Editor: Myy
___
Sáng sớm hôm sau, tất cả máy tính trong công ty Hối Cẩm đều đồng thời nhận được một email, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ toà cao ốc đã quay ra bàn tán xôn xao.
"Không thể nào, cô ta nhìn vậy mà lại dùng quy tắc ngầm để đổi lấy hợp đồng với Duy Ân."
"Tôi cảm thấy cũng không phải là không có khả năng, năng lực của cô ta như nào ai cũng biết, vậy mà chỉ mất có hai tháng đã thu phục được một thương hiệu lớn ở Châu Âu, tốc độ này vốn dĩ đã rất bất thường rồi."
"Xem lịch sử trò chuyện của hai bọn họ, nói thật là thấy nổi hết cả da gà."
"Theo lý mà nói, cô ta hẳn là không thiếu tiền, vì sao còn phải làm loại chuyện này."
"Cô không đọc lịch sử trò chuyện à, cô ta nói chồng cô ta không yêu cô ta, quá lãnh đạm với cô ta. Hơn nữa, giám đốc khu vực Trung Quốc của Duy Ân rất đẹp trai, là kim cương vương lão ngũ (1), đừng nói cô ta, mà ngay cả người đã kết hôn cũng không cưỡng lại được nữa."
(1) Kim cương vương lão ngũ:
1. Có nhiều tiền, có sự nghiệp; kế thừa tài sản của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết vấn đề, tích cực tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, ẩn mình tránh thị phi của thế giới xung quanh.
Lâm Ngữ Tình trở về văn phòng mở máy tính, có vài email hiện lên, cô click mở từng cái một, trong đó có một email có tiêu đề: “Trong kinh doanh, phụ nữ chính là vũ khí chiến đấu lợi hại nhất.”
Nội dung email làm sắc mặt cô trắng bệch.
Email này chứa một số ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện trên WeChat, mà vai chính trong đoạn tin nhắn là cô và Phó Đông Minh. Trong đó có một bức ảnh chụp màn hình đoạn trò chuyện như sau:
Phó Đông Minh: Tối nay có thể qua đây với anh không?
Lâm Ngữ Tình: Vậy khi nào thì anh mới giúp em ký đơn đặt hàng đây?
Phó Đông Minh: Em yên tâm, chuyện hợp tác với em chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Lâm Ngữ Tình: Không, đã gần hai tháng rồi, lần nào anh cũng nói sẽ ký, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy ký đâu.
Phó Đông Minh: Được rồi, tuần sau đi, tuần sau sẽ ký cho em mà.
Lâm Ngữ Tình: Thật không?
Phó Đông Minh: Vậy tối nay em có qua đây với anh không?
Lâm Ngữ Tình: Ừm, vậy anh tới đón em đi.
Xem xong cái gọi là lịch sử trò chuyện này, Lâm Ngữ Tình chỉ có thể cười lạnh, cô nói vậy với Phó Đông Minh bao giờ, rõ ràng là có người cố tình cắt ghép vu khống.
Nhưng mà những bức ảnh này được chỉnh sửa rất chân thật, tên và ảnh đại diện của hai người đều y chang, nếu là người khác có lẽ vừa nhìn là tin ngay.
Tần Tiểu Lam hấp tấp mở cửa chạy vào, "Chị Hàm! Chị Hàm!"
Lâm Ngữ Tình ngẩng đầu, "Có chuyện gì vậy?"
"Lạ lắm chị, hôm nay mọi người đều nhận được một email!"
Tuy rằng Tần Tiểu Lam chưa nói email gì, nhưng Lâm Ngữ Tình cũng có thể đoán được, "Có phải là cái email nói chị dùng quy tắc ngầm để đổi lấy đơn đặt hàng của Duy Ân không?"
Tần Tiểu Lam gật đầu, "Vâng, hình như toàn bộ công ty đều nhận được, nhiều người bàn tán hăng say lắm ạ."
Lâm Ngữ Tình chống tay xuống mặt bàn, nhìn email trên màn hình thở dài, "Haiz, sao lại có người trẻ con như vậy."
Tần Tiểu Lam an ủi cô, "Chị yên tâm, bộ phận chúng ta đều tin tưởng chị mà. Mọi người cùng nhau chuẩn bị từng khâu một, ai cũng biết đơn đặt hàng này có được là do sự nỗ lực của mọi người."
Lâm Ngữ Tình nhìn Tần Tiểu Lam cười cười, "Ừ, chị chỉ thấy tò mò, rốt cuộc là ai rảnh rỗi đến vậy."
Tần Tiểu Lam lắc đầu, "Em cũng không biết nữa."
Lâm Ngữ Tình thản nhiên nói: "Người ta là kim cương vương lão ngũ giá trị con người tận 10 cara, có cả đống cô gái xinh đẹp có năng lực hơn chị tự dâng mình đến tận cửa, những ai biết động não một tí sẽ chẳng tin thủ đoạn bẩn thỉu thấp kém này của kẻ đó đâu."
Tần Tiểu Lam bĩu môi, "Vậy làm sao giờ hả chị, hiện tại ngoại trừ bộ phận chúng ta ra, trong lòng tất cả mọi người đều tin chuyện này là thật."
Lâm Ngữ Tình cầm cốc lên muốn uống cà phê, lúc này mới phát hiện vẫn chưa có, "Tiểu Lam, cho chị một cốc Latte."
Tần Tiểu Lam thấy cô có vẻ chẳng hề để tâm tới chuyện này, không nói thêm nữa, gật đầu, "Em đi pha cho chị."
Tần Tiểu Lam xoay người ra khỏi văn phòng, vào phòng nghỉ, Lưu An Kỳ cũng mò theo sau, "Tiểu Lam, em đã nói với quản lý chuyện email chưa?"
"Nói rồi ạ, hình như chị ấy cũng nhận được rồi."
"Cô ấy nói thế nào?"
Tần Tiểu Lam thở dài, "Chị ấy chẳng nói gì, nhưng em cảm thấy chị ấy không bình thường chút nào."
Lưu An Kỳ dựa vào tủ bát ở phòng nghỉ, như suy tư gì đó, "Chị đang nghĩ, người gửi email này có chăng là người trong công ty chúng ta."
"Sao chị biết?"
"Chỉ có nhân viên trong công ty chúng ta mới có địa chỉ email của mọi người, và cũng chỉ có nhân viên trong công ty biết chúng ta đã thành công ký hợp đồng với Duy Ân thôi."
Tần Tiểu Lam bừng tỉnh gật đầu, "Nói như vậy tức là có người đố kỵ chị Hàm ạ?"
"Việc này thì chị không rõ lắm, chị chỉ đoán vậy thôi."
"Em đi nói với chị Hàm một tiếng, để chị ấy đề phòng một chút."
"Từ từ." Lưu An Kỳ giữ cô lại, "Em đừng nói là chị bảo, em cứ nói là bản thân tự em hoài nghi, xem giám đốc có đối tượng nghi ngờ không nhé."
"Vâng ạ."
Tần Tiểu Lam pha xong cà phê, bưng vào văn phòng của Lâm Ngữ Tình. Lâm Ngữ Tình đang lật xem đơn khiếu nại của khách hàng.
Tần Tiểu Lam đặt cà phê ở mép bàn, "Chị Hàm."
"Ừ." Lâm Ngữ Tình chuyên chú đọc văn kiện, nhàn nhạt đáp.
"Ban nãy em đã suy nghĩ về cái email đó, người có thể biết được địa chỉ email của mọi người trong công ty chúng ta, có khả năng cao là nhân viên trong công ty chị ạ."
Lâm Ngữ Tình ngẩng đầu, "Ý em là trong công ty có người cố ý ‘chỉnh’ chị?"
"Em chỉ đoán vậy thôi."
Lâm Ngữ Tình một tay chống cằm, tiếp tục lật đơn khiếu nại, "Chắc là không phải rồi, chị cũng đâu có đắc tội ai."
Tần Tiểu Lam thử hỏi: "Vậy chị không để ý chuyện này sao?"
"Tí nữa chị sẽ gửi một email nói cho mọi người lịch sử trò chuyện này là giả, thứ gọi là quy tắc ngầm cũng là giả."
Tần Tiểu Lam gật đầu, "Vâng."
Văn phòng Tổng giám đốc.
Tô Mộ Cẩn khi nãy cũng nhận được email, hắn chỉ xem một nửa rồi không đọc nữa.
Thẩm Ngọc Nhàn pha cho hắn một cốc cà phê, thấy email hiển thị trên màn hình máy tính của hắn. Do dự một chút mới nói: "Anh, em cảm thấy lần này chị dâu đi hơi quá xa rồi."
Tô Mộ Cẩn không cho là đúng, "Lịch sử trò chuyện này là giả."
"Sao anh biết?"
Tô Mộ Cẩn di chuyển con chuột, đóng cửa sổ email lại, "Cô ấy không phải loại người như vậy."
"Nhưng..." Thẩm Ngọc Nhàn muốn nói lại thôi, nghĩ lại vẫn là ngậm miệng. Cô ta cũng có thể cảm nhận được sự chán ghét trước kia đối với Tô Dĩ Hàm, thậm chí không muốn nhìn mặt cô ấy của Tô Mộ Cẩn đã có một chút thay đổi.
Cô ta nhắc nhở: "Nhưng nếu đó là thật thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn với thanh danh của anh đấy."
"Ừ." Tô Mộ Cẩn tạm dừng trong chốc lát, "Giúp tôi gọi giám đốc trung tâm thông tin lên đây."
"Vâng ạ."
Khoảng 10 phút sau, giám đốc trung tâm thông tin Ngô Quý Hồng đã xuất hiện ở văn phòng Tổng giám đốc. Ông ta chủ yếu phụ trách toàn bộ hệ thống ERP (2), email và quản lý công nghệ thông tin khác của tập đoàn.
(2) ERP: là viết tắt của Enterprise Resource Planning (Hoạch định nguồn lực doanh nghiệp). Phần mềm ERP bao gồm các công cụ quản lý quy trình kinh doanh chiến lược và mạnh mẽ có thể được sử dụng để quản lý thông tin trong một tổ chức.
"Tô tổng, anh tìm tôi ạ?"
Tô Mộ Cẩn ngẩng đầu nhìn ông, "Ông có thấy email buổi sáng hôm nay không?"
Ngô Quý Hồng có lẽ cũng đoán được điều gì, "Có thấy, email này phía chúng tôi có thể xoá."
"Không cần." Nếu xoá thì chẳng khác gì giấu đầu lòi đuôi, Tô Mộ Cẩn nói: "Bây giờ tôi cần ông giúp tôi tra địa chỉ IP của người gửi email này, cộng với địa chỉ IP người dùng cụ thể, có làm được không?"
"Vâng, chuyện này không khó."
"Tôi có thể biết được người gửi cụ thể là ai không?"
Ngô Quý Hồng suy nghĩ, "Cũng có thể, nhưng kết quả có khả năng sẽ không chính xác 100%, bởi vì dù sao thì đối phương cũng có khả năng dùng IP máy tính của người khác để gửi."
"Ừ, vậy ông đi điều tra đi, trước hết cứ gửi vị trí địa lý của địa chỉ IP đó cho tôi đã, nhanh lên."
"Vâng."
Chờ Ngô Quý Hồng đi ra ngoài, Tô Mộ Cẩn cầm điện thoại bàn lên gọi Thẩm Ngọc Nhàn vào. Hắn phân phó: "Dùng danh nghĩa văn phòng Tổng giám đốc gửi cho mọi người trong công ty một cái email làm rõ tin đồn sáng nay. Nội dung thì cứ giải thích là trong hạng mục Duy Ân này có tôi và Phó tổng, còn có cả giám đốc bộ phận tiêu thụ đều tham dự toàn bộ quá trình, khẳng định lời đồn là giả. Viết xong đưa tôi kiểm tra."
"Vâng ạ."
***
Lâm Ngữ Tình vừa định viết email làm rõ lời đồn, không nghĩ tới email từ văn phòng tổng giám đốc đã đến trước.
【Email ẩn buổi sáng hôm nay mọi người trong tập đoàn nhận được về việc thành công ký kết hợp đồng với hạng mục Duy Ân không phải là sự thật. Dự án này có sự góp mặt của cả Tổng giám đốc Tô Mộ Cẩn, Phó giám đốc điều hành Ngô Mãn Quân, và giám đốc marketing Mạch Thuỵ Phong. Sở dĩ có thể thành công ký được hợp đồng là do sự chung tay của tất cả mọi người trong Hối Cẩm. Xin đừng tiếp tục tung tin đồn vô căn cứ, nếu bị phát hiện sẽ xử lý nghiêm khắc.
Xin hãy lưu ý.】
Chỗ ký tên là từ Tổng giám đốc.
Sau khi Lâm Ngữ Tình xem xong, cũng chuyển tiếp lại email này tới mọi người:【Là nạn nhân của tin đồn này, tôi muốn nói vài lời, tôi và Phó tổng của Duy Ân chỉ là bạn bè. Thứ gọi là lịch sử trò chuyện WeChat cũng là bịa đặt. Có thể hợp tác với Duy Ân không thể không nhắc đến công lao của toàn thể mọi người trong công ty chúng ta, hy vọng ở những lần hợp tác kế tiếp mọi người có thể tiếp tục tích cực và duy trì tốt phong độ này. Cảm ơn.】
Gửi xong email, Lâm Ngữ Tình tiếp tục làm việc.
Buổi chiều, nam chính trong lời đồn Phó Đông Minh gọi điện đến.
"Tối nay cô có rảnh không?"
Lâm Ngữ Tình đáp: "Có rảnh, làm sao vậy?"
"Tôi nhớ bữa ăn lần trước là cô trả tiền, vậy nên tôi còn nợ cô một bữa cơm. Cô xem tối nay có được không?"
Lâm Ngữ Tình hơi do dự, lời đồn của cô và Phó Đông Minh còn đang nghiêm trọng, nếu tiếp tục gặp mặt sẽ khơi dậy nhiều lời bịa đặt hơn. Nhưng cô và Phó Đông Minh cũng là bạn bè, nếu cố ý tạo khoảng cách liệu có thể sẽ khiến đối phương không vui hay không?
Bên kia mãi không nghe thấy Lâm Ngữ Tình đáp lại, thử gọi một tiếng, "Cindy?"
"Đây."
Phó Đông Minh nghe được câu này, khẽ cười, "Gọi điện thoại với tôi cũng phân tâm được?"
"Không phải, tôi..."
"Hử? Tối nay không tiện sao?"
Lâm Ngữ Tình suy nghĩ, "Anh có chuyện gì quan trọng muốn nói hả?"
"Cứ nhất định phải có chuyện gì quan trọng mới được hẹn cô sao?"
"Cũng không phải là vậy."
Phó Đông Minh thấy cô có một chút khó xử, giải thích: "Tôi có một người bạn Hy Lạp muốn mua một trăm bộ bàn ghế cổ. Tôi thử cho cậu ấy xem bản thiết kế của các cô, cậu ấy cảm thấy rất hứng thú với các loại đồ cổ mang hơi hướng Châu Âu của các cô, vậy nên tôi muốn làm ván cầu giới thiệu cho hai người làm quen với nhau."
"Thật sao?" Nghe được có người nước ngoài cảm thấy hứng thú với sản phẩm của công ty, ánh mắt Lâm Ngữ Tình sáng rực lên.
"Thật, nhưng số lượng cậu ấy muốn không nhiều lắm, không biết bên cô có hứng thú không?"
"Có, tất nhiên là có." Lâm Ngữ Tình rất cao hứng. Một trăm bộ bàn ghế cũng không được tính là nhiều, nhưng mà nguyên liệu để làm đồ cổ rất giá trị, thuộc hàng đồ nội thất cao cấp, giá bán cũng cao. Bình quân một bộ bàn ghế xuất xưởng cũng phải lên đến 7-8 ngàn NDT. Nói ngắn gọn lại, đây cũng là một đơn đặt hàng trị giá 7-8 chục vạn NDT.
"Vậy cô cứ mang bản thiết kế với các loại tư liệu theo, đến đó đưa cho cậu ấy tham khảo là được. Hôm nay chỉ là chào hỏi mà thôi, nếu như cậu ấy hài lòng thì lần sau sẽ đến công ty các cô để đi xem nhà máy."
"Ok, không thành vấn đề.”
"Còn nữa, tôi phải đến sân bay đón cậu ấy, cho nên hôm nay có khả năng cô sẽ phải tự đến đây đó."
Lâm Ngữ Tình nói: "Ừ, tôi tự đi được mà, anh nói cho tôi địa chỉ là được."
"Ok."
Phó Đông Minh quả là quý nhân của cô.