"Là... Là muốn tìm em." Thầy Đỗ cũng không có ý định tiến vào phòng, "Hay là, chúng ta cùng đến thao trường nhé, ngại quá, làm em không có thời gian chợp mắt rồi."
Tôi đành phải mang giày chạy vào, theo thầy ấy xuống lầu.
"Có thể nói cho tôi biết tại sao em lại mệt mỏi đến mức chỉ cần 5 phút cũng muốn ngủ bù không?" Thầy Đỗ xem ra không giỏi nói lòng vòng lắm.
"Vì..." Tôi từ khi mang giày chạy vào thì một mực im thin thít, nhưng cũng chính vì ngủ không đủ, đầu óc xoay chuyển như bánh chiếc xe đạp han gỉ bị vứt dưới lầu, cho tới giờ, tôi đều không biết nên nói gì. "Vì hai ngày nay học bài khá muộn... Lớp học suốt đêm đáng ghét nhưng có sức hấp dẫn rất lớn với em."
Nói xong lại cảm thấy hối hận quá, lời nói dối như vậy nếu nghe còn không biết, thầy Đỗ có thể được lên chức người thuần phác nhất Giang Y.
"Thức thâu đêm sẽ gây tổn thương lẫn thể xác và tinh thần, không cần tôi nói thêm nữa chỉ... Đây chỉ là một mặt. Đầu tuần rồi ký túc xá các em liên tiếp xảy ra hai vụ đột nhập vào phòng trộm, thậm chí kinh động công an thị cục, hơn nữa hình như đều là nhằm vào em. Những lúc thế này, em nên cẩn thận hơn mới phải, tránh cả đêm không về..."
"Em đâu có cả đêm không về, khuya là em về mà, chưa bao giờ ở ngoài qua đêm..." Tôi không có làm theo quy định, nhưng cũng rất cố gắng tuân theo.
Thầy Đỗ đẩy mắt kính, mặt hơi đỏ: "Trò Phi Phi, em đừng bắt bẻ từng chữ của tôi, tôi chỉ hy vọng em để ý hơn tới sự an toàn của mình, tới việc học và cuộc sống của mình, đừng quên, mục đích chủ yếu lên đại học của em là nắm giữ những kỹ năng có ích cho xã hội, có thể chịu trách nhiệm với tương lai của mình, chứ không phải để mạo hiểm, tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
Nếu thầy ấy biết tương lai của còn chưa tới chín tháng nữa, có lẽ có thể hiểu được tất cả những việc tôi làm.
Tôi biết thầy Đỗ giống với tất cả các giáo viên khác, vô luận nói gì, đều là một bụng ý tốt, vì vậy gật đầu nói: "Dạ, em sẽ cẩn thận hơn."
"Còn nữa, nghe nói em kết bạn với một tay nhạc rock'n roll..."
Tôi đang muốn lớn tiếng kháng nghị, thầy Đỗ nhấc tay làm động tác trấn an: "Tôi biết, tôi biết, em không cần lo lắng, tôi không can thiệp vào vấn đề tình cảm của học trò, tôi chỉ muốn nhấn mạnh chút thôi, các em vừa bước vào đại học, có lẽ còn chưa hiểu rõ mức độ phức tạp của xã hội lắm... Nói thật, tôi ở trong trường đại học này suốt, năm năm qua, mức độ phức tạp của xã hội mà còn chưa hiểu rõ được... Tôi chỉ muốn nói, đối với các tiếp xúc xã hội ngoài trường học, cần phải tuần tự từng bước."
"Tụi em chỉ là bạn bè bình thường thôi." Tôi thiếu chút nữa nói, còn chưa bay lên đến mức độ nói chuyện cưới xin đâu, huống chi, thằng nhóc Lục Hổ đáng thương này, 'tử kỳ' của cậu ấy, đã định sau một tháng nữa. Có bao nhiêu dịu dàng, có thể xoay chuyển bi kịch đã định?
Đang khi nói chuyện, chúng tôi đã đi tới bên thao trường, thầy Đỗ đánh trống lảng nói: "Ha ha, từ giờ trở đi, có lẽ tôi thành người em không muốn gặp nhất rồi."
Tôi vội nói: "Không đâu, không đâu, em biết thầy có ý tốt."
Trong lòng tôi nghĩ: Đứa nào đã lắm mồm thế!
Bất kể là ai lắm mồm, dù sao sẽ không ai chủ động thừa nhận sai lầm với tôi. Trong phòng ngủ tôi cùng tất cả mọi người làm công tác tư tưởng, có thẳng thắn có kháng cự có im thin thít, nhưng họ đều theo tôi thảo phạt kẻ mật báo, vẫn không nhận tội. Tôi thấy sắc trời không còn sớm, liền gọi điện thoại cho Lục Hổ: "Hôm nay hành động sớm thôi, bỏ bữa tối, tôi sẽ từ phòng ăn mang mấy cái bánh bao tới, chúng ta ăn nhanh xong sáu giờ bắt đầu, được chứ?"
Lục Hổ hơi do dự: "Nhưng mà... Ừm... Đêm nay bọn tôi có buổi diễn." Tối thứ sáu thường là lúc ban nhạc "Ba Chấm Năm" sục sôi nhất. "Thứ sáu rồi tôi vắng một lần, nghỉ nữa sẽ không hay, sẽ bị ban nhạc khai trừ đó."
"Tôi biết... Bạn không đến cũng không sao, tôi tự đi thôi, chỗ bọn tôi tai mắt khắp nơi, tôi phải về trường trước 11 giờ tối, nếu không mọi người sẽ cho rằng tôi là đệ nhất gái quán bar hay bồ nhí trong đám tân sinh nữa."
Lục Hổ ha ha cười, nói: "Vậy hôm nay cứ nghỉ một ngày đi, ngày mai là thứ bảy, sáng sớm chúng ta có thể hành động cả ngày đấy."
"Nghỉ ngơi! Tôi nghỉ ngơi không nổi, cách ngày 28 chỉ còn 4 ngày thôi!" Tôi lập tức phát hiện mình lỡ miệng.
"Ngày 28? Ngày 28 thì có liên quan gì?" Lục Hổ truy hỏi.
Tôi vội ứng biến: "Ngày 28 là... là mục tiêu tôi tự đặt cho mình, phải tìm được Hoắc Tiểu Ngọc trước ngày đó, như vậy có động lực hơn... Cậu biết đó, con người tôi khá lười."
Không biết chuyện bịa của tôi có thuyết phục được Lục Hổ không, dù sao cậu ấy hiện giờ đã hiểu được, tôi giống với tất cả mọi thiếu nữ, đầu óc đầy bí mật, chỉ cần không phải một bụng gian trá là tốt rồi.
Cậu ấy im lặng một hồi nói: "Tôi vẫn không yên tâm để mình cậu xuất động, vậy đi, tôi sẽ nghỉ lần nữa, nhưng sẽ cam đoan với họ, thứ sáu tới... Hẳn đã qua ngày 28 rồi... Tôi nhất định sẽ lên sân khấu."
"Thật là một bé ngoan." Tôi ngọt ngào nói.
Vô luận sớm hay muộn, trên mặt nước của đầm Vân Mộng đều một tầng mù mịt, tựa như Vân Mộng không mong muốn người khác biết dưới sương mù là thủy thể thật sâu. Cả hồ nước bị một vùng dốc thoai thoải vòng quanh, không có cây xanh rợp bóng, chỉ có mấy khóm cây già dây khô thưa thớt, tựa như cảnh tượng bãi tha ma "Chưa hết" quen thuộc đã quen thuộc với các bạn.
Thế giới này hiển nhiên cũng có ngày đêm sớm chiều, khi chúng tôi mới tiến vào từ phụ cận nghĩa trang Vạn Quốc, sắc trời nơi này đã sáng, mặc dù tất cả là màu xám, nhưng ít nhất chúng tôi có thể sử dụng mắt thường thấy rõ tất cả sự vật. Sau khi chúng tôi đã đi một đoạn, trước mắt càng ngày càng mờ. Lục Hổ đột nhiên nói: "Nhìn thử phương vị của chúng ta xem sao."
Tôi lấy tấm bản đồ của Hồ Già ra, nói: "Mấu chốt là tôi không biết chúng ta nãy giờ đang đi hướng này." 'Hành động' của chúng tôi nói trắng ra là 'Hành động mù quáng', bởi vì trước khi Địch Nhân Kiệt 'chết' chỉ để lại hai chữ 'Vân Mộng', không hề chỉ ra Hoắc Tiểu Ngọc tắm ở góc xó xỉnh nào trong đầm Vân Mộng, cho nên chúng tôi chỉ có thể tùy cơ mà tìm kiếm. Lúc ban đầu, chúng tôi còn hy vọng có thể gặp một hai quỷ hồn nghỉ phép bên hồ, có thể chỉ điểm mê lộ cho chúng tôi. Nhưng hai tối qua sau nhiều giờ tới lui, bên hồ cũng chỉ có bóng quỷ của hai chúng tôi, mê lộ Vân Mộng này như trước vẫn duy trì bản sắc mê lộ.
Lục Hổ nói: "Tôi mang theo những thứ này, có thể giúp chúng ta định vị." Cậu ấy móc ra một bảo bối dạng đồng hồ đeo tay.
Nhìn kỹ, hóa ra là la bàn.
"Nhìn nè, hướng này là nam." Lục Hổ có chút đắc ý nói.
Tôi nhận la bàn, lúc lắc trong tay một trận, sau đó đưa cho cậu ấy nhìn nói: "Sai rồi, bạn nhìn nè, hướng này mới là nam đó!" Quả nhiên, mũi kim chỉ hướng hoàn toàn khác vừa rồi.
Lục Hổ kêu lên: "Sao vậy được!"
Tôi nói: "Xem ra ông bạn Hồ Già nói không sai, nơi này dù gì cũng không phải địa cầu, mặc dù có từ trường, cũng là từ trường rối loạn. Cho nên chỉ dựa vào la bàn chỉ phương hướng, chắc chắn càng chỉ càng chóng mặt."
"Vậy bạn nghĩ xem, chúng ta cứ mù quáng mà đi như vậy, hiệu quả sẽ ra sao?" Lục Hổ lấy ra một hộp socola hạnh nhân lớn, lập tức có hai cục biến mất trong cái miệng anh đào của tôi.
"Chẳng ra sao cả, tôi cũng sắp bỏ cuộc giữa chừng rồi," Vấn đề này kỳ thật tôi đã sớm nghĩ tới. "Nhưng chúng ta phải đi tiếp, vô luận có mù quáng bao nhiêu."
"Mấy người học đại học như bạn, vấn đề lo lắng quả thực không giống người thường, không ngờ vẫn muốn kiên trì tiếp tục mù quáng. Thế là vì sao?"
"Đầu tiên... Thật không rõ cậu thế mà còn phải hỏi tại sao! Nhớ lại xem đời này cậu có bao nhiêu lần cơ hội cùng hoa hậu giảng đường Giang Y tản bộ chứ?! Chính yếu nhất," Tôi kề bên tai cậu ấy, nhẹ giọng nói, "Tôi có cảm giác, có người đang theo dõi chúng ta."