Hoắc Tiểu Ngọc, mặc thân áo bào trắng, hai chân trần, xuất hiện bên bờ hồ. Hôm nay, cô ta trái lại có chút khác lạ, tóc dài bó lại phía sau, có vẻ trang trọng hơn. Chẳng lẽ, biểu thị cô ta đã sắp chính thức ra tay rồi?
Cô ta đi về phía tôi!
Diệt trừ đám bám đuôi trước, sau đó đi làm "Chính sự".
Hiện giờ đánh thức Lục Hổ đã không còn kịp nữa, khoảng cách đã càng ngày càng gần, vừa nhúc nhích chắc chắn sẽ bại lộ thân phận cây giả của tôi. Tôi siết chặt nắm tay, chuẩn bị lúc cô ta đi ngang qua người sẽ tiên phát chế nhân cho cô ta một quyền.
Sau đó tôi mới phát hiện, cô ta không phải đi về phía tôi, mà là đi về phía cái cây bên cạnh tôi đây. Gần đến trước cây, cô ta đột nhiên nhún người nhảy tót lên ngọn cây.
Tôi vì không dám lộ chân thân, cho nên không biết cô ta làm cái gì trên ngọn cây ở đỉnh đầu tôi, có lẽ đang đong đưa qua lại, có lẽ đang lộn nhào, có thể chắc chắn, là cô ta đang hát.
Cô ta hát gì nhỉ, tôi chỉ có thể nghe được đại khái, may mà lúc này Lục Hổ đã tỉnh, sau khi hai chúng tôi kiểm tra ghi chép, rốt cuộc có thể chép lại lời bài hát từ miệng cô ta:
Oanh đề nhược
Xuân tiêu nan độ hoan tình bạc
Hoan tình bạc
Bá lăng vũ hậu
Tái kiến như mạch
Nhất giang ai oán dư doanh ác
Thiên thu niệm niệm sầu linh lạc
Sầu linh lạc
Tử sai tâm tỏa
Cựu ái như tạc
Tiếng ca ấy, chẳng qua như chị hàng xóm tùy ý ngâm nga ra, nhưng tình ý khẩn thiết, trăm mối tơ vò, dường như cô ta đang chân thành kể ra câu chuyện cũ xót xa không nên xảy ra vậy, trong lúc lơ đãng sẽ rơi vài giọt lệ, cầu khẩn, khiến bi thương và oán hận có thể như những nốt nhạc triền miên bay đi, càng xa càng tốt, trọn đời không gặp, song giữa luân hồi bất diệt, mối tình cũ ấy vẫn rõ ràng như mới.
Tôi mới đầu cũng nghe không hiểu chữ nào, lúc này mồm miệng vụng về không biểu đạt rõ ràng hàm nghĩa trong bài hát lắm, đành phải để cho thứ ẩm ướt trong hốc mắt này nói rõ.
Lục Hổ nhẹ giọng hỏi tôi: "Bạn khóc?"
"Không có... Làm gì có." Tôi bối rối lau nước trên khóe mắt, nhưng bị cậu ấy bắt lấy tay. Cậu ấy nói: "Đừng lau, lau cả lớp trang điểm, chúng ta sẽ lộ nguyên hình."
Tôi nói: "Sao tôi có loại cảm giác... Nhất là sau khi nghe cô ta hát bài này, sinh ra một loại cảm giác đặc biệt mãnh liệt, cảm thấy cô ấy không giống loại sát nhân hung ác... như quỷ này."
"Nhớ lần trước ở Mễ Lung pha, là ai bóp cổ bạn, suýt nữa bóp bạn đến ngất xỉu? Còn có trước mộ em gái tôi..." Lục Hổ xem ra không dễ dàng rút lui như vậy.
"Những việc này bạn nói không hề sai... Có lẽ, là tôi đã bị tiếng ca của cô ta đầu độc. Cảm giác cô ta là một người thật nặng tình, đồng thời, như lại rất hướng về điều tốt đẹp."
Lục Hổ nói: "Cô ta chính vì quá coi trọng tình cảm, mới có thể từ yêu sinh hận, biến thành một lệ quỷ, gieo hại đời sau!"
"Cậu có thể nhẹ giọng chút không? Không biết cô ta ngay trên đầu chúng ta à?"
"Ai quan tâm được nhiều vậy, hôm nay chính là ngày 28, cô ta đã ở đây, chúng ta cùng nhau chế phục cô ta, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, còn lại hai mươi mấy giờ nữa, ngủ, đi học, mở tiệc ăn mừng, làm gì cũng tốt hơn ở đây nghe cô ta ca lúc nửa đêm."
Tôi đành phải dùng giọng điệu thành khẩn nói: "Bạn Tiểu Hổ, chúng ta đã kiên nhẫn chờ nhiều ngày như vậy, đợi thêm mấy tiếng nữa có là gì? Đúng không? Bạn đã thấy khinh công của cô ta rồi đó, bạn cho rằng hai tên bốn chân bốn cẳng như chúng ta, thật có thể 'chế phục' cô ta sao? Nếu cô ta muốn trốn, nếu cô ta muốn tránh, chúng ta có khả năng bắt được cô ta sao? Đừng quên, cô ta đã không còn xá© ŧᏂịŧ như chúng ta nữa. Nhưng lần này, khi cô ta biến mất lần nữa, chúng ta nhất định sẽ đuổi theo cô ta, dù cho cô ta có vào trong nước hồ Vân Mộng... Ớ, bạn biết lặn không?"
"Lặn có là gì chứ? Tôi còn biết bắt tôm đó."
"Thật tốt quá! Không ngờ bạn là dân chài đại ca." Tôi không ngờ hổ cạn còn có thể lặn.
Lục Hổ nói: "Bạn nghe mà không hiểu sao! Tôi là nói, tôi vừa vô nước là luống cuống... Ý tôi là chỉ nước cạn thôi đấy."
Tôi thất vọng gõ đầu cậu ta một cái, nói: "Đành phải chờ khi cô ta động thân tùy cơ hành sự, tóm lại hôm nay phải theo sát từng bước của cô ta."
Nhưng chúng tôi làm thế nào cũng không nghĩ tới được, mỗi một bước của nữ ca sĩ của vùng trời hôm nay chính là... Không có một bước, một bước cũng không có, một tấc cũng không rời. Cô ta cứ thế, ngồi ở đầu cành cây khô, rầm rì, hát vô số tiểu khúc vô danh, tiếp theo lại đọc toàn bộ thơ Đường, mãi cho đến khi mặt trời lên cao —— Đương nhiên trong thế giới này không có mặt trời, chẳng qua là sắc trời hơi sáng hơn, sắc thái của cảnh vật xung quanh, từ bụi đen biến thành bụi xám, đồng hồ đeo tay của tôi cũng nói cho tôi biết, 8:36 giờ Bắc Kinh.
Trong lúc này, tôi cũng đã ngủ gật, cảm giác thủ vững cương vị như vậy một ngày, người sẽ buồn thành bệnh luôn.
"Đã qua mấy tiếng rồi, sao cô ta cứ ngồi mãi trên đó chứ?" Tôi tự hỏi.
Lục Hổ nói: "Có lẽ, thời gian hành hung, hẳn là ban đêm đấy, nếu không thì rạng sáng, hoặc là đêm khuya."
Có lý, Lục Sắc chết vào rạng sáng, Cố Chí Hào chết vào đêm khuya.
"Nói vậy, chúng ta theo dõi cô ta vào ban ngày, chẳng có ý nghĩa gì."
"Nhưng ai có thể cam đoan cô ta sẽ không gây án vào ban ngày chứ?"