Quyền Thần

Chương 3

Vương triều Ung Ninh năm thứ ba mươi bảy, thu phân.

Quốc tướng Lâu Sở Nguyệt khởi binh tạo phản, một đường đánh đâu thắng đó, không ai có thể địch nổi. Giang sơn Cơ thị thống trị ba mươi bảy năm tràn ngập nguy cơ. Ung Cảnh đế Cơ Linh Dật thế đơn lực bạc, trong tay chỉ có một nhóm tử sĩ do tiên hoàng để lại, kiên cường chống cự không đầu hàng. Tình hình chiến tranh dần nghiêng về một bên, đổi thành kết cục như đã định.

Cùng năm, hàn lộ.

Cơ Linh Dật binh bại bị bắt, bị Lâu Sở Nguyệt giam lỏng ở bên trong tẩm cung ngày xưa, phái trọng binh canh giữ, không được bước ra nửa bước.



Lâu Sở Nguyệt nhìn tiểu cung nữa mang thức ăn và nước thuốc vẫn còn nguyên từ trong tẩm cung ra, không khỏi cau mày.

“A! Tướng gia…”

Tiểu cung nữ thấy Lâu Sở Nguyệt, sợ hãi đến nỗi chân mềm nhũn, suýt nữa quăng thức ăn và thuốc trong tay đi. Lâu Sở Nguyệt lanh tay lẹ mắt đón lấy mâm thức ăn.

“Bệ hạ bao lâu không ăn rồi?”

Lâu Sở Nguyệt lạnh lùng hỏi.

“Đã hai ngày, ngự y nói là phong hàn khiến không muốn ăn…”

Cung nữ nơm nớp lo sợ đáp.

“Gan chó thật lớn, chuyện lớn như vậy lại không có ai bẩm báo cho bản tướng, vạn nhất bệ hạ xảy ra chuyện gì thì ở đây có ai đảm đương nổi? Cút!”

Lâu Sở Nguyệt nổi giận lôi đình, lại không nghĩ đến cục diện bây giờ, một nước không thể hai vua, tiểu hoàng đế không có mấy ngày tốt đẹp cũng trở thành chuyện mọi người không thể nói ra. Loại chuyện này đương nhiên sẽ không có người bẩm báo cho y.

Đẩy cửa vừa dày vừa nặng, đi qua bình phong trong nội thất, không khí lượn lờ mùi thuốc bắc đắng ngắt.

Cơ Linh Dật nằm trên long sàng rộng rãi, dùng chăn nệm bọc mình lại giống như một cái bánh chưng nhỏ.

“Bệ hạ.”

Lâu Sở Nguyệt đặt mâm trên bàn, vẫn cung kính làm lễ vua tôi với người trên giường.

“Mời bệ hạ dùng bữa.”

Chăn gấm trên long sàng động động, chậm rãi lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn như mỹ ngọc.

Mười mấy ngày không gặp, Cơ Linh Dật liền gầy đi một vòng, trên mặt không có thịt trông có vẻ nhỏ hơn, ánh mắt lại càng thêm lớn.

“Lâu Sở Nguyệt.”

Đôi môi khô khốc động một cái, khạc ra ba chữ.

“Bệ hạ, uống nước trước.”

Trong mắt Lâu Sở Nguyệt thoáng qua một vẻ đau xót, cực nhanh đến mức không dễ phát hiện.

“Được.”

Vốn tưởng rằng Cơ Linh Dật sẽ trợn mắt nhìn, thậm chí là mắng mỏ, thế mà lại ngoan ngoãn gật đầu, nhìn cốc nước Lâu Sở Nguyệt cầm ở trước mắt chậm chạp bất động.

Lâu Sở Nguyệt thấy vậy, hòa nhã nói:

“Bệ hạ… Nước này không có độc. Bệ hạ không yên lòng, thần có thể uống trước…”

“Ngươi đút cho trẫm đi.”

Cơ Linh Dật ngoẹo đầu cắt đứt lời của Lâu Sở Nguyệt, tựa như đang ra lệnh một chuyện đương nhiên.

Lâu Sở Nguyệt nghe vậy sửng sốt một chút, tay cầm cốc nước không khỏi run lên một cái.

“Lên đây đi.”

Cơ Linh Dật từ từ dịch vào trong, giống như dành ra vị trí cho Lâu Sở Nguyệt.

“…Vâng.”

Lâu Sở Nguyệt không chần chờ nữa, phất áo choàng một cái liền ngồi vào mép giường.

Vừa lên tháp, Cơ Linh Dật liền mỏng manh thuận thế dựa vào l*иg ngực vững chắc của Lâu Sở Nguyệt, dịu ngoan uống nước trong tay y.

Mi dài rũ xuống tạo thành khí tức ôn nhu, tóc đen như thác nước che đi một nửa mỹ nhan. Ánh đèn chập chờn, không biết gợi lên giấc mộng cẩn thận cất giấu trong lòng ai, tự nhiên mà vậy, mềm mại ấm áp, khiến người ta không khỏi sinh ra ảo giác, thật giống như tất cả tốt đẹp mới là điều nên có, tới bây giờ không bị bất kỳ ai xé bỏ, cho tới bây giờ cũng không bị bất kỳ chuyện gì đánh nát.

Cơ Linh Dật uống nước xong, đưa ra chút đầu lưỡi màu hồng liếʍ ướt đôi môi khô khốc, tiếp tục hạ lệnh:

“Lâu Sở Nguyệt, hầu hạ trẫm dùng bữa.”

Bất tài vô dụng cũng biết “hầu hạ” này là cách “hầu hạ” như thế nào.

Lâu Sở Nguyệt rất biết lắng nghe. Lấy cơm nước trên bàn đút từng miếng vào trong miệng Cơ Linh Dật, nhìn thân hình đơn bạc trong ngực từng miếng từng miếng nhai nuốt nghiêm túc. Ngoan ngoãn giống như sủng vật khiến người ta hài lòng.

Một bát cơm rất nhanh thấy đáy.

“Thuốc.”

Cái tay bê bát thuốc của Lâu Sở Nguyệt bị ngăn lại.

“No rồi… Thuốc chờ một chút nữa uống.”

Cơ Linh Dật mang giọng mũi nồng nặc lầu bầu một tiếng.

Trong lòng Lâu Sở Nguyệt một mảnh mềm mại, theo lời dừng động tác lại.

Cơ Linh Dật gối đầu lên ngực Lâu Sở Nguyệt, Lâu Sở Nguyệt nhẹ nhàng ôm eo Cơ Linh Dật, nếu không có ai nói toạc ra thì thật giống như có thể vĩnh viễn duy trì ảo tưởng đẹp đẽ ấm áp.

Nhưng mà ảo tưởng đã được định trước là không thể kéo dài vĩnh viễn.

“Lâu Sở Nguyệt.”

Cơ Linh Dật sâu kín mở miệng, mi dài che khuất không thấy rõ ánh mắt.

“Trẫm có chỗ nào không tốt sao? Là không đủ cố gắng hay chưa đủ thông minh?”

“Đều không phải.”

Lâu Sở Nguyệt thật giống như cũng không kinh ngạc khi Cơ Linh Dật hỏi thẳng vấn đề này như vậy, mở miệng trả lời, giọng nói giống như suối trong, dịu dàng động lòng người.

“Bệ hạ rất cố gắng, cũng rất thông minh. Nhưng thứ cho thần nói thẳng, bệ hạ cũng không có quyết đoán và uy hϊếp mà đế vương nên có. Uy lực của thiên tử chính là cái uy của hoàng quyền, nếu cứ thế mãi, hoàng quyền mất uy, thời cuộc hỗn loạn cũng là điều tất nhiên, không phải lúc này thì chính là ngày mai, không quá khác biệt.”

“Con người đều sẽ thay đổi, trẫm cũng giống vậy.”

Cơ Linh Dật nghiêng mặt đi, ánh nến chiếu lên dung nhan đẹp không thể tả.

“…”

Lâu Sở Nguyệt không nói, yên lặng hồi lâu rồi mới nói:

“Vậy coi như trong lòng thần không hề nghĩ bệ hạ có thay đổi đi…”



Lên nắm quyền nhưng Lâu Sở Nguyệt lại chậm chạp không lên ngôi hoàng đế, tiếp tục làm quốc tướng một nước, xử lý các chuyện lớn nhỏ trong triều.

Trùng dương(*)vừa qua, Cơ Linh Dật bị giam trong tẩm cung đột nhiên mất tích, không biết đi đâu. Lâu Sở Nguyệt ngồi trơ một đêm trong tẩm cung của Cơ Linh Nguyệt, cuối cùng hạ lệnh không cần theo dõi.

(*)Tiết trùng dương là 9/9 âm lịch.

Vào lúc rét nhất trong năm, tam triều nguyên lão Ngụy Trung Nguyên đã về quê làm ruộng dẫn ba trăm ngàn đại quân từ Huyền Cổ quốc cuồn cuộn tiến vào hoàng thành.

Ung Cảnh đế Cơ Linh Dật mất tích nhiều ngày bất ngờ xuất hiện dẫn đầu đại quan, chĩa mũi nhọn về phía Lâu Sở Nguyệt.

Mùng ba tháng giêng năm thứ ba mươi tám của vương triều Ung Ninh.

Lâu thị hàng, Lâu Sở Nguyệt nhận tội đền tội, bị Cơ thị bắt sống.

Nghe nói lúc Lâu Sở Nguyệt bị bắt, trong tay nắm chặt một mặt ngọc Quan Âm phẩm chất tốt, nhìn về phía hoàng thành, ánh mắt như nước, dịu dàng như có thể thấy ánh trăng chảy trong đó.

Mà Cơ Lịch Dật ở ngoài mười dặm vẫn đứng trên tường thành, thổi một khúc sáo về phương xa, như khóc như kể, như oán như yêu, giật mình như nghe tiếng mưa rơi trong sân, hương thơm như tỏa.



Trên tường phòng giam u ám có đốt mấy ngọn đèn, ngọn lửa lớn bằng hạt đậu khó khăn lắm mới thấy được đường phía trước, cũng không đủ để xua tan đêm lạnh đầu xuân.

Một bàn tay ngọc đưa ra dưới lớp long bào màu vàng, nhẹ nhàng đẩy cửa tù bằng gỗ ra.

Bên trong phòng giam, một nam nhân mặc áo tù bị xích sắt khóa lại trên tưởng, mượn ánh lửa lách tách vẫn có thể thấy được khí chất trong trẻo lạnh lùng, tuấn nhã như lúc ban đầu.

“Tội thần Lâu Sở Nguyệt yết kiến bệ hạ, mong bệ hạ thứ tội thần bất tiện không thể bái lễ.”

Lâu Sở Nguyệt mỉm cười, quả nhiên là rất phong nhã.

Cơ Linh Dật cũng cười theo, lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên má.

Lâu Sở Nguyệt khẽ run, lúc này mới nhớ tới, hình như vẫn chưa từng thấy nụ cười thật sự của Cơ Linh Dật. Không phải cười nhạt thì là châm chọc, nếu không nữa lại là sự hờ hững.

Hóa ra lúc hắn cười rộ lên, còn có hai má lúm đồng tiền…

Cơ Linh Dật cũng không đáp lời, tự ý đi tới ngồi xuống đống cỏ bên bên tường, ngón tay đè lên phía trên một cái, thở dài nói: “Điều kiện của phòng giam cũng không tệ lắm, cỏ cũng rất mềm. Nơi này, ngươi thích không?”

Lâu Sở Nguyệt híp mắt phượng, cười nói “Bệ hạ ban thưởng, tội thần đương nhiên thích.”

Cơ Linh Dật đứng lên, nhấc chân bước ra khỏi phòng giam.

Một lát sau, Cơ Linh Dật không biết từ đâu mang vào một chậu nước trong, nhúng ướt khăn tay rồi bắt đầu nhón chân lau mặt cho Lâu Sở Nguyệt.

Hai người dựa quá gần, hô hấp gần như giao nhau. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là ý cười ngọt ngào.

Ánh mắt Lâu Sở Nguyệt âm u nhìn hắn, không hề chớp mắt.

Như vậy cũng được, có thể thấy được bộ dáng vui vẻ của hắn, cũng không phải là không mãn nguyện.

Sau yên lặng chốc lát, Cơ Linh Dật như không thể nhịn được nữa.

“…Đang nói với ngươi đó.”

Giọng nói cũng vui vẻ như trên mặt vậy

Không phải đắc ý, chẳng qua là sự vui vẻ đơn thuần.

Cùng lúc khi Cơ Linh Dật mở miệng, khăn vải trong tay lại rời xuống, bắt đầu mò vào trong áo tù.

“Bệ hạ muốn tội thần nói gì?”

Cục xương ở cổ họng Lâu Sở Nguyệt chuyện động lên xuống một cái, gắng gượng nuốt một tiếng thở dài vào cổ họng.

“Cứ tùy tiện nói một chút đi, giống như lúc bình thường… ngươi hay nói ấy.”

Nụ cười của Cơ Linh Dật vẫn chưa giảm, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại.

“Được, tội thần cả gan hỏi bệ hạ mấy vấn đề. Không quan trọng, chẳng qua là trò chuyện một chút, bệ hạ có thể đáp hoặc không đáp.”

Ánh mắt của Lâu Sở Nguyệt dính vào mặt Cơ Linh Dật, thật giống như rời mắt một cái thì sẽ hòa tan thành nước xuân róc rách.

“Thứ nhất, chuyện Ngụy Trung Nguyên mượn cớ cáo lão về quê để lẻn vào Huyền Cổ Quốc điều binh là kế hoạch bệ hạ đã sớm chuẩn bị, hay là xem tình thế mà làm?”

“Đương nhiên là xem tình thế mà làm.”

Động tác Cơ Linh Dật nhẹ nhàng giống như là người vợ chăm sóc cho chồng mình, ôn nhu hoà nhã. Miệng đáp: “Khi đó ngươi theo dõi rất chặt, trong lòng ta đã có ý định nhưng lại không có kế hoạch cụ thể. Cứ đi một bước rồi mới đến bước nữa, một bước rồi một bước. Dù sao cũng không biết ngươi sẽ dán mắt đến mức nào. Điều duy nhất có thể làm là chờ, chờ một cơ hội ngươi vô tình buông lỏng… Cũng mãi đến khi bọn Ngụy đại nhân đến biên giới Huyền Cổ, tin chắc ngươi có phát hiện ra bất thường cũng không thể làm gì mới dám điều binh.”

Lâu Sở Nguyệt nghe vậy cười khẽ: “Bằng vào nghị lực cùng kiên nhẫn này bệ hạ, thần liền không thua thiệt. Vấn đề thứ hai, bệ hạ cho cung nữ theo hầu giao cho con trai Ngụy Trung Nguyên thứ gì?”

Khăn vải Cơ Linh Dật trong tay dừng một chút, lại cúi đầu tỉ mỉ lau tiếp.

“Không ngờ ngươi theo dõi chặt như vậy, suýt nữa thì thất bại trong gang tấc rồi… Đó là lệnh điều binh, tổng cổng có hai phần, Ung Ninh quốc và Huyền Cổ quốc mỗi nơi có một phần, là khế ước giữa tiên hoàng và hoàng đế Huyền Cổ quốc, là phòng tuyến cuối cùng để củng cố hoàng quyền lúc chiến loạn, có thể mượn binh nước bạn đẩy lui địch trong lúc nguy cấp… Năm đó, trước khi lâm chung phụ hoàng giao cho ta thứ này.”

“Để bệ hạ đề phòng ta?”

Lâu Sở Nguyệt hỏi.

Cơ Linh Dật gật đầu một cái.

“Thì ra tiên hoàng đã đoán được trước. Nhưng mà, ai cũng sợ thần lại có thể dễ đưa thần vào khó khăn?”

“Nếu không phải đến lúc nguy cấp cũng không cần kiếm tẩu thiên phong(*), đi nước cờ hiểm này. Với lại, mặc dù có ít người biết, nhưng đương kim hoàng hậu của Huyền Cổ quốc là cô cô ruột của ta.”

(*)Ý nói cách làm không giống bình thường.

Vải bông trong tay Cơ Linh Nguyệt càng ngày càng đi xuống, cuối cùng dứt khoát cởϊ áσ tù của Lâu Sở Nguyệt ra, da thịt bền chắc lộ ra dưới ánh trăng, thủy sắc lướt qua liền ánh lên vẻ sáng bóng mê người.

Ánh mắt Cơ Linh Dật gần như dán vào da thịt ấm áp, dường như muốn nhìn đến ngây dại.

Lâu Sở Nguyệt không biết đang nghĩ gì, nhắm mắt không nhìn. Hô hấp bất ổn dần tiết lộ ra du͙© vọиɠ khó mà nói lên lời. Trầm giọng nói: “Vấn đề thứ ba…”

Một ngón tay đặt lên môi Lâu Sở Nguyệt ngăn lại giọng nói của y.

Cơ Linh Dật nở nụ cười yêu kiều.

“Ngươi hỏi nhiều như vậy rồi, có phải giờ đến phiên ta không? Ta không có lòng tham như ngươi, chỉ cần ngươi trả lời một câu là được. Lâu Sở Nguyệt, tại sao ngươi lại phải nhận thua?”

“Thực lực không địch lại, đương nhiên phải nhận thua.”

Lâu Sở Nguyệt dừng một chút, tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

Cơ Linh Dật lắc đầu một cái: Trong lòng ta có mấy suy đoán. Nếu bây giờ có cơ hội trò chuyện một chút, vậy ta tạm thời tùy tiện đoán một điều đi. Nếu đoán sai thì ngươi cứ cho rằng ta tự mình đa tình, nếu đoán đúng… ngươi phải cho ta tiền thưởng thôi.”

“Tội thần không biết hiện giờ thân ở sâu trong tù thì còn tiền thưởng gì khiến bệ hạ để ý.”

Hô hấp không ngừng phả lên da thịt trần trụi của Lâu Sở Nguyệt, Lâu Sở Nguyệt chống đỡ tới bây giờ đã coi là định lực hơn người.

Cơ Linh Dật dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Lâu Sở Nguyệt.

“Ngươi chỉ cần nói có cho hay không cho.”

Từ trước đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi Lâu Sở Nguyệt đến nay vẫn không tự nhận là anh hùng gì cả. Cuối cùng thiên hạ là của một người, có thể sinh vì hắn, nguyện ý chết vì hắn.

“Chỉ cần bệ hạ muốn, chỉ cần vi thần có.”

Lâu Sở Nguyệt đáp.

“Rất tốt, vậy ta bắt đầu.”

Chẳng biết lúc nào bắt đầu, Cơ Linh Dật tự xưng từ trẫm đã đổi thành ta.

“Khi đó, ngươi toàn lực ứng phó cũng không thất bại. Bàn về binh lực, ngươi ta có sức mạnh tương đương; bàn về điều binh khiển tướng, hỏi trên dưới cả nước có ai có thể bằng một Lâu Sở Nguyệt ngươi? Ta không phải người ngu, sao lại không nghĩ ra nguyên nhân, ngươi nhận thua chỉ vì ngươi phát hiện ta có đầu óc, có quyết đoán hơn ngươi; càng muốn thắng hơn ngươi nghĩ. Cho nên ngươi thà để mong muốn của mình không thành còn hơn nhìn thấy ta cầu mà không được, so có đúng hay không?”

Cơ Linh Dật vừa nói ra, Lâu Sở Nguyệt lại hiếm thấy trầm mặc.

“Không nói lời nào? Vậy ta tiếp tục đoán.”

Cơ Linh Dật vừa nói vừa từ rút một sợi rơm thật dài trên chồng cỏ xuống, chậm rãi vòng lên cổ Lâu Sở Nguyệt, tỉ mỉ thắt, lại cởi ra, tự tiêu khiển mà cười.

“Ngươi nhiều lần có thể cản kế hoạch của ta nhưng đều lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt ở thời khắc mấu chốt, ngay cả chính ngươi cũng không phát hiện, thật ra thì ngươi đã mềm lòng, do dự, chần chờ lúc ra tay, lúc này mới có kẽ hở cho ta có lợi dụng… Bởi vì ngươi dung túng ta, thích ta, yêu ta, muốn có được ta, …có đúng hay không?”

Cơ Linh Dật chậm rãi đến gần Lâu Sở Nguyệt, dán mặt lên l*иg ngực hơi lạnh như băng. Đôi môi đặt lên vị trí tim đập, đầu lưỡi lướt qua, trăn trở dừng lại…

Mập mờ ấm áp, phòng giam lạnh léo đột nhiên làm người ta nóng ran.

Môi của Cơ Linh Dật dán lên làn da lạnh băng, giọng nói khàn khàn mị hoặc, thật giống như đang rỉ tai tình nhân.

“Ta đoán một chút nữa, ngày đó ở trong ngự thư phòng, lúc lấy đi ngọc Quan Âm của ta, xưa nay quốc tướng đại nhân thanh tâm quả dục, không nhiễm hồng trần lại cứng rắn… Có đúng hay không?”

Một chữ cuối cùng vừa dứt, hai tiếng lách cách thanh thúy vang lên. Cơ Linh Dật tháo xiềng xích trên cánh tay Lâu Sở Nguyệt ra.

“Ngươi biết võ công, nhưng ta lại tay trói gà không chặt. Nếu ta đoán sai, bây giờ ngươi có thể gϊếŧ ta, thiên hạ chính là của ngươi.”

Cơ Linh Dật nắm tay Lâu Sở Nguyệt đặt lên cổ của mình, đem mệnh môn của mình đến tay đối phương, hơi thở như lan, cười lên vô cùng xinh đẹp.

“Nếu may mắn đoán trúng, vậy ta sẽ không khách khí lấy tiền thưởng đâu.”

Trong màn đêm tịnh mịch, giọng nói mị hoặc vẫn vang vọng trong phòng giam cũ nát, từng lời nói đều khiến Lâu Sở Nguyệt như chìm đắm trong mê mộng, cam tâm tình nguyện sa vào đó.

“Bệ hạ muốn phần thưởng gì?”

Hồi lâu, Lâu Sở Nguyệt ngẩng đầu cười một tiếng, nhìn thằng vào mắt Cơ Linh Dật, cùng ánh mắt dây dưa, thanh âm ôn nhã, khí chất như tiên. Giọng nói không nhanh không chậm, nhưng cho người thấy cảm trân trọng đến mức tận cùng, từng chữ từng câu đều rất rõ ràng.

“Thần, nguyện dùng hai tay dâng lên.”

Một chữ cuối cùng không sót, Cơ Linh Dật ôm chầm lấy cổ Lâu Sở Nguyệt, ngẩng đầu hôn lên.

Răng môi gắn bó, quấn quít lẫn nhau, đầu lưỡi lướt qua như nuốt đi hàng vạn lời yêu.

Hơi tách ra. Dưới ánh trăng Cơ Linh Dật như được dát lên một tầng hào quang, lúc mỉm cười, núi sông thất sắc.

Cười như hoa, đôi môi khẽ mở, nhẹ nhàng mà chắc chắn.

“Cưới ta. Ngay bây giờ. Ở chỗ này.”

Giống như là lời nguyền tới từ xa xưa thần bí, một lời khiến người ta rơi vào ma chướng, thần hồn điên đảo.

Chồng cỏ vừa được khen là mềm mại nhanh chóng bị hai bóng người đè lên, long bào tinh xảo hoa lệ cùng áo tù xám trắng cũ nát quấn quít thành một đống bị cuốn tới xó xỉnh.

Hô hấp vội vàng nóng bỏng, lần lượt thay nhau khó phân biệt. Phòng giam vốn có nhiệt độ lạnh băng dần tăng lên, những tiếng than nhẹ cùng thở dốc xen lẫn thành khúc ca tương hòa.

Da thịt bị miệng lưỡi liếʍ hôn qua chuyển thành màu sắc đẹp đẽ lạ thường, nơi răng môi gặm nhấm hiện lên từng đóa hồng mai. Tóc đen như gấm dây dưa quấn quít tán loạn đầy đất. Da thịt trơn nhẵn bị lòng bàn tay có vết chai mỏng lướt qua, mềm mại như muốn tan ra trong kẽ tay.

Đôi mắt của Cơ Linh Dật như có nước mùa xuân, lộ ra tư thái ma mị, lung linh tuyệt trần, câu hồn nhϊếp phách. Tình ý mềm mại trong đó gần như sắp tràn ra.

“Cưới ngươi?”

Lâu Sở Nguyệt ôm eo Cơ Linh Dật, đặt hắn dưới thân, vòng trong lòng mình. Giọng nói từ tính mang theo tìиɧ ɖu͙© trầm thấp khàn khàn.

“Ừ.”

Dưới con mắt soi mói của Lâu Sở Nguyệt, Cơ Linh Dật hiếm thấy quẫn bách, khẽ gật đầu, mỉm cười muốn quay mặt đi, nhưng rất nhanh lại bị Lâu Sở Nguyệt nắm cằm xinh xắn kéo về.

“Vậy phải gọi ta là gì?”

Lâu Sở Nguyệt giống như cám dỗ, môi dán môi, truyền toàn bộ hô hấp ấm áp vào trong miệng Cơ Linh Dật.

Lí trí và tinh thần đều đã ở bên bờ, Cơ Linh Dật giống như bị đầu độc mà ngoan ngoãn kêu một tiếng nhẹ nhàng: “Phu quân”.

Một lời nói ra, Lâu Sở Nguyệt liền không thể nhịn nữa, động thân đi vào.

Lông mi Cơ Linh Nguyệt như cánh bướm, trên khuôn mặt nõn nà như ngọc nhiễm phải màu hồng của hoa cỏ, ngoan ngoãn bày ra tư thế ta cần ta cứ lấy.

Trên mặt Lâu Sở Nguyệt là vẻ chuyên chú đến tàn nhẫn, động tác nhưng lại ôn nhu hiếm có. Hóa ra là yêu thương đến mức cao nhất, cho nên cũng không thể bỏ được cái cau mày của đối phương.

Cảm giác tê dại trong nháy mắt truyền từ đầu ngón chân Cơ Linh Dật đến đỉnh đầu. Trước mắt thoáng qua muôn màu muôn vẻ, ngũ sắc chớp sáng không ngừng nổ tung trong đầu, liên tiếp bày ra sắc tháu chói mắt nhất.

Xa xa không đủ, còn muốn nhiều hơn.

Dù là ánh mắt dần tán loạn mê ly, hoảng hốt giống như nằm mơ, cũng muốn nhìn thấy hình dáng người bên trên đang mê đắm vì mình, sa vào vì mình…

Dịu dàng nóng bỏng gần như thiêu hủy lí trí của Lâu Sở Nguyệt, người mềm mại khiến người ta yêu thương đang nằm trong ngực mình, có thể tùy ý làm bậy tất cả chuyện muốn làm, làm xong tất cả giấc mộng, cho dù linh hồn lúc này rơi xuống vực sâu địa ngục, trọn đời vạn kiếp bất phục cũng cam tâm tình nguyện, ngọt như ăn mật.

Nhiệt lưu phun ra ngoài, một người trong mắt lóe sáng, một chớp mắt thất thần. Giống như đánh lửa hồi lâu, rốt cuộc dấy lên ngọn lửa hừng hực, mang theo nóng bỏng hủy thiên diệt địa, khiến ân oán tình thù, vạn câu suy nghĩ cùng nhau cháy hết, ngọn lửa đốt trụi tạo ra tia lửa tán loạn, đến lúc cháy đen, nhắm mắt có thể thấy người nọ quay đầu nhìn lại, nở nụ cười như hương hoa mười dặm…

Yên lặng hồi lâu, không biết là ai lơ đãng nở một nụ cười châm chọc trước, hai người tay chân dây dưa nhìn nhau, tiếp đó lại cười to ha ha không ngừng, có lẽ là vui đến điên cuồng.

Việc vui nhất trên đời này, một là đêm động phòng hoa chúc, hai là lúc đề danh bảng vàng. Xuân hàn lành lạnh, phòng giam âm u lọt gió, hai người kề da thịt lại ăn ý quên đi cái lạnh.

Vương triều Ung Ninh thứ ba mươi chín, Ung Cảnh đế thân thể ốm yếu, để ngôi vị hoàng đế cho con trai duy nhất Ngụy Thanh Trì của Ngụy Trung Nguyên.

Hạ chí cùng năm, Ngụy Thanh Trì cử hành hôn lễ, sau khi lập nghĩa muội của tiên đế là Tử Dạ công chúa thành hậu, đã trở thành câu chuyện để mọi người ca tụng.

Thu phân cùng năm, có thôn dân nhìn thấy hai tiên nhân cử chỉ ưu nhã, dung mạo tuấn mĩ nắm tay nhau đi, thôn dân ngạc nhiên vì dáng vẻ như tiên mà góp tiền dựng tượng, để hậu nhân tế bái.



Trên đường mòn, dưới ánh chiều đầy cỏ thơm, lá phong đỏ như lửa, một chiếc xe ngựa chạy trong ánh chiều tà, được dát lên một tầng vàng kim.

“Lâu ca có mệt không? Nếu không thì để ta đến đánh xe?”

Cơ Linh Dật ngồi bên cạnh Lâu Sở Nguyệt, vừa nói vừa luồn thân thể nhỏ nhắn vào trong lòng Lâu Sở Nguyệt, muốn đưa tay nắm dây cương.

Lâu Sở Nguyệt ngăn tay hắn lại, thuận thế nắm lấy, ôm người vào trong lòng. Nhíu mi nói:

“Lâu ca? Không gọi phu quân nữa à?”

Cơ Linh Dật đỏ mặt, nhỏ giọng quanh co giải thích “Ở bên ngoài còn gọi như vậy có phải quá…”

“Ồ? Ở bên ngoài không thể gọi, như vậy ở đâu mới có thể?”

Lâu Sở Nguyệt giương mắt nhìn cái cổ trắng nõn của Cơ Linh Dật, rốt cuộc không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng gặm một cái.

“A…”

Thân thể Cơ Linh Dật càng lúc càng nhạy cảm, quả nhiên là vừa chạm vào đã động tình đến mức mềm nhũn. Giữa đôi môi không tự chủ được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, lại vội vàng cắn chặt răng.

Ánh mắt của Lâu Sở Nguyệt tối đi mấy phần, sóng ngầm mãnh liệt dâng trào trong đó. Lập tức đưa ngón tay tìm tòi, cạy mở đôi môi đẹp đẽ đỏ mọng, lướt qua hàm răng xinh xắn, trực tiếp bắt được cái lưỡi mềm mại phấn nộn trong miệng Cơ Linh Dật.

“Ưm…”

Cơ Linh Dật mở to hai mắt, trong miệng như mèo nhỏ kêu lên một tiếng, người càng mềm như không có xương.

“Đây là trừng phạt.”

Lâu Sở Nguyệt liếʍ tai Cơ Linh Dật, môi sát ở phía trên âm trầm nói: “Vừa hỏi đường đôi huynh muội kia, nam nhân nhìn ngươi mấy lần, rõ ràng có ý xấu, thế mà ngươi lại không gọi tiếng phu quân trước mặt người ta, ngược lại Lâu ca cái gì? Hửm?”

Cơ Linh Dật bị Lâu Sở Nguyệt nắm đầu lưỡi không đáp được, trong miệng ô ô mấy tiếng, nước miếng trong suốt liền tí tách chảy ra theo khóe miệng, lại bị người sau lưng dùng đầu lưỡi ấm áp tỉ mỉ liếʍ đi.

“Nếu có lần sau nữa, ta liền trực tiếp cho ngươi vào trong bao vác đi, khiến tất cả mọi người biết ngươi là tất cả của ta, biết không?”

Ánh mắt Cơ Linh Dật quyến rũ như tơ, thần trí mê ly, hơn nửa khí lực cũng không dùng được, ỡm ờ làm để tay bị bắt được, nắm chặt sau lưng, rõ ràng là vẻ yếu ớt như “ngươi là dao thớt, ta là thịt cá”, tuy giãy giụa nhưng vẫn dứt khoát chấp nhận ngậm ngón tay trong miệng nghiêm túc liếʍ mυ'ŧ.

Kɧıêυ ҡɧí©ɧ thật lâu, Lâu Sở Nguyệt mới như hết hứng rút ngón tay từ trong miệng Cơ Linh Dật ra.

Cơ Linh Dật hết sức, mềm nhũn tựa vào trong ngực Lâu Sở Nguyệt, nói một câu ngừng một lát, tràn đầy vẻ ủy khuất.

“Ngươi còn dám nhắc đến đôi huynh muội đó… Muội muội kia ỷ vào mình hoạt bát động lòng người, không ngừng ném mắt quyến rũ ngươi, còn nghĩ ta là một người mù… Ngươi không những không an ủi ta… còn bắt nạt ta…”

Biết rõ đối phương cố ý nũng nịu, nhưng Lâu Sơ Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của Cơ Linh Dật vẫn rất đau lòng, vội vàng ôm người hôn hôn an ủi, ôm lên đùi nhẹ nhàng dỗ dành.

“Vậy ngươi muốn bồi thường ta như thế nào?”

Cơ Linh Dật nghiêng đầu hỏi.

“Đền thịt nhé?”

Lâu Sở Nguyệt bóp chóp mũi hắn, vẻ mặt thành thật đáp lại.

“…”

Cơ Linh Dật không nói nổi, yên lặng nghiêng mặt đi.

“Đừng nóng giận, ta đùa thôi, ngươi muốn cái gì ta cũng cho “

Lâu Sở Nguyệt càng trêu chọc Cơ Linh Dật, càng như nhặt được chí bảo. Chỉ cảm thấy đời người chưa từng thỏa mãn như này.

“Nghe nói ngươi là người Vân Mộng?”

Bàn tay của Cơ Linh Dật leo lên trên vai Lâu Sở Nguyệt.

“Ừ.”

Lâu Sở Nguyệt siết chặt người trong lòng, tránh cho hắn không cẩn thận rơi khỏi xe.

“Dẫn ta đi xem Động Đình Hồ đi.”

Ánh mắt Cơ Linh Dật dịu dàng bay đến phương xa.

“Từng thấy ngươi vẽ, trăng thu trên hồ đẹp vô cùng.”

Đẹp vô cùng.

Giống như rất nhiều năm trước, trong tiệc Quỳnh Lâm, Cơ Linh Dật lần đầu tiên thấy Lâu Sở Nguyệt bị mọi người vây quanh chúc mừng, nhưng một dáng vẻ hờ hững, trong trẻo lạnh lùng, cao ngạo như trong tưởng tượng vậy.

Hóa ra là người như vậy, cũng khó trách vẽ được thế, quả thật sáng ngời như trăng, không nhiễm bụi trần.

“Được.”

Lâu Sở Nguyệt đáp.

Cơ Linh Dật hài lòng, dựa vào Lâu Sở Nguyệt mơ màng buồn ngủ, trong mộng có thể thấy trăng thu nhô lên cao, sông núi như tranh vẽ, rất giống trong thơ.

Động Đình trăng thu treo giữa hồ, vạn sóng như dát lên ánh kim.

Phong cảnh không ngừng nối nhau, làn mưa lất phất trên mặt hồ như gương.

Là tiết bạch lộ giữa thu, ánh trăng mờ ảo trên mặt hồ.

Lầu Nhạc Dương trong ánh hoàng hôn, dập dềnh qua Quân Sơn đông.

Thành núi xanh xanh đêm vắng vẻ, trăng nước lượn quanh thành trắng xóa.

Mái chèo hát khúc phản lão hoàn đồng, cột buồm nối liền khách thổi khương địch.

Bóng lầu cao bao phủ, sao vàng sáng xa xa.

Mây trôi ngựa hoang về bốn phía, nhìn xa sao treo giữa trời.

Gà trời gọi ánh ban mai, thu bóng đêm nhường ngày mới.

Mặt trời mọc ai nấy đều bận rộn, cảnh ban đêm không còn thuộc về mình.

(Đây là bài Động Đình Thu Nguyệt Hành (洞庭秋月行) của Lưu Vũ Tích. Tui không tìm được bản dịch thơ nên đành nhắm mắt chém theo ý hiểu, xin đừng care éc éc)

Hoàn