Trì Dụ sắc mặt khó chịu chen vào trong đám người, mùi thức ăn bay nồng nặc khắp căng tin khiến cậu khó thở, cảm giác nhớp nháp trên sàn khiến mỗi bước đi cũng đều trở nên khó khăn.
Cuối cùng đứng ở trước cửa sổ gọi đồ ăn, Trì Dụ cau mày nói với dì phát đồ ăn bên trong cửa sổ: “Một phần sườn xào chua ngọt.”
“Một phần sườn xào chua ngọt, cảm ơn.”
Nếu không phải sau cùng có thêm 2 từ cảm ơn thì Trì Dụ suýt chút nữa tưởng mình đang bị ảo giác. Ngay cả khi nói chuyện trong căng tin cũng có thể nghe thấy tiếng vang vọng lại.
Trì Dụ quay đầu nhìn thiếu niên mặt không biểu cảm trước mặt. Một cậu bạn cao ráo, đứng thẳng người, khuôn mặt thanh tú và làn da trắng nõn. Trong đôi mắt màu nâu nhạt cũng mang đôi chút kinh ngạc, nhưng gần như biến mất không dấu vết chỉ trong chốc lát.
Trì Dụ nhìn mấy miếng sườn còn sót lại trong cửa kính, cậu không nhìn anh bạn cao ngang mình ở hàng bên mà lạnh lùng nói: “Sườn xào chua ngọt, nhanh lên đi.”
“Dì cho con Sườn xào chua ngọt, cảm ơn." Như thể đã thương lượng trước, cậu và nam sinh đứng bên cạnh gần như đồng thanh nói. Hai người họ không biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian của các bạn học phía sau, nếu không phải là 2 người thì họchắc chắn đã hét lên.
Nhưng lúc này người đứng phía trước chính là Trì Dụ và Phó Chỉ An. Các học sinh khác dường như rất kiên nhẫn, vươn cổ ra vì sợ bỏ lỡ cảnh tượng thú vị trước mắt. Cho dù hai thần tượng học đường này chưa bao giờ ở cùng một chỗ trong năm vừa qua lại trừng mắt với nhau vì phần sườn xào chua ngọt.
Dì phát đồ ăn có mái tóc xoăn giơ chiếc mũ trắng trên đầu lên nhìn chàng trai trẻ đẹp trai có khuôn mặt ngăm đen trước mặt ngập ngừng nói: “ Sườn xào chua ngọt chỉ còn lại một phần, hay là..." "
“Cháu muốn phần đó, cháu kén ăn." Trì Dụ bình tĩnh nói rồi ấn mạnh thẻ ăn trong tay vào máy quẹt thẻ để tuyên bố chủ quyền của mình đối với xuất sườn xào chua ngọt.
Một dì phát đồ ăn khác vừa mới mở miệng nhưng chưa kịp nói gì thì cậu nam sinh có khuôn mặt thanh tú đã nheo mắt cười: "Cháu cũng muốn ăn sườn xào chua ngọt."
“Phó Chỉ An, cậu có bênh à?" Trì Dụ nói một cách hung dữ, cậuta đập tay lên bàn quay người lại và nhìn nam sinh đang mỉm cười trước mặt.
"Cậu là ai?" Cậu nam sinh nhướng mày nhìn cậu ta, đôi mắt trong suốt như hạt thủy tinh đầy vẻ thờ ơ.
Phó Chỉ An quay đầu lại không nhìn cậu ta nữa rồi mỉm cười với dì phát đồ ăn: "Đừng lãng phí thời gian của các bạn học phía sau nữa, nhường phần sườn xào chua ngọt này cho bạn học đó đi ạ. "
Trì Dụ nghe vậy muốn nhảy dựng lên, cố kìm lại sự đỏ mặt của mình và hét lên: "Ai thèm ăn đồ cậu bỏ đi hả."
"Vậy được." Phó Chỉ An nghe vậy liền lấy thẻ ăn trong túi ra đưa qua cửa sổ, lịch sự mỉm cười với dì phát đồ ăn: "Dì cho con một phần sường xào chua ngọt, cảm ơn."
Phó Chỉ An cầm đĩa đồ ăn bước đi, để lại Trì Dụ sắc mặt tối sầm đứng giữa đám đông. Trì Dụ cúi đầu nhìn đôi giày thể thao hàng hiệu đầy dính đầy vết bẩn, trong lòng rất tức giận, bực bội kéo cổ áo. Vừa bước ra ngoài cậu ta vừa lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, xui xẻo quá."
Phó Chỉ An vừa ngồi xuống thì một nam sinh gầy gò ngồi xuống đối diện cậu cầm đũa hỏi: "Cậu không biết Trì Dụ à ? "
Bàn tay cầm đũa của Phó Chỉ An cứng đờ lại, cậu gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa vào miệng, vị ngọt mềm nhưng ngán.
Thấy cậu không nói gì, cậu nam sinh lại tiếp tục nói tiếp.
“Trì Dụ là lớp I, là người luôn đứng đầu bảng cùng cậu tại bảng xếp hạng hot boy của trường.” Cậu ta gắp quả trứng vào miệng nhưng quả trứng không ngăn nổi cậu ta nói tiếp: “Nhưng cậu ta không giống như cậu. Lúc nào cậu ta cũng gây rắc rối, bản kiểm điểm một năm có lẽ đóng thành cả quyển.
Sau khi nghe điều này, khóe miệng Phó Chỉ An hơi cong lên khi rồi cúi mắt xuống phần đò ăn.
"Có điều cậu ta đầu thai đúng chỗ, có ông bố nhiều tiền ngày ngày đi thu dọn chuyện xấu của cậu ta." Nói được nửa chừng, cậu ta thấy món sườn xao chua ngọt còn chưa đυ.ng đũa trong phần đồ ăn của Phó Chỉ An liền cười toe toét hỏi: “Nếu cậukhông muốn ăn sườn xào chua ngọt thì cho tớ đi”. Sườn xào chua ngọt là món đắt nhất trong căng tin, cậu ta cũng chẳng mấy khi được ăn.
Phó Chỉ An nhìn người đối diện dùng đũa gắp miếng sườn đi, miệng mấp máy nhưng không nói gì.
Các nữ sinh tới lui lén lút liếc nhìn bọn họ, cậu nam sinh kia như hưởng nhờ chút hào quang rồi chợt nhớ ra chủ để vẫn chưa kết thúc hồi nãy: “Ai, tớ nghe người ở lớp I nói, bố mẹ Trì Dụ chưa từng đi họp phụ huynh."
"Câu ta không phải là con riêng đấy chứ?"
Phó Chỉ An đang cúi đầu ăn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêng đầu không chút biểu cảm, nhẹ giọng hỏi: " Cậu ngồi đây nói cả nửa ngày rồi, cậu là ai?"
Cậu nam sinh sắc mặt cứng đờ, xấu hổ cười nói: " Phó Chỉ Anđừng đùa nữa, tớ ngồi ở bàn trên của cậu đã cả nửa kỳ rồi".
“Không nhớ." Phó Chỉ An không biểu cảm nói ra vài từ. Cậu nhìn món sườn trên đĩa của mình rồi nói tiếp: "Còn nữa đừng tùy tiện đυ.ng vào đồ ăn trong đĩa của người khác”.
Cậu giơ đũa ra và gắp miếng sườn trở lại đĩa của mình, mà không them để mắt đến cậu nam sinh mặt đang ngơ ngác.
Mãi cho đến khi người đối diện im lặng rời đi, Phó Chỉ An mới chậm rãi đặt đũa xuống, ngơ ngác nhìn món sườn trên đĩa. Cậuthực sự không thích ăn món này, ăn một miếng là thấy ngán nênphải uống vài ngụm nước và thầm nghĩ không hiểu sao người đólại thích ăn đến vậy.