Sưu Quỷ Thực Lục

Chương 4

Cố Chí Hào đeo một đôi bao tay mỏng như cánh ve nhưng lại cứng như thép vào (một vị "đồng đạo" người Italy đã tặng cho hắn làm quà sinh nhật ), hắn nằm sấp trên mặt đất, đèn pin để bên người trên đống đất mà hắn vừa đào, tay phải đưa vào trong hang động lần mò.

Lúc cúi đầu nghiêng mặt qua, hắn vô tình nhìn thấy dư quang đèn pin từ trên cao chiếu vào trong hộp gỗ đặt những viên cốt châu trên mặt đất, một viên cốt châu trong đó tựa hồ đang biến dạng.

Viên cốt châu kia, kích thước vẫn không đổi, đường kính khoảng 2cm, nhưng hình dạng, tựa hồ đã biến thành hình... hình dạng đầu... đầu lâu khô!

Nhìn kỹ lại, tất cả sáu viên cốt châu đều không còn nguyên dạng là hình cầu nữa, đều biến thành một đám đầu lâu khô nho nhỏ!

Nếu hắn mang một viên khô lâu cốt châu trong đó cho các nhà khoa học phục nguyên, dựa vào sinh lý học, nhân loại học cùng máy tính trợ giúp, đắp thêm cơ thịt da, sẽ phục nguyên thành diện mạo của một nam sinh.

Nam sinh đó lại rất giống Cố Chí Hào.

Nhưng ở trong nháy mắt đó, hắn không kịp nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là luôn cảm thấy, đêm nay mọi việc tựa hồ không được suôn sẻ tốt đẹp cho lắm, vội xoay người rút tay lại.

Nhưng đã muộn.

Đáy hố, có một cái tay, nắm chặt tay hắn!

Lôi xuống.

Nếu như có người nhìn từ đằng xa, sẽ phát hiện Cố Chí Hào đầu dưới chân trên, đang từng tấc một chui vào lòng đất, tựa như vị thiên tài trộm mộ này đang không ngừng phát hiện được văn vật chí bảo ở trong đất, đương nhiên, chỉ có hai chân không ngừng giãy giụa vùng vẫy cho thấy quá trình này không hề thích thú gì.

3 phút sau, cuối cùng cũng chỉ còn lại một đôi chân lộ ra bên ngoài.

Hơn nữa, đôi chân đó đã không còn giãy dụa.

***

Bây giờ, có lẽ nên nói về tôi.

Tôi tên là Âu Dương Phi, tân sinh viên niên chế 5 năm khoa y học trường đại học y khoa Giang Kinh (Giang Y) số 2.

Chắc các bạn có thể đoán được tôi khoảng bao nhiêu tuổi, thường có người sẽ hỏi tận gốc rễ, hỏi tôi cầm tinh con gì, cầm tinh con khỉ, cầm tinh con gà, hay là cầm tinh con chó.

Thực ra tôi cầm tinh con quỷ.

Hoặc nói, tôi có họ quỷ.

Điều này không hoàn toàn là nói giỡn, tôi có một cô họ, tên Âu Dương Thiến, là em họ xa của ba tôi. Có lẽ các bạn cũng chưa từng nghe tới Âu Dương Thiến, nhưng mà nghe nói vẫn có chút danh tiếng ở Giang Y. Cô hiện giờ là bác sĩ phó giám đốc bệnh viện trực thuộc Giang Y số 1, nhưng "Danh" của cô nổi vào thời cô học ở Giang Y, hình như là đầu thập niên 90, đại khái là trước khi tôi "Thạch hầu xuất thế" một hai năm. Cô và bạn thân cô Diệp Hinh, đã cùng nhau phá vụ án giết người hàng loạt vô cùng quái dị, được viết lại trong một bộ tiểu thuyết có tên là "Kỳ án ánh trăng".

Ba tôi còn có một cô em họ khác nhỏ hơn, cô họ khác của tôi tên là Âu Dương San, cũng là sản phẩm của Giang Y, song hai năm trước cô đã tốt nghiệp rồi, hiện tại đang là nghiên cứu sinh của bệnh viện Phổ Nhân. Âu Dương San cũng có thể nói là có chút danh tiếng, chủ yếu là bởi dáng vẻ như hoa hậu giảng đường, cũng bởi vì cô và một anh đẹp trai phong vân của Giang Y năm đó kết "Tình Huynh Muội", thông minh như các bạn chắc chắn có thể đoán được, trai xinh gái đẹp không kết lương duyên, mà lại kết tình huynh muội, thì chắc chắn rất bi kịch. Cô và mối tình bi kịch ấy được viết ở trong một bộ tiểu thuyết khác có tên là "Nỗi đau của đom đóm".

Hai cô họ này của tôi, hai mỹ nữ Âu Dương, có một đặc điểm chung ——  đều rất có duyên với ma quỷ.

Cũng vì tôi đọc tiểu thuyết "Kỳ án ánh trăng" mới biết được, thời mà cô tôi Âu Dương Thiến còn là thiếu nữ, vẫn luôn sống trong quỷ giới lý tưởng của "Thiến Nữ U Hồn" (Việt Nam thường dịch là Thiện nữ u hồn). Tôi cũng từ trong tiểu thuyết mới biết được, năm đó làm sao cô tìm được Ninh Thái Thần của đời cô, làm nên tình yêu thầy trò.

Âu Dương San gần bằng tuổi tôi, chuyện của cô thì tôi trực tiếp nghe được chút ít, nghe nói cô được Âu Dương Thiến khai sáng, tối ngày chui đầu vào nghiên cứu những chuyện ma quỷ, chỉ hận bản thân đăng ký sai chuyên ngành, không thể tìm được trường đại học nào trao văn bằng "Chuyên ngành quỷ học". Cô đã từng viết một bài cường văn trên báo trường và mạng trường với tiêu đề "Giang Kinh thập đại quỷ địa", chắc chắn các bạn có thể dễ dàng tìm thấy nó trên mạng, nghe nói cho đến nay lượng người truy cập đã vượt quá một ngàn lần.

Hai vị mỹ nữ dáng vẻ cũng giống nhau, đều có vóc dáng cao gầy, da mặt đều hơi tái nhợt, là loại đóng phim ma không cần hoá trang.

Cho nên bạn thời trung học của tôi đã từng xem sự tích anh hùng của hai người (gọi là "Quỷ tích" thì thích hợp hơn), lại nhìn khuôn mặt cũng hơi tái của tôi, đều cho rằng tôi nhất định cũng có quỷ duyên dâng trào, quỷ khí ngút trời.

Những cách nhìn này, đều là gặp quỷ.

Tôi đối với mấy cái quỷ với chả quái, thực ra một chút hứng thú cũng không có. Chẳng hạn như khi tôi đi xem mấy bộ phim kinh dị giả thần giả quỷ này, cũng không biết có phải do bản thân bộ phim đó đặc biệt dở quá dở, hay con người tôi trời sinh đặc biệt có tính hài hước, coi một cái luôn cười rộ lên, nếu như là ở trong rạp chiếu phim, người bên cạnh sẽ tụt cảm xúc lắm, bởi vì tiếng cười của tôi sẽ khiến cho bọn họ mất đi cái kɧoáı ©ảʍ kinh dị và kí©ɧ ŧɧí©ɧ sợ hãi thét chói tai.

Tôi không tin có ma quỷ, tôi cũng không tin có quỷ duyên. Thật ra nếu quả có quỷ thật, bạn đoán tôi sẽ đến cùng mấy anh, mấy chị, mấy thứ đó kết cái duyên gì sao? Tôi chạy còn không kịp, ở đó mà quỷ với chả duyên!

Cho nên vào buổi tối ngày đầu tiên nhập học, các bạn cùng phòng nằm ở trên giường nghe hội trưởng hội sinh viên kể lại chuyện ma viện y học cũ rích nghe được từ đàn anh nào đó, tôi lại thấy như được nghe một khúc hát ru, mơ màng buồn ngủ, mãi cho đến lúc Lữ Giai Hân trên giường cách vách điểm danh tôi : "Bạn Âu Dương Phi à, chắc bạn và Âu Dương Thiến trong " Kỳ án ánh trăng " không có quan hệ gì đâu nhỉ?"

Ai dà, lại nữa, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.

Ngày hôm sau, sư huynh sư tỷ lớp trên đều đã trở về trường, khuôn viên trong trường có cảm giác kín người hết chỗ. Đồng thời, các bảng thông báo trong toàn trường cũng lập tức bị dán đầy, rất nhiều đoàn hội để bành trướng cũng bắt đầu dụ dỗ tân sinh viên. Trên web trường, càng tràn ngập các loại quảng cáo bán sách cũ, bán xe đạp cũ, kết bạn...

Lúc xế chiều, chuyện mà tôi lo lắng nhất đã xảy ra. Sau khi buổi khai giảng kết thúc trở về ký túc xá số 13 chúng tôi ở, các bạn có đoán là ai đang chờ ở cửa lầu không?

Gợi ý một chút: một mỹ nữ dáng người cao gầy, sắc mặt hơi nhợt nhạt?

"Chào cô" Tôi nhẹ giọng chào Âu Dương San, chỉ đủ để bản thân nghe thấy. Mỗi lần gặp Âu Dương San, tôi đều rất khó duy trì bình tĩnh, nguyên nhân rất phức tạp. Một là cô nhìn qua không lớn hơn tôi bao tuổi, tôi lại phải gọi là cô cô. Tôi biết, tôi biết, Dương Quá gọi Tiểu Long Nữ là cô cô, trong phim truyền hình thì Huỳnh Hiểu Minh hai mươi tám tuổi gọi Lưu Diệc Phi mười tám tuổi là cô cô, nhưng đấy là một bên nguyên gọi một bên nguyện chịu. Còn tôi là bị ép. Còn có một nguyên nhân nữa chính là thân phận "Quỷ khách" của Âu Dương San, tôi nhân khí rất dồi dào, đứng ở bên bạn quỷ, chung quy cũng có chút cảm giác âm dương thụ thụ bất thân.

Chẳng qua, hình như lo lắng của tôi hơi dư thừa, tiếng chào của tôi có vang mấy, cũng không ai nghe thấy, bởi vì không biết có bao nhiêu người đang ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, như bách tính trong xe điện ngầm đột nhiên nhìn thấy Phạm Băng Băng.

"Đây không phải là Âu Dương San sao!"

"Chính là em họ của Âu Dương Thiến trong "Kỳ án ánh trăng" đúng không !"

"Thật xinh đẹp quá!"

"Nghe anh họ tớ nói, cô ấy đã từng là hoa hậu giảng đường của trường chúng ta đó, người theo đuổi cô ấy, có thể xếp đến mấy vòng quanh sân thể dục đó."

Dở hơi như thế là đủ rồi đó, giống như tôi không hề tồn tại vậy!!!

Âu Dương San nói: "Phi Phi, mẹ cô đặc biệt dặn dò, muốn cô tới thăm con một chút, xem con còn thiếu những gì, đã quen chưa? Cha mẹ con ở vùng khác, từ nay về sau, đến cuối tuần con nhất định phải đến nhà cô ăn cơm!" Âu Dương San càng nhiệt tình, tôi lại càng muốn độn thổ cho xong. Điều khiến tôi sầu khổ nhất, là thân phận quỷ của tôi đã bại lộ.

Tôi làm bộ khách sáo: "Có muốn lên ngồi chút không?" Nói xong lại cảm thấy hối hận.

"Cũng được, con được phân ở ký túc xá phòng số mấy?"

"405." Lúc này, giọng của tôi khẽ đến mức ngay cả bản thân tôi cũng không nghe được .

Âu Dương San liền ôm chầm lấy tôi, tôi càng không thể giữ bình tĩnh, mau buông ra, người khác tưởng chúng ta là đồng tính nữ thì làm sao đây? Nhưng Âu Dương San hiển nhiên đã rơi vào hóa cảnh, hoặc nói hồn đã lìa khỏi xác, chẳng quan tâm đến chuyện gì nữa, sóng lòng nhấp nhô nói: "Biết con là người có vận khí tốt nhất thiên hạ không? Có biết phòng 405 lầu 13 là thánh địa thế nào không?"

"Đừng quên, con cũng từng đọc "Kỳ án ánh trăng ", không thì sao lại quyết định thi đậu Giang Y chứ? Phòng 405 tòa nhà số 13 là nơi năm đó Diệp Hinh và cô Âu Dương Thiến từng chiến đấu. "Vụ án mưu sát 405" uy chấn tứ hải đã xảy ra ở đó." Tôi và Âu Dương San cùng lên cầu thang, Lữ Giai Hân và hai người bạn cùng phòng khác theo phía sau, tư thế mài dao xoèn xoẹt hướng về phía heo dê, phỏng chừng đêm nay chắc chắn sẽ có một màn tra khảo với tôi.

Âu Dương San bước chân nhẹ nhàng, đi ở phía trước, giống như không phải tôi đang dẫn cô đến ký túc xá của chúng tôi, mà ngược lại như cô đang dẫn tôi đến ký túc xá của mình vậy, cô vừa đi vừa nói chuyện: "Lúc cô vừa mới nhập học, đã từng yêu cầu đổi phòng, để đến ở phòng 405, kết quả cuối cùng không được giáo viên phụ trách phê chuẩn, tiếc nuối cả đời."