Wonderland (Giấc Mộng Xuân NP)

Chương 10: Ngẫu nhiên gặp được hiệu trưởng Thẩm

“Cậu đã bao giờ gặp mộng xuân chưa?”

Lúc nghỉ giữa giờ, Khương Nguyễn lấy di động gửi tin nhắn cho bạn thân Nhan Thanh.

Đối phương nhanh chóng hồi âm.

“Mơ thấy Thiệu Giác cùng Kỳ Minh đồng thời theo đuổi tớ, như vậy có tính không?”

Thiệu Giác cùng Kỳ Minh đều là thần tượng mới nổi, có rất nhiều fan hâm mộ, Nhan Thanh cũng là một trong số đó.

Khương Nguyễn tắt máy, không trả lời lại.

Sáng tỉnh dậy, trên giường lại là một đống hỗn độn. Khương Nguyễn không kinh hoảng giống như trước, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô cũng không hiểu, bản thân vì sao cứ gặp mộng như vậy. Lần trước là học sinh của mình, lần này lại là hiệu trưởng. Chẳng lẽ mình lớn tuổi rồi, nên cần tìm một người bạn trai giúp thỏa mãn?

Cô mở di động, nhấn vào hộp thoại của mẹ, tối hôm qua mama gửi cho cô một tin, nói có con trai của bạn cũng đang ở Thụy Thành, tuổi xấp xỉ cô, hỏi cô có muốn gặp không.

Khương Nguyễn cắn cắn môi, gửi hồi âm.

“Gặp.”

Vào lúc chạng vạng cuối tuần, Khương Nguyễn sửa soạn xong liền đi tới khu phố doanh nghiệp Thụy Thành.

Hôm nay thời tiết không tệ, cô khoác một áo lông màu tím nhạt, bên dưới mặc một cái váy hoa, cả người nhìn qua vừa ôn nhu lại vừa hoạt bát.

Tới thời gian hẹn, đối phương còn chưa đến, Khương Nguyễn gọi đồ uống chọn một góc cửa sổ ngồi chờ.

Ly cà phê đã uống xong, đối phương mới khoan thai tới muộn.

Đối tượng hẹn hò tên là Tống Khang, so với Khương Nguyễn lớn hơn hai tuổi, làm việc ở ngân hàng.

Khương Nguyễn trước đó có xem qua ảnh chụp, hiện giờ nhìn người trước mặt chỉ cảm thấy so với trong ảnh thì có thêm vài phần khôn khéo.

Quả nhiên, sau khi hai người nói chuyện phiếm, đầu tiên Tống Khang tìm hiểu các tình huống vay nhà ở xe cộ của cô, biết được toàn bộ đều đã được mua trước đó, ý cười trên mặt càng rộng hơn.

Ngay sau đó, lại bắt đầu nói về đồng nghiệp nữ trong công ty mua xe gì, rồi thì chồng họ có bao nhiêu tài sản trên danh nghĩa, vì làm trong ngân hàng nên anh ta tiếp xúc với không ít khách hàng, lời nói phát ra tràn đầy toan tính.

Khương Nguyễn nghe không vào nữa, mượn cớ đi vệ sinh để tạm thời tránh né.

Bồn rửa tay ở quán cà phê được thiết kế bên ngoài nhà vệ sinh nam nữ, Khương Nguyễn dùng WC xong, dùng tốc độ chậm rì rì mà rửa tay, trong lòng thật sự hối hận mình cái gì cũng có thể thử được khi tuyệt vọng, làm bây giờ ngày chủ nhật đáng lẽ được nghỉ ngơi lại ngồi chỗ này chịu dày vò.

“Cô giáo Khương.” Khương Nguyễn ngơ ra, bỗng nhiên nghe được có người gọi, vừa nhấc đầu, từ trong gương nhìn thấy người đang rửa tay bên cạnh cô là Thẩm Uẩn Xuyên.

“Hiệu trưởng Thẩm.” Khương Nguyễn kinh ngạc mà quay đầu chào hỏi anh.

Chắc do là ngày nghỉ, hôm nay Thẩm Uẩn Xuyên mặc một áo khoác gió đơn giản, cả người có vẻ trẻ ra không ít.

Khương Nguyễn không nghĩ tới chỗ này cũng có thể gặp anh, “Thầy Thẩm đi dạo phố sao?”

“Là bà xã tôi, cô ấy ở trung tâm thương mại bên cạnh mua đồ, tôi lại đây uống cà phê, thuận tiện chờ.”

Nghe anh nhắc đến vợ, tay Khương Nguyễn không tự giác mà nắm lại một chút, ý cười trên miệng cũng hơi suy sụp, may mắn cô nhận thấy được bản thân mình thất thố nên đã kịp thời điều chỉnh lại vẻ mặt.

“Thầy Thẩm thật đúng là một người chồng tốt.” Khương Nguyễn nói tiếp, “Tôi không quấy rầy thầy nữa, còn có chút việc nên đi trước.”

Khương Nguyễn nói xong liền hoang mang đi ra. Cô thậm chí còn không quay về bàn Tống Khang, trực tiếp rời khỏi quán cà phê.

Ngồi trên xe taxi về nhà, rốt cuộc không chịu nổi nữa, cô đột nhiên bụm mặt khóc lên.

Cô biết bản thân mình thật buồn cười, rõ ràng chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi, thế nhưng khi nghe Thẩm Uẩn Xuyên ôn nhu nhắc đến vợ, cô lại cảm thấy rất đau lòng.

Người ta chỉ là có cuộc sống sinh hoạt bình thường, có gia đình hạnh phúc, có vợ yêu thương, còn cô có là gì đâu chứ?

Với anh mà nói, cô chỉ là một cấp dưới bình thường đến mức không thể bình thường hơn, thậm chí còn từng bị anh cảnh cáo trước mặt, trong lòng anh sợ là cũng không có ấn tượng gì tốt với cô.

Khóc cả một đường về nhà, lúc xuống xe tài xế thu tiền của cô cũng nơm nớp lo sợ.

Cơm tối cũng chưa ăn, Khương Nguyễn sớm đã lên giường nằm, nước mắt rơi ra, mãi cho đến khi khóc đến mệt mỏi, mới chầm chậm đi vào mộng.

Trong mộng, cô lại về chỗ bồn rửa tay ở quán cà phê..…….

-----------------------------

Dứa: yên tâm là vợ chồng nhà này không yêu thương nhau như nữ chính tưởng tượng đâu, mối quan hệ của hai người rất….. khó nói, mọi người đọc tiếp sẽ hiểu nhé, nên đừng vội chửi chị nữ chính nha.