Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 66

Ánh mắt đầu tiên bị một khu vực rộng lớn phía dưới phải bản đồ hấp dẫn, nơi đó đánh dấu hai chữ "Chưa hết", vẽ rất nhiều ô vuông nhỏ. Tôi nhớ mang máng "Chưa hết" hình như mang ý nghĩa "Chưa xong", vì vậy liên tưởng lung tung, hỏi Hồ Già: "Chẳng lẽ, nơi này là vùng nghĩa địa, chôn rất nhiều người chết không thọ chung chính tẩm, còn ân oán gút mắt với dương thế?"

Hồ Già nói: "Việc này cô đoán đúng rồi đó, Uông đại tỷ quả thực nói thế." Uông đại tỷ, đương nhiên chính là Uông Lan San đại danh đỉnh đỉnh.

"Nếu vậy, cả tấm bản đồ này đều là Uông Lan San... Uông Lan San vẽ?"

"Sai. Là ta vẽ." Hồ Già có chút xíu đắc ý.

Dương Song Song nói: "Nói vậy, Uông Lan San miêu tả còn ông vẽ?"

Trên mặt Hồ Già hiện lên vẻ dịu dàng và khen ngợi, ông ta chỉ vào Dương Song Song nói: "Cô..." Lại chỉ vào tôi, "So với cô ta, hiểu biết hơn."

Trả thù, trả thù trắng trợn!

Nhưng mà, ai bảo tấm lòng tôi rộng rãi thế chứ. Tôi chăm chú vào bản đồ, nhanh chóng phát hiện hai chữ "Vân Mộng".

Hai chữ "Vân Mộng", viết trong vòng tròn lớn hình dạng không ngay ngắn lắm, cả diện tích không thua gì bãi tha ma "Chưa hết" kia. Tôi đã tính toán khoảng cách, nếu từ bên mép "Chưa hết" đi thẳng tới bên mép "Vân Mộng", phải đi bao lâu rất khó nói, nhưng chắc chắn sẽ đi đến teo hai cẳng chân của tôi, kiếp này không cần lo giảm béo.

Tôi hỏi Hồ Già: "Tấm bản đồ này, ngài làm sao định được phương hướng? Cũng là trên bắc dưới nam trái tây phải đông?"

Hồ Già cười lạnh nói: "Cô cho rằng thế giới kia cũng buồn chán giống thế giới này à, cái gì cũng phải có một phương hướng cố định? Cám ơn cô không hỏi tiếp tôi kinh độ và vĩ độ, hỏi tôi trong GPS có địa danh này không. Nói thế này nhé, thế giới chúng ta đang sống, thật ra là một mặt phẳng..."

Tôi gần như muốn đập đầu vô tường -- trái đất là một mặt phẳng? Xem ra uổng công Colombus lăn lộn rồi.

"... Nhưng ở đây không giống thế, nó là một thế giới bất quy tắc, phương hướng, độ cao, vị trí vân vân, đều đang trong một quá trình không ngừng biến hóa. Uông đại tỷ từng nói, nàng đã phát hiện, mỗi lần tiến vào thế giới kia, mặc dù hoàn toàn ứng với một địa điểm trên thế giới hiện thực, nếu cách một khoảng thời gian mới ghé thăm, vị trí và hình dạng đều thay đổi. Tấm bản đồ này của ta, là 20 năm trước sau khi nghe Uông đại tỷ miêu tả thì vẽ ra, đã cách đây nhiều năm, ta rất khó tưởng tượng được phương vị các nơi vẫn duy trì tại chỗ."

"Nhưng cơ bản hẳn là chuẩn xác, đúng không?" Tôi không đợi ông ấy trả lời, lại hỏi Dương Song Song: "Cậu có mang theo bản đồ Giang Kinh không?"

Dương Song Song kinh ngạc nói: "Tớ lớn lên ở Giang Kinh, tại sao phải dùng bản đồ Giang Kinh?"

"Được rồi, vậy cậu chiếu xuống bản đồ Giang Kinh trong đầu cậu, nếu Giang Y tương ứng là nơi này," Tôi chỉ vào vị trí "Chưa hết" trên bản đồ, "Vậy địa phương tên 'Vân Mộng' này, sẽ ứng với chỗ nào của Giang Kinh."

Dương Song Song cau mày nói: "Nhưng mà, tớ không biết thước đo trên bản đồ của Hồ lão..."

"Cậu cứ tính ước chừng phương vị cơ bản thôi." Mặc dù tôi biết rất ít về địa lý Giang Kinh, nhưng đã có một suy đoán đại khái, chỉ hy vọng nhận được chứng thực từ Dương Song Song.

"Đi về hướng này... Cảm giác như là hướng của hồ Chiêu Dương."

"Bên này, chếch về phía này của hồ Chiêu Dương, chính là nghĩa trang Vạn Quốc, đúng không?" Tôi ra dấu trên bản đồ, giả thiết "Vân Mộng" chính là hồ Chiêu Dương.

"Đúng là như vậy."

Tôi nên nghĩ ra sớm hơn: Khi ở nghĩa trang Vạn Quốc thương tiếc Lục Sắc, lỡ vào thế giới kia, gặp Lục Hổ cũng lỡ vào giống mình, cùng Hoắc Tiểu Ngọc vật lộn, hoàn cảnh nơi này, tôi còn nhớ rõ một ít, khi ấy xa xa dường như có thể nhìn thấy một vùng thủy vực, nói không chừng chính là "Vân Mộng". Chỉ có điều tôi luôn cho rằng hành tung của Hoắc Tiểu Ngọc vẫn mơ hồ bất định, từ Mễ Lung Pha đến nhà xác bệnh viện, mà khi cô ta không mơ hồ, cũng có thể đang chôn dưới ngôi mộ nào đó ở "Chưa hết", cho nên không liên hệ giữa nghĩa trang Vạn Quốc, hồ Chiêu Dương cùng "Vân Mộng" và chỗ ẩn thân của Hoắc Tiểu Ngọc lại với nhau.

Tôi lập tức lấy điện thoại di động ra, Dương Song Song nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn tìm Lục Hổ?"

Tôi gật đầu, cô ấy lại hỏi: "Bắt đầu hành động?"

Tôi lại gật đầu: "Bắt đầu từ đêm nay."

Ngày 24 tháng 9

Tôi vừa ngồi xuống dãy cuối của phòng học ngáp một cái, một tách cafe nhỏ đã xuất hiện trước mặt tôi, mắt tôi nhập nhèm ngái ngủ không thấy rõ là ai làm tôi cảm động như thế, logo xanh của starbuck gợi ý một chút, đại khái đoán được. Miệng Lữ Giai Hân bên cạnh phát ra một tràn tiếng "chậc chậc" quỷ dị, tôi hỏi cô ấy: "Là cây củ cải ăn chơi nhập khẩu từ nước Cao Ly đó hả?"

Lữ Giai Hân nói: "Cậu cũng thiệt là, cô nương nhà người ta mà được Lý công tử ân cần vậy, học cũng không vô nổi nữa đấy, công lại như không hề cảm kích vậy."

Tôi nói: "Cậu có từng nghe nói cách nói lòng bợm rượu không chứa cafe không?"

"Ai mà không biết hắn đang để ý cậu, thế thì có gì sai sao? Cậu cũng chẳng phải gái có chồng, nữ tu, hay Diệt Tuyệt Sư Thái."

Tôi muốn nói, đương nhiên sai, nhưng cảm thấy Lữ Giai Hân cũng nói không có gì sai. Đành phải cố gắng tập trung vào bài học.

Nói thật, tôi có thể gắng gượng bò xuống giường đi học, đã là hành động vĩ đại khiến kẻ khác kính nể rồi. Liên tục hai buổi tối, tôi đều cùng Lục Hổ hẹn nhau tập hợp gần phụ cận nghĩa trang Vạn Quốc, cùng nhau tiến vào Âm Dương giới. Sau khi tiến vào từ đó, quả nhiên cách không xa là có thể nhìn thấy một vùng đầm nước dường như vĩnh viễn tỏa sương mù, tin rằng đó chính là nơi tên "Vân Mộng". Chẳng qua chúng tôi đi vòng quanh Vân Mộng thật lâu, lần nào cũng đi tới sức cùng lực kiệt, mí mắt dán lại, cũng không nhìn thấy bóng dáng Hoắc Tiểu Ngọc.

Hay nói mò kim đáy bể, so ra mò người trong hồ cũng không dễ dàng nha.

Mỗi lần trở về ký túc xá đều đã là bình minh, Lục Hổ không cần đi học buổi sáng, muốn ngủ đến mấy giờ cũng được, đáng thương là tôi nè. Hay nói thức đêm thiếu ngủ sẽ tổn thương dung nhan thanh xuân, tôi mấy ngày này có thể nói là tàn phá ghê gớm kiểu tự hại.

Hơn nữa không chỉ có tôi cho là như thế.

Sau khi ăn xong cơm trưa, các bạn cùng phòng cũng đã thay xong quần áo, bước thong thả về phía thao trường vào tiết thể dục, tôi đang chuẩn bị tranh thủ thời gian, ở phòng ngủ nghỉ ngơi làm đẹp 5 phút, lại nghe thấy có người cộc cộc gõ cửa.

"Ai thế? Không cho tôi ngủ, mấy người đề được dung mạo xinh đẹp cho tôi không?" Tôi hùng hùng hổ hổ đứng dậy mở cửa, "A... Thầy Đỗ..."

Thầy Đỗ là chủ nhiệm lớp của chúng tôi, hầu như giống với tất cả chủ nhiệm lớp khác, vốn sống vùng khác mà ở lại trường, chuẩn bị tốt nghiệp học nghiên cứu bất cứ lúc nào. Hắn sống cùng chúng tôi, hơn nữa khi sống cùng nữ sinh, nhiều ít vẫn mang theo chút ngượng ngùng, đại khái là vì trong năm năm đại học chưa từng trải qua hoa tiền nguyệt hạ. Lúc này hắn cũng không ngoại lệ, mặt ửng đỏ: "Ngủ? Chẳng phải các em có lớp thể dục sao?"

(Hoa tiền nguyệt hạ nghĩa là trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất xứ từ thơ của Bạch cư Dị hẳn hoi: Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền; nhớ trong truyện ngôn tình viết thế này: cũng muốn cùng chàng hoa tiền nguyệt hạ một phen...).

"Em chỉ muốn chợp mắt một chút, sau đó sẽ chạy như bay đến thao trường, chắc chắn sẽ không đến muộn trốn học đâu." Tôi hơi chột dạ giải thích. "Thầy muốn tìm bạn nào?"