Wonderland (Giấc Mộng Xuân NP)

Chương 13: Gặp bạn học cũ

Lần thứ ba, khi tỉnh lại Khương Nguyễn đã có thể bình tĩnh mà đối diện việc mộng xuân.

Nhìn vào gương, hai mắt sưng đỏ đã nhắc nhở cho cô biết ngày hôm qua có bao nhiêu buồn cười.

Cô không cách nào khống chế cảnh trong mơ, nhưng ở hiện thực thì hoàn toàn có thể. Việc bản thân cần làm hiện giờ thật ra rất đơn giản, chính là phải phân biệt giữa hiện thực và trong mơ.

Những cảnh du͙© vọиɠ hoang đường hãy đem nó lưu tại trong mộng. Còn ở hiện thực, Thẩm Uẩn Xuyên chính là hiệu trưởng chức vị cao thượng.

Mà cô, chỉ cần làm một cấp dưới thận trọng từ lời ăn tiếng nói.

Hai người không còn bất kỳ quan hệ dư thừa nào khác.

Cũng may Thẩm Uẩn Xuyên không chỉ là hiệu trưởng mà còn đảm nhiệm chức vị quan trọng trong xí nghiệp gia tộc, cho nên bọn họ ở trong trường cũng không có nhiều cơ hội chạm mặt.

Sinh hoạt hằng ngày lập tức như dòng nước tĩnh lặng, Khương Nguyễn mỗi ngày đúng hạn đi làm rồi tan tầm, ngẫu nhiên cùng đồng nghiệp đi ra ngoài liên hoan, đã hơn nửa tháng không gặp những cái mộng rối loạn kia.

Hôm nay lại là cuối tuần, Khương Nguyễn cùng bạn thân Nhan Thanh hẹn đi ăn tại một nhà hàng đặc sản Hải Thành.

Nhan Thanh cùng Khương Nguyễn giống nhau, đều là người Hải Thành, lúc học cao trung, các cô cùng một nữ sinh khác là Tạ Vân Thiên, ba người là bạn thân của nhau.

Sau này thi đại học xong, Tạ Vân Thiên học đại học tại Hải Thành, Khương Nguyễn cùng Nhan Thanh cùng nhau tới Thụy Thành, quan hệ với Tạ Vân Thiên bắt đầu xa dần.

Mà quan hệ hai cô ngược lại càng ngày càng tốt.

Hôm nay muốn đi nhà hàng này ăn bởi vì khẩu vị chính gốc địa phương, thường xuyên đông kín người, Khương Nguyễn đã đặt bàn trước đó, giờ lái xe đi đón Nhan Thanh.

Lúc hai người đến nhà hàng, khu vực chờ đợi đã xếp hàng một dãy.

“May mắn tớ có Khương Khương bảo bối đã tính trước, sớm đặt bàn nếu không chờ đến buổi chiều cũng chưa chắc ăn được.” Nhan Thanh ôm cánh tay Khương Nguyễn làm nũng, đang định đi vào bên trong, đột nhiên nghe được đằng sau có người gọi.

“Khương Nguyễn! Nhan Thanh!”

Quay đầu lại, thấy đứng ở cửa là một người đàn ông cao lớn đẹp trai.

“Chung Trạch!” Hai người đồng thời kinh ngạc gọi tên, nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, lúc sau Nhan Thanh là người đầu tiên nói chuyện.

“Chung Trạch, sao cậu lại ở Thụy Thành?”

“Công ty luật ở Thụy Thành tiếp nhận một vụ án, nhân sự không đủ nên điều tớ lại đây hỗ trợ.”

Chung Trạch cũng là bạn học ở cao trung với các cô, học chuyên ngành luật ở đại học Hải Thành, sau khi tốt nghiệp viện nghiên cứu thuận lợi vào công ty luật nổi tiếng.

“Thì ra là vậy, vậy sao cậu không liên hệ với tụi tớ, Chung đại luật sư tới Thụy Thành, tớ cùng Khương Nguyễn như thế nào cũng phải làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, mời cậu ăn một bữa cơm chứ.”

Chung Trạch cười: “Tuần trước tớ mới đến, bận đến nỗi chân không chạm đất, hôm nay mới vất vả dành ra chút thời gian, nghe đồng nghiệp đề cử nơi này, không nghĩ đến sẽ có duyên gặp được hai cậu, không biết có tiện cho tớ ké bàn hay không?”

Cứ như vậy, cuối cùng ba người cùng nhau ăn cơm.

Bạn học cũ gặp nhau, mọi người đều rất vui vẻ, hàn huyên rất nhiều chuyện trước đây.

Khương Nguyễn nói không nhiều lắm, chủ yếu là nghe hai người kia nói, thỉnh thoảng tham dự vài câu.

Ăn được một nửa, Nhan Thanh đột nhiên đặt câu hỏi: “À, Chung Trạch, cậu cùng Thiên Thiên rốt cuộc khi nào mới kết hôn a, các cậu yêu đương cũng được bảy tám năm rồi đi.”

Khương Nguyễn nghe được cũng ngẩng đầu lên chờ câu trả lời của Chung Trạch.

Chung Trạch cùng Tạ Vân Thiên là sau khi thi đại học xong thì ở bên nhau, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa kết hôn.

Nghe câu hỏi của cô, vẻ mặt Chung Trạch trong nháy mắt đình trệ, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn Khương Nguyễn, lại cười trêu chọc Nhan Thanh: “Sao vậy? Cậu vội uống rượu mừng của tớ đến thế à?”

Hai người mỗi người một câu nói chọc cười, nhảy vọt qua đề tài này.

Sau khi ăn xong, Chung Trạch còn phải về công ty tăng ca, tính tiền xong liền cùng hai cô tạm biệt.

Khương Nguyễn cùng Nhan Thanh lái xe đi thẩm mỹ viện làm đẹp.

Trên đường, đột nhiên vẻ mặt Nhan Thanh thần bí mà thò qua bên cô nói: “Khương Khương, tớ có cảm giác Chung Trạch và Tạ Vân Thiên sẽ không kết hôn đâu.”

Khương Nguyễn ngạc nhiên nhìn cô một cái, “Tại sao?”

“Quen lâu như vậy mà không kết hôn thì đều không có kết quả đâu, hơn nữa… tớ cảm thấy Chung Trạch vẫn còn đối với cậu nhớ mãi không quên.”

“Cậu đừng nói bậy!”

“Tớ mới không nói bậy, lúc trước nếu không phải trời xui đất khiến, hai người các cậu nói không chừng bây giờ đã có cả con rồi, làm gì đến Tạ Vân Thiên!”

Đèn đổi màu đỏ, Khương Nguyễn dừng xe lại, quay đầu nhìn cô: “Hai chúng tớ lúc đó nhiều lắm là chút nảy mầm ở tuổi dậy thì, nhiều năm trôi qua rồi, hơn nữa hai cậu ấy ở bên nhau lâu vậy, tình cảm khẳng định rất sâu, không kết hôn chắc là có dự tính khác.”

“A…..” Nhan Thanh như đang suy tư gì đó mà gật gật đầu, tròng mắt chuyển động, đột nhiên hỏi cô: “Vậy cậu mộng xuân mơ thấy ai?”

Không nghĩ đến đề tài lại chuyển nhanh đến vậy, Khương Nguyễn trong nháy mắt bị hỏi ngơ cả người, hoảng loạn mà dời đi ánh mắt.

“Không….. Không có ai.”

Nhan Thanh đã quá hiểu cô, tự nhiên cũng biết cô không thành thật nhưng cũng không vạch trần.

“Vậy cậu đêm nay mộng Chung Trạch đi, da^ʍ trong mơ lại không phạm pháp, hôm nay tớ thấy hắn vẫn đẹp trai như vậy, không hổ là hot boy trường cao trung của chúng ta……”

Câu nói như một tiếng sấm bên tai.

Buổi tối hôm nay, Khương Nguyễn thế nhưng thật sự mơ thấy Chung Trạch……