Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 64

Cao trào của bài vở nặng nề ngày thứ 4 đương nhiên là tiết 《 Nguyên lý chủ nghĩa Mác 》vào hai giờ chiều. Sau khi tôi đã chứa đầy đầu là Mác, giác ngộ nâng cao lên cảnh giới mới, tự mình cảm giác không hổ là cư dân của "thiên đường", bỏ lại túi sách chạy ù ra khỏi trường học.

Khi đứng ở cửa trường chờ xe buýt, một chiếc xe hơi đột nhiên rít chói tai, đậu ven đường, đánh thức tôi từ trong thẫn thờ. Cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Hàn Quốc đẹp trai: "Tuyệt thế mỹ nữ nhà Âu Dương mà phải ngồi xe buýt, ông trời quá không công bằng rồi."

Mấy vị học sinh cùng đợi xe đều nhìn tôi kỳ thị, dường như tôi sẽ ngay lập tức nhảy vào trong xe đi cùng Lee Myung Hwan mua vui vậy. Tôi vẫn cố gắng duy trì lễ phép mà cười nói: "Trong lịch sử, tuyệt thế mỹ nữ nhà Âu Dương còn từng ngồi xe lừa đó, ông trời đã khá chiếu cố tôi rồi."

Lee Myung Hwan tự cho là tiêu sái vẫy tay nói: "Muốn đi đâu, tôi chở em đi một đoạn."

"Được, đến bệnh viện tâm thần được không?" Tôi rất nghiêm túc nói.

Trên mặt Lee Myung Hwan hơi tức giận: "Trò Âu Dương, tôi là có thiện ý..."

"Trò Lee Myung Hwan, tôi nói thật đó. Nếu không tin, đợi lát nữa bạn có thể đi theo xe buýt, xem tôi xuống xe ở đâu, đi tới đâu, chứng thật nhân phẩm của tôi." Tôi lúc này đột nhiên nhớ tới Dương Song Song, nếu có cô ấy bên cạnh, sức chấn động của hai người chắc chắn sẽ càng ác liệt hơn.

Lee Myung Hwan lại thay nụ cười anh tuấn: "Bạn mời tôi theo dõi bạn?" Tôi cảm thấy bên cạnh có hai nữ sinh vẻ sốt ruột viết trên mặt "Nếu bạn không đi thì cho tôi lên xe được không".

"Theo dõi còn cần mời sao?" Tôi có chút bó tay với sự lằng nhằng của Lee Myung Hwan, thậm chí muốn lên xe đi với hắn cho xong, đỡ cho hắn ở đây làm mất mặt tôi. Đột nhiên lại cảm thấy loại ý nghĩ này của tôi khá nguyên lý Mác, đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất gầy dựng địa vị hoa hậu giảng đường cho mình sao?

Vấn đề là tôi không có chút kế hoạch nào để gây dựng địa vị hoa hậu giảng đường chưa đến một năm, tôi phải chạy tới bệnh viên tâm thần nhanh nhất có thể.

Có vài người đạp xe đạp tan tầm bắt đầu phẫn nộ với chiếc xe hơi chắn ven đường này mà bấm kèn, tôi cũng hy vọng nhóm quần chúng có thể ủi hắn đi, nhưng Lee Myung Hwan dường như không nghe thấy, lại hỏi: "Tôi đương nhiên tin lời bạn, có thể hỏi đến bệnh viên tâm thần làm gì không?"

"Đến bệnh viện tâm thần còn có thể làm gì? Đương nhiên là nhập viện." Để xem cậu còn "Đương nhiên tin lời bạn" nữa không.

Chiến thuật trì hoãn của tôi rốt cuộc thành công, xe buýt không phụ sự mong mỏi của mọi người mà chạy tới, tài xế bắt đầu phẫn nộ điên cuồng bấm kèn, Lee Myung Hwan bất đắc dĩ, oán hận liếc tôi, lái chiếc Lexus đi.

Khi chạy tới tổng viện tâm thần, thời gian thăm bệnh đã sớm chấm dứt, may mà tôi đã sớm có sở liệu, mang theo áo khoác trắng, sau khi mặc vào thì thông suốt không trở ngại đi vào khu bệnh của Hồ Già.

Phòng bệnh trống không, nhưng cách cửa sổ có thể nhìn thấy một đám bệnh nhân đang trong hoa viên giải sầu, có vài người đang ngồi trên băng ghế ngẩn ngơ, tự mình nói chuyện với mình, có vài người đi tới đi lui, tự mình nói chuyện với mình, cũng có số ít bệnh nhân nhiệt liệt thảo luận, nếu bạn cẩn thận lắng nghe, kỳ thật họ cũng đang tự mình nói chuyện với mình.

Hồ Già ngồi dưới một thân cây cho đám muỗi thu ăn, trong tay còn cầm một quyển sách thật dày đọc, mặc dù ngồi lẳng lặng như vậy, cơ thể vẫn không tự chủ được run rẩy. Tôi chợt nghĩ ông già suy yếu mê muội này sao mà đáng thương, có lẽ Dương Song Song đã đúng lần này, tôi lúc trước quả thực không nên đe dọa ông ấy như hung thần ác sát, giống Âu Dương Cẩn đã đe dọa ông ấy...

Tôi = Âu Dương Cẩn = Hung thần ác sát?

Tôi nhiệt liệt rùng mình.

Trong hoa viên, hai y tá dẫn đầu đang tán chuyện, tôi đẩy cửa đi ra ngoài, đại khái vì mặc áo khoác trắng, y tá cho dù nhìn thấy tôi, tôi cũng có mỉm cười với họ, họ cũng không hề để ý, mặc cho tôi đi tới trước mặt Hồ Già.

Tôi dùng ngón tay nhẹ gõ quyển sách trên tay ông ấy, ông ấy ngẩng phắt đầu, nhìn thấy là tôi, sắc mặt dưới ánh nắng chiều trở nên trắng bệch, hô hấp rõ ràng dồn dập hẳn lên: "Cô... Lại là cô!"

"Ông không phải sợ," Tôi cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất, "Tôi đến đây đầu tiên là muốn gặp ông nói tiếng xin lỗi."

"Xin lỗi?" Hồ Già càng khẩn trương. Tôi mới nhớ ra, có đôi khi ác bá xấu xa trước khi hành hung đều nói "xin lỗi", giống như uy hϊếp hơn.

"Nếu xin lỗi nghe khá nguy hiểm, chịu lỗi thì sao? Tôi xin chịu lỗi với ông. Lần trước hung dữ với ông quá, chỉ trách tôi từ nhỏ bướng bỉnh, không biết lễ phép." Tôi ăn nói khép nép.

Hồ Già lại không hề bị lay động, cảm giác sợ hãi ngược lại lên tới cực điểm: "Cô... Cô tới cùng muốn làm gì?"

Tôi gần như lại sắp tức giận, sao cứ không tin thành ý của tôi chứ! Nhưng tôi vẫn kiên trì dịu dàng nói: "Tôi thật sự xin nhận lỗi với ông, lần trước không nên dữ vậy. Ông nên biết, tôi không phải Âu Dương Cẩn gì cả, tôi chỉ là một học sinh bình thường."

Hồ Già nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hồi lâu mới nói: "Quả nhiên, cô ấy quả nhiên không nhìn lầm cô."

Lúc nay tôi mù mờ rồi: "Nói gì thế? Ai không nhìn lầm tôi?"

"Cô ấy nói cô sẽ đến xin lỗi tôi, cô ấy thật sự không nói sai, lời tiên đoán của cô ấy, so với tiên đoán của tôi về Barack Obama còn chuẩn hơn" Hồ Già thì thào nói, như đang niệm tâm kinh.

"Ai? Ông tới cùng đang nói ai?"

Tôi lập tức hiểu ra. Trong khóe mắt, tôi nhìn thấy cô gái mặc áo khoác trắng mang mắt kính đã đi vào hoa viên.

Song Song!

Dương Song Song có chút do dự đi tới, Hồ Gia cách thật xa đã kêu: "Bác sĩ Dương à, cô không nói sai, cô ta thật sự đến xin lỗi rồi!"

Bác sĩ Dương?

Tôi mới nhớ ra, Dương Song Song có thể ở đây suốt, nhất định là giả mạo bác sĩ thực tập.

Dương Song Song đi tới, kéo tay tôi: "Tớ biết tớ sẽ không nhìn lầm cậu!"

"Cậu có nhiều mắt như vậy, lại nhìn nhầm thì không hay đâu. Huống chi, lúc này tớ giả vờ dịu dàng lễ phép một hai quay về, sẽ không khó chịu lắm." Tôi mạnh miệng như trước. "Hai ngày này, chẳng lẽ cậu đều đến an ủi ông ấy?

Dương Song Song thở dài nói: "Đúng vậy, đã đến thăm ông ấy hai lần. Ông ấy thật ra rất đáng thương, già vậy rồi, không ai thân thích, mặc dù có đám fans, nhưng các fan này, nếu không vào bệnh viện tâm thần theo, thì cũng đã tiếp nhận tư vấn tâm lý, người thật sự có thể thường xuyên trao đổi với ông ấy. Tớ cảm giác ngày đó ông ấy bị cậu làm khϊếp sợ, cho nên..."

Tôi đè thấp giọng hỏi: "Ông ấy có chọc ghẹo cậu không?"

Cô ấy liếc nhìn Hồ Già, cũng nhẹ giọng nói: "Cậu nhìn ông ấy kìa, ông ấy chỉ nói đôi câu vậy thôi, tớ phớt lờ là được."

Tôi không giải thích nghi ngờ chuyện cô ấy trộm hộp gỗ nữa, nghĩ có giải thích thêm cũng dư thừa.

Tôi xoay người tới trước mặt Hồ Già, mỉm cười nói: "Được rồi, bây giờ ông sẽ không sợ tôi nữa đúng không? Tôi muốn nhờ ông giúp tôi một chuyện, hỏi ông một vấn đề."

"Tôi không trả lời được chứ?"

Thật không công bằng! Tôi đã thay đổi rồi, Hồ Già lại không hề thay đổi!

Hơn nữa tôi thật sự đã thay đổi hẳn, thế mà không nổi giận: "Tôi hy vọng ông trả lời, vì việc này liên quan đến an nguy tính mạng của nhiều người. Kỳ thật, nói đến một người thông thái như ông, vấn đề này rất đơn giản."

Hồ Già im lìm, mắt lim dim, tựa như đang ngủ.

Tôi đành phải hỏi thẳng: "Xin ông chỉ điểm cho tôi một con đường, làm thế nào mới có thể đến Vân Mộng?"