Wonderland (Giấc Mộng Xuân NP)

Chương 11: Bị hiệu trưởng kéo vào WC nam

Khương Nguyễn nói đi trước, xoay người muốn chạy, lại bị một người giữ chặt.

Thẩm Uẩn Xuyên kéo cô tới trước ngực mình, cúi đầu nhìn mặt cô.

“Khóc cái gì?”

“Tôi không có khóc.” Khương Nguyễn theo bản năng phủ nhận, giơ tay muốn gạt nước mắt nhưng chỉ chạm được đáy mắt khô ráo.

“Tôi không có khóc.” Cô lặp lại lần nữa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Uẩn Xuyên, trong ánh mắt một nửa lên án một nửa quật cường.

“Phải không?” Anh cười nhạt, “Nhưng tôi có cảm giác, cô đi ra khỏi cửa này sẽ bật khóc.”

Khương Nguyễn nhìn anh cười, đáy lòng bùng lên một cổ tức giận, làm cô không khống chế được bản thân, giọng điệu nói ra mang chút oán trách: “Tôi khóc hay không thì liên quan gì tới anh!”

Lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận, nhưng trong lòng lại vừa tức vừa uất ức, cố kiềm chế không để mình sợ hãi.

“A.” Thẩm Uẩn Xuyên đột nhiên cười lạnh, ánh mắt nhìn cô giống như đang nhìn một con thỏ không biết sống chết.

Khương Nguyễn cảm giác không ổn, xoay người muốn chạy trốn lại bị Thẩm Uẩn Xuyên bắt lấy, ấn vào WC nam bên cạnh.

Bị anh thô lỗ mà đẩy mạnh vào một phòng WC, Khương Nguyễn sợ tới mức muốn thét lên, Thẩm Uẩn Xuyên nhanh chóng lấy tay che miệng cô lại.

Một tay khác của anh xốc váy Khương Nguyễn lên, người kề sát vào bên tai cô, “Không phải muốn biết cô cùng tôi có quan hệ gì sao?”

Ngón tay anh đã đẩy qυầи ɭóŧ Khương Nguyễn ra, sờ đến tiểu huyệt phấn nộn khô ráo, Khương Nguyễn kẹp chân dùng sức giãy giụa, lại bị anh dùng đầu gối đè lại không thể động đậy.

Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp mà nguy hiểm: “Nước mắt của cô đúng lúc hẳn dùng, bằng không chờ lát nữa bị tôi làm, cô muốn khóc cũng khóc không được.”

Tiếng nói vừa dứt, ngón tay anh đột nhiên cắm vào trong huyệt Khương Nguyễn.

“A!” Khương Nguyễn vì quá đau nên nước mắt trong một giây liền tràn ra, nhỏ giọt trên mu bàn tay Thẩm Uẩn Xuyên.

Thẩm Uẩn Xuyên cúi đầu, môi dán lên mu bàn tay liếʍ lên giọt nước mắt kia, sau đó ngẩng đầu lên hôn lên gương mặt cô, đáy mắt, cuối cùng hôn lên lông mi đang run rẩy.

Đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy, Khương Nguyễn không kiềm chế được nữa, mau chóng quên đi hành vi mạnh bạo trước đó của anh, tiểu huyệt dần dần chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, giảm bớt sự khô ráo khi ngón tay đâm vào.

Thẩm Uẩn Xuyên nhận thấy cô thuận theo, buông lỏng bàn tay đang che miệng ra, thay bằng miệng mình.

Trên môi anh còn lưu lại vị nước mắt, Khương Nguyễn nếm vào có chút ngượng ngùng, vươn đầu lưỡi ra muốn liếʍ láp sạch sẽ.

Chiếc lưỡi ướŧ áŧ liếʍ qua môi anh, ánh mắt Thẩm Uẩn Xuyên dần chuyển ám, bỗng nhiên đè sau đầu cô, gia tăng nụ hôn này.

Anh câu lấy lưỡi cô mà hôn, liếʍ láp mυ'ŧ vào giống như muốn đem cả người cô hút vào trong bụng.

Khương Nguyễn bị hôn đến động tình, phía dưới nước càng chảy càng nhiều, Thẩm Uẩn Xuyên giật giật ngón tay, thậm chí có thể nghe được tiếng nước ‘phụt phụt’.

Khương Nguyễn cực kỳ thẹn, nhắm mắt lại không dám nhìn anh.

Thẩm Uẩn Xuyên cười, đôi môi mổ vào miệng cô một chút một chút, hôn xuống cằm, lại đi xuống dưới liếʍ qua cổ, ngang qua xương quai xanh đang nhô lên và khẽ cắn nhẹ một cái.

Khương Nguyễn ngứa nên co người lại, mắt cũng đồng thời mở ra vừa lúc đυ.ng phải ánh mắt cười nhạo của anh.

Cảm xúc chua xót trong lòng bị tìиɧ ɖu͙© trong cơ thể dần dần hòa tan, Khương Nguyễn một bên chửi thầm bản thân không biết kiềm chế, một bên lại hưởng thụ sự trêu chọc say lòng người của anh.

Thẩm Uẩn Xuyên từ hoa huyệt ướŧ áŧ của cô rút ngón tay ra, khảy khảy hoa hạch đang ẩn nấp.

“Muốn sao?” Nhìn Khương Nguyễn cắn môi, bộ dáng liều mạng ngăn không phát ra tiếng rêи ɾỉ, Thẩm Uẩn Xuyên hỏi.

Khương Nguyễn mắt rưng rưng, sợ hãi mà hỏi lại: “Tôi có thể muốn sao?”