Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 28

Ngay trong tích tắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy trên tay đã có thêm một món đồ dài nhỏ, là ông già cổ phục đã nhét chiếc hộp kia vào trong tay tôi.

"Ông... Làm gì? Tôi không muốn!" Tôi kêu lên, xông lên trước muốn nâng ông ta.

"Cẩn thận!" Lục Hổ kêu.

Một con chó khác ngậm nửa chân ông già nhào vào giữa không trung, đánh về phía tôi, chỉ cần bị nó đυ.ng trúng, ít nhất sẽ ba hồn xuất khiếu. Nhưng tôi vẫn cứ ôm hộp gỗ kia ngây ra, đã không kịp tránh né, càng không cần phải nói đến chuyện ra quyền chống lại.

Cơ thể tôi bị một lực trùng kích thật lớn khua ngang, té ngã xuống đất, nhưng nhào vào người tôi không phải là con ác thú mặt chó nanh sói, mà là Lục Hổ.

Đồng thời, hai tay ông già kia, đã gắt gao tóm lấy đám lông màu đen dưới cổ con chó đó.

Hai con chó dữ bị chúng tôi đánh ngã ra xa không bị thương nặng, một con trong đó đã từ phía sau cắn chân còn lại của ông già.

Tôi đang chuẩn bị ra tay nữa, ông già kia kêu lên: "Bỏ đi! Tìm đến thủ linh nô!"

Đây là câu nói sau cùng của ông ta. Thân thể ông ta, cũng giống bộ cổ phục của ông ấy, rách toét.

Xương khô từng cái rơi xuống.

Lục Hổ kéo tôi đứng lên, tôi không nghĩ nhiều, mặc kệ kháng nghị của hiệp hội bảo vệ động vật, kêu: "Chúng ta cùng nhau gϊếŧ chúng!"

Sau đó tôi tràn ngập oán khí, đầy bụng hận thù, dùng hết sức lực cả đời, một quyền đánh về phía con chó dữ cách chúng tôi gần nhất, hi vọng một quyền này có thể đánh nó văng khỏi trái đất.

Nhưng hoàn toàn ngoài dự liệu, cái gì cũng không xảy ra. Một quyền kia đánh vào người chó dữ, như đấm lưng xoa bóp cho nó vậy, nó chẳng chút phản ứng nào —— Cũng không phải không có phản ứng, nó ít nhất đã quay đầu lại, khẽ nhếch cái miệng to, đột nhiên lại đứng thẳng lên.

Tôi biết, đây là điềm báo cho một cú nhào chí mạng.

Tôi từng đánh ra cú đấm sấm vang chớp giật, sao giờ biến mất tăm rồi?

Nếu tôi không thể làm ra cú đấm ấy, thì không còn bất kỳ tư cách gì lăn lộn ở thế giới bất âm bất dương này nữa.

Một cú nhào chí mạng của chó dữ, chính là minh chứng tốt nhất.

Ngay khi nó nhào tới, tôi cảm giác tay của Lục Hổ bắt lấy tay tôi.

Tôi cảm thấy hoa mắt.

"Thấy hoa mắt" là do ánh sáng đèn quán bar đua nhau khoe sắc ở Bách Gia Thôn đang nở rộ trước mắt tôi. Tôi lại trở về với thế giới thái bình xa hoa trụy lạc.

"Phi Phi, Phi Phi! Rốt cuộc đã tìm được cậu!" Tiếng gọi của Dương Song Song và Khổ Liên Trà.

Có lẽ còn chưa...

Tôi còn chưa đứng vững, trước ngực xuất hiện một móng vuốt to màu đen, sáu ngón như móc câu, suýt nữa bắt được tôi. Một khi nó bắt được cơ thể mềm mại của tôi, tất nhiên có thể dễ dàng tiến hành mổ xẻ tôi.

Cũng may Lục Hổ kéo tôi lại nhanh liền mấy bước, vuốt chó màu đen cũng biến mất trong bóng tối đầu thu.

Không còn xuất hiện nữa.

Ít nhất lúc ấy chúng tôi tưởng rằng như vậy.

"Âu Dương Phi!" Dương Song Song chạy đến bên cạnh tôi, nắm chặt cánh tay tôi, "Cậu vừa rồi... Các cậu vừa rồi, đã chạy đi đâu? Làm tụi tớ tìm quá trời!"

Khổ Liên Trà nói: "Còn có thể đi đâu, cậu nhìn họ nắm chặt tay nhau không chịu tách ra kìa, đương nhiên là chê hai cái bóng đèn chúng ta không tiết kiệm năng lượng rồi..."

Lục Hổ vội vàng thả tay tôi ra, xấu hổ cười, nhìn qua lại như đang cười xấu xa.

Tôi nhẹ giọng hỏi anh ta: "Bạn..."

Lục Hổ kề vào tai tôi nói: "Tôi biết, tại sao có thể tùy ý ra vào Âm Dương giới kia."

Mà đúng lúc này, Dương Song Song đã phát hiện cái hộp dài nhỏ tôi cầm trong tay: "Đây là thứ gì?"

Ngày 11 tháng 9

"Tôi không biết có nên mở nó ra không." Tôi nhìn chằm chằm cái hộp gỗ kia, một tay tựa hồ đang rục rịch, tay kia tựa hồ muốn ngăn cản.

Khi tôi từ một đêm ác mộng tỉnh dậy, ánh nắng sáng rỡ đã rong chơi trên bệ cửa sổ từ lâu. Bên giường, Dương Song Song, không biết đã ngồi đó bao lâu. Cậu ta thật không phải người thường, dường như chưa bao giờ cần ngủ, đồng thời còn có thể đọc đến đâu nhớ đến đấy. Nếu tôi ngủ không đủ, sợ rằng ngay cả mình họ gì cũng quên béng.

Sau đó, Dương Song Song sẽ nhắc nhở tôi, là hậu nhân thế gia vinh quang gì gì đó.

Có lẽ một loạt những chuyện xui xẻo này của tôi chính là có liên quan đến thế gia gì gì đó này đấy.

Hộp dài nhỏ còn nhỏ hơn cổ tay một chút, dài chưa tới một thước, bằng gỗ, cẩn thận ngửi, còn tản ra mùi hương nhàn nhạt. Chuyện đầu tiên sau khi tôi tỉnh lại, chính là rối rắm làm sao xử lý món đồ cổ đến từ thế giới kia, di vật của ông già cổ phục. Dương Song Song đã nghe tôi kể về lai lịch của hộp gỗ này, nói: "Chúng ta có lẽ phải tìm một hòa thượng."

Tôi cẩn thận quan sát mặt Dương Song Song, phát hiện không ngờ cô ấy đang nghiêm túc: "Việc này có liên quan gì đến hòa thượng?"

"Trước khi mở mấy thứ không sạch sẽ, có thể mời cao tăng niệm kinh trừ tà. Để tránh sau khi mở hộp ra, có tà vật chạy đến." Dương Song Song vừa suy nghĩ vừa nói.

Tôi thở dài nói: "Xem ra tớ vẫn còn đánh giá thấp mức độ trúng độc của cậu. Cả cuộc sống của tớ bây giờ cũng đã tà lắm rồi, không quan tâm tà vật hay không tà vật gì nữa đâu. Tớ muốn mở ra xem, nhưng cảm thấy không đạo đức lắm."

"Nhưng mà, theo như cậu nói, chủ nhân cái hộp này đã hóa thành mấy khúc xương rồi! Chủ nhân nếu đã vắng mặt, cậu mở ra xem có gì vô đạo đức?"

"Nhưng trước khi ông ta chết bảo tớ tìm đến cái gì thủ linh nô, nói không chừng, hộp gỗ này là cho thủ linh nô kia. Nếu tớ mở ra xem, chẳng phải rất vô phép sao?" Tôi không tự chủ được bắt đầu vuốt ve hộp gỗ, rất dịu dàng, kỳ thật là đang sờ tìm khe hở có thể mở ra. Tôi bấy giờ mới chú ý, trên hộp khắc một ít thực vật và quái thú trước giờ tôi chưa từng thấy qua, quả là kỳ diệu, tôi nhìn chằm chằm những hoa văn này càng lâu, càng cảm thấy những sinh vật này sẽ từ trên hộp nhảy xuống.

Tưởng tượng thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một đống kỳ hoa quái thảo, dã thú mọc năm sừng ba chân, tôi đưa tay dời khỏi hộp gỗ.

Dương Song Song lúc này từ trên bàn học của tôi cầm lấy một cây bút, xé xuống sổ tôi dùng để học một tờ giấy, tỉ mỉ vẽ lại hoa văn trên hộp gỗ. Tôi nói: "Hóa ra cậu còn thích hội họa, tài nghệ song toàn."

"Vẽ những đồ hình này lại, tớ có thể đi tra cứu, tìm chút tư liệu, để xem có lai lịch gì." Dương Song Song lập kế hoạch được một nửa, ngẩng đầu nhìn tôi, "Trước đó, vì an toàn của cậu, tốt nhất đừng mở hộp gỗ này."

An toàn của tôi, có cần quan trọng vậy không? Đã là người gần đất xa trời rồi.

Nhưng tôi hiểu tình cảm của Dương Song Song, mỉm cười gật đầu.