Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 9

"Thật ra, không ai nói cậu có mắt Âm Dương."

Trong hội giao lưu tân sinh viên lại gặp Dương Song Song, đây là câu nói đầu tiên bà cô già ấy tặng tôi.

Ngày thứ hai sau khi cô ấy biết tôi đã bị phán tử hình, hoãn kỳ hạn chấp hành (chưa tới một năm), dưới tiền đề cô ấy hoàn toàn có thể hiểu được vì sao cả ngày tôi đều rơi vào trạng thái xác không hồn, cô ấy nhìn thấy tôi, không an ủi, không động viên, không bày mưu tính kế, không có điếu văn réo rắt thê lương, nhưng chỉ nói một câu vậy đó.

"Đồng ý." Tôi hậm hực nói. "Tối qua tôi chỉ nói bừa một câu, tự xưng có mắt Âm Dương, kỳ thật ngay cả định nghĩa của mắt Âm Dương cũng không biết. Thật ra, mắt đó có hay không cũng không sao, dù gì tôi toàn nhìn thấy những thứ không nên nhìn. Đúng rồi, cậu nói xem, vì sao tôi thấy được nghĩa địa?"

Dương Song Song nói: "Cách nói mắt Âm Dương, vốn là mê tín nhảm nhí."

"Ha ha!" Tôi nhịn không được cười thành tiếng. Dương Song Song dáng vẻ nghiêm trang, dường như cô là một nhân sĩ biện hộ không liên quan gì đến mê tín nhảm nhí vậy.

"Thật đó. Ví như rất nhiều người đều nói Diệp Hinh trong "Kỳ án ánh trăng" có mắt Âm Dương, cô ấy có thể thấy người cha đã qua đời và Tiêu Nhiên đã chết nhiều năm, nhưng cô ấy căn bản không phù hợp được gọi là định nghĩa mắt Âm Dương, cô ấy không nhìn thấy bất kỳ quỷ hồn nào khác, cũng không nhìn thấy sự việc xảy ra trong quá khứ. Còn cậu, ngay cả bóng quỷ cũng chưa từng thấy cái nào, chỉ nhìn thấy một cái nghĩa địa, một cái nghĩa địa rất có thể là Âm Dương giới, tựa như... Tựa như nhìn thấy một bức vẽ, người cậu không thể ở trong đó, cũng không nhìn thấy bất kỳ chuyện gì đang xảy ra." Dáng vẻ nghiêm trang của Dương Song Song đương nhiên không phải giả vờ, mà đã suy nghĩ cặn kẽ, ngược lại càng có vẻ buồn cười.

Tôi tổng kết giúp cô ta: "Ý cậu là, tôi có thể thấy Âm Dương giới nhưng không có mắt Âm Dương, được được được, ít nhất tôi không phải người âm dương lưỡng tính."

Lữ Giai Nhân cùng ký túc xá trờ tới: "Cái gì người lưỡng tính, ai là người lưỡng tính?"

Tôi giới thiệu Dương Song Song để hai người biết nhau. Tôi và Lữ Giai Hân học ban 3 y học, còn Dương Song Song ban 1. Ban 1 là tên gọi tắt của "Ban ưu tú" thuộc hệ 7 năm, một nửa chương trình học được dạy bằng Tiếng Anh, không thể nghi ngờ chính là ban có điểm số tuyển sinh đầu vào trường cao nhất, bình thường học sinh có thể vào ban này, một nửa là "thiên tài", một nửa là "máy móc học tập", trăm phần trăm đều đeo kính cận.

Bên cạnh Lữ Giai Hân còn có một nữ sinh cùng quê, bọn họ không phát hiện người lưỡng tính nào ở đây nên sau khi tán gẫu vài câu đã rời đi ngay.

Hội giao lưu tân sinh viên của viện Y Học Lâm Sàng được tổ chức trong phòng học đa năng vừa mới trang hoàng mới và mở rộng, để tiện trò chuyện với nhau, những cái bàn đều được kéo sát vách tường, chỉ chừa ba hàng dài ở giữa đặt chút bánh ngọt trái cây. Vừa rồi, sau khi lãnh đạo học viện và cán bộ hội sinh viên phát biểu, về cơ bản là hoạt động tự do, các sinh viên mới làm quen và trò chuyện với nhau.

Tuy rằng hậu nhân Âu Dương thế gia "địa vị cao quý", nhưng vẫn có những phản ứng tâm lý giống người bình thường, tối qua sau khi nhìn thấy phần mộ của mình, chắc chắn một đêm không ngủ là tất nhiên, ban ngày cũng mãi nghĩ sinh tử đại sự, có nên tin vào hai mắt mình không? Có nên nói những gì đã nhìn thấy cho ba mẹ không?

Còn phải hỏi sao? Đương nhiên không được!

Cho nên dù đang ở hội nghị giao lưu này, bốn chữ có thể khái quát trạng thái tâm lý của tôi: không có tâm trạng.

Không có tâm trạng làm quen bạn học mới, không có tâm trạng nịnh nọt giáo viên, không có tâm trạng học hỏi kinh nghiệm từ học trưởng, không có tâm trạng liếc mắt đưa tình với mấy anh đẹp trai.

"Có một việc, chúng ta nhất định phải làm." Dương Song Song hiển nhiên rất để tâm đến chuyện tối hôm qua.

"Hãy quên những gì đã nhìn thấy tối hôm qua đi" Đây là tiếng lòng của tôi.

Dương Song Song lắc đầu liên tục, suýt nữa hất cả mắt kính xuống: "Hoàn toàn ngược lại, chắc chúng ta phải tới vườn ươm kia lần nữa, xác nhận cậu thực sự có thể nhìn thấy nghĩa địa kia."

"Chẳng lẽ cậu cho rằng... Tối qua tôi chỉ nói hươu nói vượn?"

"Đương nhiên không phải, tớ còn chưa ngu ngốc tới vậy. Nếu tối qua cậu nói bậy, đêm nay vẫn có thể nói bậy, thêm lần nữa cũng không chứng minh được gì." Dương Song Song vẫn rất nghiêm túc giải thích, hơn nữa, lần đầu tiên trong đời tôi cho rằng tư duy của cô ta cũng không tệ lắm.

"Vậy tới đó lần nữa làm gì? Nếu tôi chiêm ngưỡng ngôi mộ của mình thêm lần nữa, sẽ rất ảnh hưởng tâm trạng đấy." Ấy là còn chưa nói tới sẽ có khả năng gặp con rắn mọc chân và ác điểu mắt đỏ, cả cô gái áo trắng bị lăng trì, bị chà đạp, bị cắn nuốt, kia nữa.

"Là thế này, có nhớ tối qua lúc chúng ta rời khỏi vườn ươm, tớ kéo tay cậu, che đầu cho cậu chui qua song sắt ở cửa, rồi đi một đoạn, nghĩa địa bấy giờ mới từ từ biến mất, đúng không? Điều này chứng tỏ, cậu chỉ đứng ở trong vườn ươm mới thấy nghĩa địa. Thậm chí, cậu có lẽ chỉ vào thời gian kia, ví dụ như khoảng 10 giờ tối qua mới có thể thấy nghĩa địa."

Không hiểu sao, tôi lại bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng suy luận của Dương Song Song. Nhưng mà ngẫm lại cô ta có thể vào được "Ban ưu tú", hẳn phải có trí tuệ cao hơn mức bình quân, vì thế gật đầu đáp: "Thật ra không cần đi đâu."

Dương Song Song sửng sốt, sau đó hiểu ngay: " Cậu, đã... qua đó thêm lần nữa rồi?"

Tôi thở dài trả lời: "Tất nhiên rồi, cậu thử nghĩ xem, tôi thức dậy, sẽ cảm thấy có phải chuyện đêm qua là một giấc mơ đẹp không? Chắc chắn phải đi xác nhận lại, xem thử có nên chuẩn bị hậu sự cho bản thân không chứ."

"Kết quả thế nào?"

"Không phát hiện được gì. Vườn ươm vẫn là vườn ươm, cây tùng vẫn là cây tùng, hoa cỏ vẫn là hoa cỏ, đừng nói là bia mộ của tôi, ngay cả chim chết cũng không thấy một con. Đương nhiên, tôi đi lúc giữa trưa, còn buổi tối hiệu quả thế nào thì rất khó nói, có lẽ mắt Âm Dương tôi... Mắt không âm không dương, chỉ đến tối mới mở không chừng."

Dương Song Song nở nụ cười: "Thế sau khi hội giao lưu kết thúc, cậu nhất định phải gọi tôi đó."

"Nguy rồi!" Tôi chợt thấy lo lắng.

Một anh chàng đang đi về phía tôi, Lữ Giai Hân đoán rất chuẩn, là anh du học sinh người Hàn Quốc kia, chắc là nãy giờ đang đứng xoa tay chờ tôi và Dương Song Song nói chuyện xong, rốt cuộc không kịp đợi, đã chuẩn bị ra tay rồi.

Anh du học sinh Hàn Quốc mặt mũi lại không giống Hàn Quốc lắm, chẳng những không phải mặt bánh nướng, xương gò má cao mà ngược lại rất có góc cạnh. Tóc anh ta đen bóng, nửa rối nửa dài, ánh mắt ẩn chứa sự tự tin cao độ, giống như các cô gái mắt cận trong phòng này mà không cẩn thận tí sẽ nhìn nhầm anh ta là Bi Rain hoặc Jang Dong Gun mất.

Anh ta vươn tay, dùng giọng phổ thông không nặng lắm nói: "Tôi tên là Lee Myung Hwan." (Tên tiếng Trung là Lý Minh Hoán)

Tôi ngượng ngập bắt tay anh ta: " Âu Dương Phi."

"Phi giống Vương Phi à?"

(Vương Phi là nữ ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, người mẫu Hồng Kông gốc Trung Quốc. Vợ cũ Lý Á Bằng, bồ của Tạ Đình Phong :v)

Tôi quay đầu, làm mặt quỷ với Dương Song Song, cuối cùng đã có người không hỏi: "Âu Dương giống Âu Dương Thiến?"

"Cậu quen Lee Myung Hwan à?" Tôi vừa thấy anh ta và Dương Song Song chào nhau, nói chuyện đôi câu.

Dương Song Song nói: "Đúng thế, tên đó cũng cùng nhà thương điên với bọn tôi."

"Nhà thương điên?"

"Cậu chưa nghe qua sao?" Dương Song Song mỉm cười nói, "Hệ 7 năm của bọn tôi, nghe nói quanh năm đều cạnh tranh đặc biệt kịch liệt, một đám học cực kỳ liều mạng, kết quả đương nhiên là mỗi người thần kinh đều hơi man man, cho nên ban này, các cậu đều gọi chúng tôi là "Ban ưu tú", còn riêng bọn tôi lại tự xưng là 'Nhà thương điên'."

"Khiêm tốn thật."

"Sau đó thì sao?" Dương Song Song hỏi.

"Sau đó cái gì?" Tôi giả vờ không hiểu ý của cô ta.

"Cậu và Lee Myung Hwan đã nói chuyện, anh ta muốn sao?"

"Tôi là người lưỡng tính, anh ta dám có gì với tôi được?" Tôi mạnh miệng, kỳ thật có chút phiền não... Kỳ thật không phải chút phiền não, mà là vô cùng phiền não.

Có anh chàng đẹp trai từ phương xa tới còn gì vui hơn, nhưng tôi không có tâm trạng.

Dương Song Song im lặng một lúc, chợt nói: "Bây giờ tôi... Chung quy cảm thấy có chút áy náy với cậu."

"Sao cậu lại nói vậy?"

Dương Song Song sầu khổ đáp: "Nếu không vì cậu đêm qua tốt bụng, đi dạo chơi một đêm với tôi, thì đã chả thấy... bia mộ của cậu, cậu sẽ không phiền não như bây giờ, cậu có thể thật vui vẻ cùng anh ta đi uống cà phê Starbucks..."

"Chờ chút! Sao cậu biết anh ta mời tôi đi uống cà phê Starbucks?"

"Bởi vì... đó là Lee Myung Hwan mà, cậu không phải là người đầu tiên anh ta mời đi uống cà phê đâu. Anh ta đã từng mời Quý Phồn của ký túc xá bọn tớ..."

"Thì ra là thế." Tôi hơi thất vọng, có lẽ công tử đa tình Lý Tầm Hoan không hài lòng với đối tượng theo đuổi đầu tiên của anh ta rồi.

"Còn cả bạn Tô Na Lệ ở phòng kế bên."

"Hả?!"

"Còn cả trưởng ban của ban chúng tôi Vương Việt Ninh."

"Hở!?" Tôi tính toán chút, tân sinh viên báo danh mới ba ngày!

"Tôi nói việc này, cũng không phải muốn làm cậu thất vọng về anh ta..."

Tôi lại thở dài: "Cậu đừng lo lắng, tôi vốn chưa đồng ý mà, chỉ nói tôi gần đây bận nhiều việc." Bận tới lui ngắm bia mộ của mình.

Đến trước cánh cửa sắt vườn ươm không trọn vẹn kia, hai chúng tôi không hẹn mà cùng ôm chặt cánh tay. Cơn gió lạnh lẽo kia lại đúng giờ đi ra chào mừng tôi, ôm tôi, nói cho bọn tôi biết mùa thu đã tới gần, dám can đảm không mặc áo dài tay, cứ thế mà ra ngoài ban đêm.

Hai người đi tới chỗ tối hôm qua tôi nhìn thấy phim kinh dị, nhưng giờ phút này, trước mắt tôi ngoài đám cây thấp lùn, là hai cái bóng gầy nhỏ của tôi và Dương Song Song.

"Không thấy gì à?" Dương Song Song hỏi.

Tôi lắc đầu, nói: "Bây giờ trái lại tôi dám chắc 90%, tối qua tôi chỉ bị dính mưa nên mới phát bệnh tâm thần cấp tính, xuất hiện ảo giác, lúc tuyển sinh đáng lẽ phải cho tôi trúng tuyển vào thẳng nhà thương điên của các cậu."

Dương Song Song im lặng, chậm rãi bước thong thả xung quanh, thật lâu mới nói: "Xem ra, tôi phải đọc sách nhiều hơn, làm nghiên cứu nhiều hơn nữa. Tình huống này của cậu, hình như chưa có tiền lệ."

"Dương muội muội, cậu không nghe thấy tôi nói hở? Chuyện này có phải hoàn hoàn toàn toàn chỉ là ảo giác của tôi không? Hằng năm số người bị kỳ thi tốt nghiệp bức điên khẳng định có thể chứa đầy một phòng học đa năng đó! Có thể tôi là một trong số đó không?" Mặc dù, bản thân cũng biết được lo lắng không đáng. Nhưng tôi thà rằng tin mình bị bệnh tâm thần còn hơn tin mạng sống bản thân chỉ còn chưa tới một năm.

"Lục Sắc, Cố Chí Hào!"

"Làm sao?" Tôi biết nhưng vẫn cố hỏi.

"Chẳng phải hôm qua cậu đã tính toán rồi ư? Chúng ta phải tìm ra hai người đó, tra rõ tình hình của họ, chẳng hạn như, có còn sống hay không."

"Họ chắc chắn..." Tôi muốn nói họ đương nhiên đã chết, nhưng thế chẳng phải đã chứng minh, những bia mộ tôi nhìn thấy này đã thật sự tiên đoán thời gian sinh tử?

TỬ KỲ CỦA TÔI.

Dương Song Song đột nhiên tiến lên, kéo tay tôi, dịu dàng nói: "Tôi luôn có cảm giác, những bia mộ cậu nhìn thấy tôi qua, không phải một loại ngẫu nhiên, mà có ý nghĩa đặc thù. Có lẽ, những việc này đang chứng tỏ, cậu phải vận dụng thiên phú của mình..."

"Tôi có thiên phú? Thế sao ngay cả ban nhà thương điên của các cậu cũng không vào được?"

Tôi lắc đầu, nhưng vẫn hiểu ý của Dương Song Song.

Thực ra, cả ngày hôm nay tôi đều nghĩ về chuyện này, nghĩ xem tôi nên làm gì bây giờ.

Tôi nhớ lúc cô Âu Dương Thiến đưa laptop cho tôi, đã nói tôi biết chân kinh để thích ứng với đại học: Phải vĩnh viễn duy trì lạc quan, chuẩn bị thật tốt cho tình huống tồi tệ nhất.

Tôi quyết định chuẩn bị thật tốt cho tình huống tồi tệ nhất, đó là cuộc đời mình sẽ chấm dứt vào ngày 16 tháng 6 năm sau. Cái bia mộ màu xám ấy, là một lời nguyền, là sự an bài của vận mệnh trớ trêu.

Sau khi có quyết định này, tôi phát hiện chỉ cần chuyên tâm làm một chuyện.

Tôi phải phá tan lời nguyền này, tôi phải thay đổi sự xếp đặt của vận mệnh.