Ngưỡng Tuyết Phong nghiêm mặt, vẫn chưa trả lời Giang Kiều, Giang Kiều giành trước một bước, nói: “Tôi biết cậu có mối quan hệ...không bình thường với Xuy Vũ, từ bốn năm trước tôi đã nhìn ra rồi. Nếu như nói ai có thể khiến Xuy Vũ lung lay, thì người đó nhất định là cậu”
Ngưỡng Tuyết Phong cười khổ nói: "Anh cũng nói đấy, đó là bốn năm trước. Bây giờ tôi đi khuyên chỉ như thêm dầu vào lửa.”
Giang Kiều lắc đầu không đồng ý: "Bởi vì tôi là biên kịch, nên cảm xúc của tôi ở phương diện này rất nhạy bén. Lúc đó các cậu biểu hiện rất tự nhiên, nhìn qua thì như bạn học có quan hệ tốt, nhưng tôi có thể cảm nhận được tình cảm của hai người rất tốt. Tình cảm tốt như vậy, người tốt như thế...Chỉ mới vài năm làm sao có thể quên được, làm sao nỡ quên đi.”
Ngưỡng Tuyết Phong im lặng không nói gì.
Giang Kiều do dự một chút, cẩn thận nói: "Mấy ngày nay, cậu và Xuy Vũ có mâu thuẫn với nhau phải không? Cảm xúc của hai người rất không bình thường. Xuy Vũ như một quả bom, đυ.ng một chút là nổ, có lẽ vì vậy mới cãi nhau với Dư Tần...có lẽ cậu cũng nhìn ra được thái độ của Dư Tần. Cậu ta không thích nam giới, đặc biệt là Xuy Vũ. Dù không biết cậu ta cố ý diễn như vậy là có mục đích gì, nhưng tóm lại tôi thấy cậu ta rất khinh thường người trong ngành giải trí.”
Ngưỡng Tuyết Phong cau mày: “Chú không cảm thấy bởi vì tâm trạng Xuy Vũ không tốt, nên mới xả lên người Dư Tần à?
“Đương nhiên là không” Khương Kiều vội vàng nói, “Ý tôi là, cãi nhau thì cãi nhau, Xuy Vũ vốn là một diễn viên rất nghiêm túc, nhưng đột nhiên lại muốn rời đi, có phải là có, hừm, cảm giác thị uy để báo thù cậu không hả? Cậu cũng biết, thật ra cậu ấy vẫn có một chút tính trẻ con nóng nảy.
“Không đâu.” Ngưỡng Tuyết Phong rất chắc chắn nói, “Nếu không phải sự tức giận thật thì Xuy Vũ đã để lại một đường lui rồi.”
“Haiz.” Giang Kiều thờ dài, “Nhưng cứ cãi nhau như vậy, đối với ai cũng không tốt. Đoàn làm phim nghỉ rất nhiều ngày, mỗi ngày đều mất tiền. Bên phía nhà sản xuất nghe nói đã tiếp xúc với nam diễn viên khác, chờ sau khi truyền thông phỏng Văn, sẽ tuyên bố Xuy Vũ không tham gia. Bên truyền thông chắc chắn sẽ truy Văn không ngừng, cư dân mạng cũng đoán già đoán non, đến lúc đó Xuy Vũ là người bị thiệt nhất, người khác sẽ nói cậu ta tỏ vẻ ngôi sao, các fan phim ảnh của cậu ấy cũng sẽ thất vọng. Xuy Vũ chặn đường của rất nhiều người, những người đó hận không thể đổ thêm dầu vào lửa! Hơn nữa, hơn nữa cậu có biết thân phận của Dư Tần kia không?”
Ngưỡng Tuyết Phong: “Người ta nói rằng đó là đứa con ngoài giá thú của chủ đầu tư, bọn họ rất bảo vệ cậu ta.”
Giang Kiều thấp giọng: “Không chỉ vậy, Dư Tần thật ra là con riêng của một trong mấy vị quản lý cấp cao nhất của Bất động sản Nguyên Hòa, cụ thể là vị nào thì tôi không rõ. Nhưng tôi có thể nói, công ty điện ảnh và truyền thông Nguyên Hòa đã đầu tư hàng tỷ đồng, ngoại trừ muốn kiếm tiền, hơn hết là để cho vị “thiếu gia” này ăn chơi. Xuy Vũ và Dư Tần sống chết với nhau, người chịu thiệt thòi nhất định là Xuy Vũ.”
Ngưỡng Tuyết Phong rũ mắt xuống, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Nếu bối cảnh của Dư Tần là thật thì đối với câu hỏi vì sao Khương Xuy Vũ lại rời đoàn của người ngoài, mặc dù vì kiêng dè danh tiếng của Khương Xuy Vũ, đoàn phim sẽ không làm chuyện gì quá đáng nhưng chắc chắn sẽ ám chỉ Khương Xuy Vũ có Văn đề. Tới lúc đó, chắc chắn cậu sẽ bị mọi người mắng chửi.
Hơn nữa vụ mâu thuẫn này ngoại trừ Khương Xuy Vũ và Dư Tần, thì ai cũng không biết rõ sự thật. Khách quan mà nói, điều này đối với Khương Xuy Vũ rất bất lợi, không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy Dư Tần đã làm chuyện xấu. Trên thực tế, hai ngày nay trong đoàn làm phim âm thầm thảo luận, rất nhiều người đều nói Khương Xuy Vũ bây giờ so với bốn năm trước đã bay lên cao rồi nên mắc bệnh ngôi sao.
Giang Kiều nhìn Ngưỡng Tuyết Phong dường như đã nghe hiểu, lại tiếp tục nói: "Đây là góc độ tình cảm cá nhân, tôi hy vọng Xuy Vũ và cậu có thể êm đẹp. Chúng ta nói về lợi nhuận, “Đại phú ông” mùa hai chắc chắn sẽ hot, tôi em kịch bản và đạo cụ mấy ngày nay rồi, điều này cậu sẽ không nghi ngờ chứ?”
Ngưỡng Tuyết Phong gật đầu: “ Tất nhiên, tôi rất coi trọng bộ phim này.”
Giang Kiều nói: “Sự nổi tiếng mà bộ phim này đem lại Xuy Vũ bây giờ cũng khó bỏ qua, rất có khả năng giúp cậu ấy bước vào hàng ngũ nam diễn viên trẻ hàng đầu, đạt đến độ hot nhất từ trước đến nay, tiện thể chuyển hình tượng sang diễn viên điện ảnh. Với cậu thì càng không phải nói, cậu đã có quyền phát sóng độc quyền, lợi ích đem lại cực kỳ cực kỳ khả quan.”
“Những chuyện này tôi đều biết rõ.” Ngưỡng Tuyết Phong nói, “Tôi nghĩ Xuy Vũ cũng rất rõ.”
“Nhưng cậu ta đang tức đến nóng đầu! người một khi nóng đầu thì chả để ý chuyện gì nữa, cần một người nhắc nhở cậu ấy.”
“Người đại diện của cậu ấy sẽ nhắc nhở.”
“Lời nhắc nhở của người đại diện sẽ khiến cậu ấy cảm thấy công ty coi cậu ấy là cây rụng tiền, thậm chí càng làm cho cậu ấy khó chịu hơn. Tôi cần một người thật sự quan tâm và cảm thông tới cậu ấy, giải thích cho cậu ấy hậu quả của sự kích động.” Giang Kiều kích động vỗ bàn đứng dậy.
Giang Kiều thở hổn hển, một lúc lâu sau lại nói: “Tôi cũng có ý nghĩ tư lợi cho mình. Mặc dù nhà sản xuất và đạo diễn đã tìm được vài diễn viên có thể xem xét nhưng tôi vẫn thấy cậu và Xuy Vũ thích hợp hơn. Sự kết hợp của hai người mới có thể truyền tải câu chuyện này một cách sinh động. Thiếu Xuy Vũ là thiếu cảm giác vốn có.”
Ngưỡng Tuyết Phong cảm thấy Giang Kiều làm biên kịch thật sự là có tài mà không được trọng dụng. Ông ấy có thể đàm phán, lấy lý để thuyết phục, lấy tình cảm để người khác lay động.
Ngưỡng Tuyết Phong trong khoảng thời gian này vẫn luôn suy nghĩ về Văn đề này. Anh vốn hy vọng đạo diễn có thể đứng ở giữa hòa giải, có thể khiến Khương Xuy Vũ và Dư Tần vì đại cục tạm thời mà hòa giải.
Nhưng với thân phận của Dư Tần …việc cậu ta xuống nước trước là điều không thể nào.
Với tính cách của Khương Xuy Vũ, chủ động xin lỗi trước cũng là điều viển vông.
Ngưỡng Tuyết Phong mệt mỏi xoa hai đầu lông mày, nói: “Cháu sẽ cố hết sức, nhưng cháu không đảm bảo có thể thuyết phục cậu ấy.”
Cuối cùng Giang Kiều cũng có thể tươi cười sau mấy ngày: “Cảm ơn cậu! Chỉ cần Xuy Vũ chịu xin lỗi trước, bên Dư Tần và đạo diễn tôi sẽ giải quyết.”
Ngưỡng Tuyết Phong đặt vé máy bay, sau đó liên lạc với người đại diện của Khương Xuy Vũ là Chung Gia Văn. Thật ra anh muốn liên lạc trực tiếp với Khương Xuy Vũ, chỉ tiếc là anh đã nằm trong danh sách block của Khương Xuy Vũ, đến nay vẫn vậy.
Lúc đó, Chung Gia Văn cũng đang ở trong nhà Khương Xuy Vũ, lôi hết tâm can ra khuyên nhủ, phân tích tỉ mỉ các mặt lợi và hại cho Khương Xuy Vũ nghe.
Khương Xuy Vũ vẻ mặt khó chịu: không nghe là không nghe.
Chung Gia Văn nói đến mức nước bọt cũng khô, khàn giọng nói: “Cậu nói thật với tôi, có phải Dư Tần đã cưỡng bức cậu không? Sao chỉ động chạm vài lần lại có thể khiến cậu tức giận như vậy? Những chuyện như thế này, trước kia không phải chưa từng gặp qua...”
Lời này khiến Khương Xuy Vũ tức giận: “Những người khác chạm vào, tôi cũng sẽ không mất miếng thịt nào. Ít nhất những người đó thích tôi, tôi nhịn một chút là xong, thể hiện thái độ là bọn họ sẽ không dám được đằng chân lân đằng đầu, họ ổn, mình ổn, mọi người đều ổn. nhưng tên Dư Tần kia là sao hả, bình thường thì châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, nói tôi nam không ra nam, nữ không ra nữ...”
Bách Đông đứng một bên nhỏ giọng nói: “Hình như cậu ta không nói như vậy.”
Khương Xuy Vũ quát: “Chính mồm cậu ta nói tôi không phân biệt được nam nữ với nam không ra nam, nữ không ra nữ có khác gì nhau chứ? Đều là muốn mỉa mai tôi!”
“Đừng tức giận, đừng kích động." Chung Gia Văn đưa nước.
Khương Xuy Vũ hận đến mức không thể đập nát bàn: “Cứ như thằng điên vậy, vô duyên vô cớ nhắm vào tôi, nhắm thì nhắm đi, tôi cũng chả muốn lấy lòng cậu ta. Ha ha, quay phim quay ảnh thì táy máy động chạm, lại còn hai lần liền, đây chắn chắn muốn làm tôi ghê tởm! Mẹ nó chứ, ghê tởm tôi mà còn làm thế được, tôi thề, tôi thấy cậu ta không bình thường một tẹo nào!”
Lúc này điện thoại của Chung Gia Văn reo lên.
Sau khi Chung Gia Văn bắt máy, liền quay sang nói với Khương Xuy Vũ: “Là Ngưỡng Tuyết Phong gọi tới, cậu ấy nói muốn gặp cậu một lần.”
Khương Xuy Vũ giận dữ trả lại một chữ: “Cút!”
Âm thanh to đến mức không cần Chung Gia Văn phải nói lại.
Chung Gia Văn tắt điện thoại, vẻ mặt khó hiểu: “Ngưỡng Tuyết Phong không phải là bạn tốt của cậu sao? Lúc trước cậu không muốn vì cậu ấy mà không cần thù lao mà.”
Khi nãy Chung Gia Văn đã lén lút gửi địa chỉ nhà của Khương Xuy Vũ cho Ngưỡng Tuyết Phong, nếu Ngưỡng Tuyết Phong có thể thuyết phục Khương Xuy Vũ trở về cũng tốt.
“Do tôi mù.” Khương Xuy Vũ tức giận nói, “Tất cả đều chống lại tôi!”
Chung Gia Văn lại an ủi vài câu, vẫn không công mà về.
Cho dù có là tổng giám đốc công ty đến cũng vô dụng, Khương Xuy Vũ điếc không sợ súng, nói: “Không thích thì hủy hợp đồng đi.”
Điều này khiến Chung Gia Văn nhớ lại mấy năm trước khi ký hợp đồng với Khương Xuy Vũ. Khương Xuy Vũ không để ý tới việc đàm phán điều kiện có lợi cho mình mà chỉ đề ra một điều kiện: quyền tự chủ của cậu phải lớn. Bình thường cậu sẽ không can thiệp vào việc sắp xếp của công ty nhưng nếu gặp phải kịch bản cậu thấy không tốt thì cậu có quyền từ chối. Nếu công ty ép buộc cậu làm việc gì mà cậu không muốn làm thì cậu hoàn toàn có quyền đơn phương hủy bỏ hợp đồng vô điều kiện.
Lúc ấy có vài công ty quản lý lớn đàm phán với Khương Xuy Vũ, bên Chung Gia Văn cũng chỉ ở mức trung bình. Nhưng những công ty đều khéo léo từ chối điều kiện của cậu rồi dùng đãi ngộ và tài nguyên để hấp dẫn Khương Xuy Vũ, ai mà ngờ được Khương Xuy Vũ không thèm động lòng.
Tổng giám đốc của công ty quản lý Chung Gia Văn đang làm việc được thần linh soi đường chỉ lối, quyết địng trước mặt mọi người ký bản hợp đồng “công ty mất quyền quản lý” nghệ sĩ này.
Sau này sự thật chứng minh quyết định của anh ta là đúng, Khương Xuy Vũ rất ít khi không nghe lời công ty như thế này. Phần lớn thời gian đều tận tâm hoàn thành công việc. Mỗi bộ phim đều có thể mang theo một hai người mới của công ty cho công chúng quen mặt. Người nào có khả năng tốt sẽ hot một chút. Trong những năm gần đây, công ty nhờ đó mà phát triển từng ngày.
Nghĩ như vậy, Chung Gia Văn hoàn toàn chịu thua Khương Xuy Vũ.
Ngưỡng Tuyết Phong đáp máy bay vào buổi tối hôm đó, nhìn bầu trời âm u, có lẽ sắp mưa, mà anh rất có khả năng bị Khương Xuy Vũ từ chối.
Ngưỡng Tuyết Phong lần đầu tiên tới địa chỉ mà Chung Gia Văn đưa cho.
Khương Xuy Vũ sống trong một tiểu khu cao cấp có biệt thự độc lập với vườn hoa và thảm cỏ.
Không nằm ngoài dự đoán của Ngưỡng Tuyết Phong, anh bị chặn ở ngoài cổng. Camera quét gương mặt, ngay sau đó trong loa liền truyền ra giọng nói xin lỗi của Bách Đông: “Ngưỡng tổng, Xuy Vũ hôm nay không khỏe nên đã đi ngủ sớm, không tiện tiếp khách.”
À, vậy là bóng dáng chuyển động trên ban công tầng hai anh vừa nhìn thấy là Khương Xuy Vũ mộng du.
Ngưỡng Tuyết Phong mỉm cười: “Tôi sẽ chờ đến khi cậu ấy thức dậy.”
Bách Đông nói: “Khoảng 7 8 giờ sáng cậu ấy mới thức.”
“Cũng được, chưa tới mười hai giờ.”
Bách Đông không còn gì để nói.
Bách Đông nhìn Khương Xuy Vũ không biết vì sao lại đang bực bội, hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Khương Xuy Vũ nằm trên giường: “Tôi ngủ đây.”
Bách Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, mở điện thoại di động ra xem: “Dự báo thời tiết nói tối nay có mưa lớn, nhiệt độ sẽ giảm.”
Khương Xuy Vũ đập mạnh mở công tắc, đóng kín rèm cửa tự động lại, đắp chăn bông nói: “Phim thần tượng đã diễn 800 lần thành quen rồi! Chắc chắn anh ta cố ý chọn lúc này, đừng để ý đến anh ta!”