Xuyên Qua Chi Phu Phu

Chương 1: Nổi điên

Đại Ngọc triều, thôn Liễu Nguyệt nằm ở ngoại ô kinh thành, cái nóng oi bức của mùa hạ rốt cuộc ở thời điểm chạng vạng nhiệt độ đã dần hạ xuống, bờ sông Liễu Nguyệt từng trận gió thổi qua, cây liễu cũng nhẹ nhàng đung đưa.

Các hán tử sau một ngày lao động mệt nhọc thì tốp năm tốp ba cùng nhau tụ tập ở bờ sông nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài câu nói thô tục, chọc cho mọi người cười vang.

Các phu lang sau khi đem nhà cửa dọn dẹp tốt cũng mang theo rổ kim chỉ ngồi vây quanh ở sân đập lúa trong thôn, nói chuyện về con cái, hán tử nhà mình. Bên cạnh là âm thanh không ngừng kêu to của các hài tử đang đùa giỡn nhau, tạo nên khung cảnh nông gia nhàn nhã.

"A, gϊếŧ người a....." một tiếng thét chói tai cắt qua không gian yên bình trong thôn. Mọi người ồ lên, vội vã theo hướng âm thanh truyền đến mà chạy đi. Đi đến nửa đường, liền thấy phu lang nhà Dương Tín té ngã lộn nhào chạy tới, nhìn thấy người trong thôn giống như thấy được cứu tinh, vội vàng chạy đến trốn phía sau mọi người. Ở phía sau hắn, một thân ảnh nhỏ gầy cầm trong tay chiếc đao bổ củi phi nhanh đuổi theo, hắn chạy khiến cho đầu tóc rối bời, trông trạng thái có chút điên cuồng.

Trong đám người phát ra tiếng kinh hô: "Đây không phải là Dương Cẩm sao, mấy ngày hôm trước nghe nói hắn không bị ngốc nữa, không nghĩ tới hắn thế nhưng điên rồi."

"Điên rồi? Không thể nào!"

"Sao lại không, ngươi nhìn bộ dáng hiện giờ của hắn đi, chỉ đáng thương cho Anh tử."

Trốn ở phía sau đám người, Đường Phương vội vàng lên tiếng: "Dương Cẩm điên rồi, hắn muốn gϊếŧ ta."

Mắt thấy Dương Cẩm muốn vọt tới, mọi người vội vã tránh thoát khắp nơi, sợ bị ngộ thương. Đường Phương thấy không có ai che chắn, sợ hãi kêu ra tiếng: "Cứu mạng, cứu mạng, Văn Tú, a phụ con sẽ bị gϊếŧ a....." Trong lúc hắn ra sức kêu cứu, Dương Cẩm đã chạy đến trước mặt hắn, cầm đao liền muốn chém, Đường Phương hai mắt trợn lên, liền té xỉu trên mặt đất, mấy hán tử thấy thật sự có thể nháo ra mạng người, vội vàng chế trụ Dương Cẩm đoạt được đao chẻ củi.

"Cẩm nhi a, con làm sao vậy, không thể gϊếŧ người." Từ phía xa một ca nhi trung niên nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, người này là a phụ của Dương Cẩm tên Quý Anh. Bởi vì gần đây thương tâm quá độ cộng thêm sinh hoạt nghèo túng, người hắn giờ trông giống như một trận gió đều có thể thổi ngã. Hắn chạy tới ôm chầm lấy Dương Cẩm gào khóc một trận.

Trượng phu và đại nhi tử của hắn vừa mới cùng qua đời, tiểu nhi tử lại có biểu hiện khác thường, khiến cho ca nhi trung niên bình thường thành thật mềm yếu sắp hỏng mất.

"Con không thể gϊếŧ người, nếu con có chuyện bất trắc gì, con nói a phụ phải làm sao bây giờ, ta chỉ còn có con, hài tử, a phụ chỉ có con.....,ô ô ô ô....."

Mọi người xung quanh đều biểu lộ xúc động, có người mềm lòng thậm chí còn lau nước mắt. Quý Anh này mệnh thật sự quá khổ. Hán tử cùng trưởng tử lên núi săn thú đều bị con mồi cắn chết, trong nhà còn tiểu ca nhi thì lại là đứa ngốc. Mấy ngày hôm trước nghe nói thanh tỉnh, không nghĩ tới hiện tại lại điên rồi, thà rằng vẫn cứ ngốc như trước còn tốt hơn, ít nhất sẽ không cầm đao đi gϊếŧ người đúng không?

Bị Quý Anh ôm, Dương Cẩm trợn trắng mắt, bất đắc dĩ thở dài. Đang muốn nói chuyện lại bị đánh gãy.

"Dương Cẩm, ngươi đối với a phụ ta làm cái gì?" Dương Văn Tú đứng trong đám người lạnh mặt chất vấn.

"A, a phụ, người làm sao vậy, đừng làm con sợ." Dương Ngọc kêu xong liền đi tới đỡ Đường Phương đang nằm trên mặt đất. Khổ nỗi hắn thân thể đơn bạc thật sự đỡ không nổi Đường Phương thân thể to béo: "Ca, ngươi mau tới giúp ta."

Dương Văn Tú lúc này mới xoay người đi nâng Đường Phương trên mặt đất dậy.

Dương Tín nhìn Đường Phương, thấy hắn không gặp vấn đề gì mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn quay lại nhìn hai phụ tử đang ôm nhau.

"Dương Quý thị, đệ đệ ta tuy rằng đã mất, nhưng ngươi vẫn phải có trách nhiệm giáo dưỡng hài tử của hắn, nhìn xem đây là cách ngươi dạy hài tử sao, khiến hắn học được cách cầm đao gϊếŧ người, còn thản nhiên như không có chuyện gì? Ngươi nếu không có cách nào dạy dỗ hắn, thì giao cho ta, ta đưa hắn đến Quan miếu trong thôn đi, cũng coi như trừ bỏ được một cái tai họa."

Quý Anh nghe xong, điên cuồng lắc đầu. Khóc không thành tiếng nói: "Đại bá của hắn, không được, hài tử sức khỏe yếu như vậy, đi vào miếu hắn sẽ không chịu nổi." Quan miếu đều là dành cho những người phạm vào đại sai trong thôn, tiến vào đó không chỉ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mà còn cả ngày không ngừng làm việc, bị đánh chịu đói càng là chuyện thường ngày. Rất nhiều người đi vào không đến một năm liền chịu không nổi mà phát điên, có càng nhiều người tự mình kết thúc.