe khoang với cậu ấy:"Cậu thấy không? Mình dùng một nghìn jeni mà đã mua được miếng ngọc bội này đó! Hôm nay quả là ngày lành tháng tốt!" Tiểu Lâm để mặc tôi lắc lư ồn ào, đi ra khỏi khu chợ náo nhiệt.

"Tiếp theo đi đâu đây?" Tiểu Lâm hỏi tôi.

Tiểu Hoàng từ trong tay cậu ấy nhảy vào lòng tôi, đầu lưỡi nho nhỏ liếʍ liếʍ ngón tay tôi. Tôi cũng không keo kiệt, truyền cho nó một chút linh khí. Tiểu Hoàng giống như được ăn no mà ợ lên một cái, thoải mái cuộn tròn người lại rúc vào trong lòng tôi.

"Đi ăn đi! Mình cũng đói bụng rồi!"

"Được!" Tiểu Lâm không chút do dự đáp ứng tôi.

Sau đó chúng tôi liền đi tới một quán ăn tương đối bình dân, gọi hai phần mì. Sau khi ăn xong, tôi xoa xoa bụng, cũng rất muốn được cuộn tròn người lại giống như Tiểu Hoàng mà ngủ. Thoải mái biết bao!

Đôi khi sinh ra không phải là con người cũng là một loại phúc khí.

Nhìn bộ dạng sau khi ăn no đến híp mắt lại của tôi, Tiểu Lâm liền nhanh chóng thanh toán rồi đưa tôi ra về.

Tôi lững thững đi theo bên cạnh Tiểu Lâm, bỗng nhiên nảy lên một loại cảm giác lạnh tóc gáy khiến tôi rùng mình. Tiểu Lâm nhỏ giọng nói với tôi:"Chúng ta bị theo dõi."

Tôi khẽ chớp mắt:"Ừ. Mình biết rồi. Có hai tên. Cậu thấy thực lực của chúng thế nào?"

Tiểu Lâm không tỏ vẻ gì:"Ừm, thực lực không tồi đâu. Con hẻm phía bên kia, đi về phía đó nhé." Tiểu Lâm liếc mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi không nói gì tỏ vẻ đồng ý.

Tôi hiểu ý của Tiểu Lâm. Dù có không may xảy ra giao chiến thì cũng nên tránh những nơi sầm uất ra. Mặc dù cảnh sát ở thế giới này có vô dụng, nhưng nếu xui xẻo bị nhìn thấy thì cũng sẽ rất phiền phức, không cẩn thận là sẽ bị bắt giam vào Tháp Lừa Đảo như chơi.

Ừm, tôi phải làm một người công dân tốt tôn trọng pháp luật. Không muốn gây phiền phức cho mấy chú cảnh sát đâu. Tôi âm thầm nắm nắm bàn tay thủ thế ở trong lòng.

Con hẻm chúng tôi đi vào chỉ là một con ngõ nhỏ, nếu thực sự phải giao chiến ở đây thì cũng rất khó khăn. Tôi và Tiểu Lâm tiếp tục đi sâu vào bên trong. Điều không ngờ đến là phía bên trong vậy mà lại là một khoảng đất trống, bao bọc xung quanh là mấy ngôi nhà cũ kĩ, sập xệ, giống như đã thật lâu không có người ở. Cảm giác cô độc và u ám đọng lại trong không khí khiến ngay cả Tiểu Hoàng đang ngủ ngon trong lòng tôi cũng phải cọ mình thức giấc.