*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Myy
___
Sau khi ăn xong, Lâm Ngữ Tình dọn bát đũa, định để ngày mai mới rửa.
Vừa có bão vừa mất điện, cũng chẳng có đâu để đi, Lâm Ngữ Tình nằm ở trên giường nhìn lượng pin chưa đến 20% trên màn hình điện thoại, đành phải ngoan ngoãn đi ngủ.
Lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Thứ nhất là vì còn quá sớm cô chưa thấy buồn ngủ, thứ hai là ở bên ngoài bão lớn quá, cực kì ồn ào.
Lâm Ngữ Tình thử nhắm mắt lại nhưng cũng không ngủ được, cầm điện thoại lên xem mới có 8 rưỡi.
Không có điện, thời gian cũng như trôi chậm lại.
Cô hối hận vì đã không chuẩn bị sẵn hai cái cục sạc dự phòng trong nhà.
"Toang" một tiếng vang lớn, rõ ràng là tiếng kim loại va đập vào kính thuỷ tinh. Nội tâm Lâm Ngữ Tình lộp bộp, chẳng lẽ là cửa sổ sát đất ngoài phòng khách bị vỡ?
Cô vội vàng xuống giường đi dép lê, cầm lấy đèn pin mở cửa phòng ra, gặp Tô Mộ Cẩn ở phòng đối diện cũng đồng thời mở cửa.
"Hình như vỡ kính rồi." Lâm Ngữ Tình nói.
"Để tôi đi xem." Tô Mộ Cẩn cầm điện thoại chiếu sáng đi xuống tầng. Đèn pin trên tay Lâm Ngữ Tình sáng hơn, cô cũng đi xuống cùng.
"Đưa đèn pin cho tôi." Tô Mộ Cẩn nói.
Lâm Ngữ Tình đưa đèn pin cho hắn, Tô Mộ Cẩn cầm lấy đèn đi tới cửa sổ bên trái, kéo tấm màn ra chiếu sáng kiểm tra. Kính cửa sổ bị cột đèn đường làm bằng kim loại ở bên ngoài đổ xuống đập vào, nứt ra thành từng mảnh như mạng nhện. Cũng may cửa sổ này không phải chỉ có mỗi một tấm kính mà còn có các khung cửa ô vuông ngăn cách nữa, bởi vậy dù kính trong khung này vỡ thì cũng không có ảnh hưởng gì tới những khung khác.
Trận gió cuồng phong thổi qua tấm kính bị nứt kia, cột đèn đường trên cửa sổ vang lên tiếng kẽo kẹt, chỗ bị va đập dường như có thể vỡ toang bất cứ lúc nào.
Nếu cả tấm kính hoàn toàn bị vỡ, cơn gió kia tràn vào thì không dám nghĩ cả căn phòng này sẽ ra sao.
Tô Mộ Cẩn nhanh chóng đưa ra quyết định, "Cô đi tìm băng dính và giấy dán cửa sổ đi."
"Được."
"Đưa đèn pin cho tôi, cô lấy điện thoại tôi đi." Tô Mộ Cẩn đưa điện thoại cho cô, tiện thể cầm lấy đèn pin.
Lâm Ngữ Tình thấy hắn định mở cửa phòng khách, gọi hắn lại, "Bên ngoài gió to như vậy, anh định làm gì?"
"Cô đừng lo, chỉ cần làm việc tôi giao là được."
Tô Mộ Cẩn ngậm đèn pin mở cửa, gió to lập tức luồn vào, áo ngủ của Lâm Ngữ Tình bị xốc lên, cô đè áo ngủ phồng lên xuống. Chỉ chốc lát sau, gió ngừng, Tô Mộ Cẩn đóng cửa ra ngoài.
Lâm Ngữ Tình thấy hắn đi đến ngoài cửa sổ sát đất, cơn bão mạnh mẽ thổi tóc của hắn đến rối tinh rối mù, quần áo trên người cũng bị thổi tung. Hắn kiên cường đứng vững gót chân, ngậm đèn pin, muốn dời cột đèn đường ra khỏi cửa sổ.
Lâm Ngữ Tình cũng không nhàn rỗi, cầm điện thoại Tô Mộ Cẩn lục tung lên tìm băng dính và giấy dán cửa sổ hắn bảo. Cô đang định gọi hỏi dì Phan, bấy giờ mới phát hiện điện thoại mất tín hiệu không gọi được, đành phải tiếp tục vùi đầu tìm kiếm.
Khó khăn lắm mới tìm được băng dính, còn giấy dán cửa sổ ở đâu?
Lâm Ngữ Tình dường như đã lật tung hết các ngăn kéo và tủ mà vẫn không thấy giấy dán cửa sổ. Nhưng lại tìm được một lọ keo dán kính.
Tô Mộ Cẩn dời cột đèn đường đi xong trở lại phòng khách. Cả người hắn bị gió thổi đến lộn xộn, áo ngủ cũng thấm ướt nước mưa, "Tìm được băng dính với giấy dán cửa sổ chưa?"
Lâm Ngữ Tình đưa thứ mình tìm được cho hắn xem, "Chỉ có băng dính với keo dán thuỷ tinh thôi, không thấy giấy dán cửa sổ đâu."
"Cũng được." Tô Mộ Cẩn đi đến một cái bàn, trên bàn đặt một chậu hoa lan hồ điệp, dưới chậu hoa có một tấm kính dày, to hơn tấm kính bị vỡ một chút.
Tuy rằng chỉ là tấm kính bình thường nhưng độ dày của nó bằng kính cửa sổ, tạm thay thế được.
Tô Mộ Cẩn cắt miệng lọ keo dán kính, bóp đuôi lọ cho keo trong suốt chảy ra, bôi đều lên cạnh kính.
Lâm Ngữ Tình cầm đèn pin soi cho hắn.
Một vòng keo được bôi lên xung quanh các cạnh của tấm kính, Tô Mộ Cẩn cầm tấm kính dẫm lên ghế để dán vào khung cửa nhôm (1) hình ô vuông. Keo còn chưa khô, dễ bị bung, Tô Mộ Cẩn phải đè lại mới bảo đảm được kính không bị rớt xuống.
(1) Hình minh hoạ: Tô Mộ Cẩn đứng ở trên ghế hai tay giữ kính, cứ duy trì động tác này. Lâm Ngữ Tình cầm đèn pin, nhìn thấy trên cổ tay hắn có máu chảy xuống, "Tay của anh..."
Tô Mộ Cẩn nói: "Bị kính quẹt qua một chút thôi."
Lâm Ngữ Tình nhìn vết máu trên cổ tay trắng nõn của hắn, nói: "Anh đi xuống đi, để tôi giữ cho."
Tô Mộ Cẩn nói: "Băng dính."
"Đây đây." Lâm Ngữ Tình xoay người đưa băng dính cho hắn, Tô Mộ Cẩn kéo băng dính, dán lên kính mấy lớp để đảm bảo sẽ không bị tróc ra.
Tô Mộ Cẩn quay đầu lại nói: "Đứng xa ra một tí!"
Lâm Ngữ Tình nghe hắn nói, lui lại mấy bước.
Tô Mộ Cẩn dán xong mới bước xuống ghế.
"Răng rắc" một tiếng. Dưới tác động của sức gió, tấm kính bị cột đèn đường va đập rốt cuộc cũng không chịu nổi gió mạnh, vỡ thành từng mảnh rơi xuống mặt đất bên ngoài, ầm ầm rải đầy đất.
Kính bên ngoài bị vỡ, Tô Mộ Cẩn giữ kính trở thành chủ lực chính. Bão rất mạnh, hắn dùng sức lực rất lớn mới dán được kính vào khung cửa sổ nhôm.
Gió bên ngoài vẫn đang càn quét, nhiều nhánh cây và vật thể bị thổi bay lên trời cao, đập vào những ngôi nhà gần đó, tiếng loảng xoảng giống như tiếng Tu La tràng (2).
(2) Tu La tràng (theo Baidu): là một từ ngữ từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm.
Lòng bàn tay nắm đèn pin của Lâm Ngữ Tình đổ ra mồ hôi, thần kinh căng chặt, chỉ hy vọng cơn bão này sớm dừng lại một chút.
***
Lâm Ngữ Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ đến vết thương trên tay Tô Mộ Cẩn, "Tay của anh." Cô kéo lấy tay hắn, phần thịt dưới lòng bàn tay bị thuỷ tinh cắt trúng, để lại một khe hở. Chỉ sâu thêm 1cm nữa là tới động mạch, nếu cắt trúng, không kịp xử lý thì hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
"Tôi đi lấy hòm thuốc." Lâm Ngữ Tình xoay người vào phòng lấy hòm thuốc, bên trong có một số công cụ trợ cứu khẩn cấp.
Để đèn pin và hòm thuốc ở trên bàn trà, Lâm Ngữ Tình nói với Tô Mộ Cẩn: "Anh lại đây, tôi giúp anh xử lý miệng vết thương."
Tô Mộ Cẩn nhìn vết thương trên tay, đi đến ngồi xuống. Lâm Ngữ Tình ngồi cạnh hắn, nâng tay hắn lên, cầm đèn pin cẩn thận soi sáng. Miệng vết thương khá sâu, cần phải kiểm tra xem có còn mảnh thuỷ tinh không mới có thể bôi thuốc băng bó được.
Cô cầm lấy đèn pin trên bàn trà đưa cho hắn, "Anh cầm đi, chiếu lên miệng vết thương."
Tô Mộ Cẩn không nói gì, cầm lấy đèn pin soi lên tay mình.
Hồi học đại học cô là thành viên của hội Chữ Thập Đỏ (3), biết cách xử lý những vết thương đơn giản như vậy.
(3) Chữ Thập Đỏ: là một phong trào nhân đạo quốc tế với khoảng 97 triệu tình nguyện viên, thành viên và nhân viên trên toàn thế giới được thành lập để bảo vệ cuộc sống và sức khỏe của con người, để đảm bảo tôn trọng mọi người, nhằm ngăn chặn và làm giảm bớt đau khổ của con người.
Một tay cô cầm tay hắn, một tay cầm tăm bông kiểm tra miệng vết thương. Sau khi đã xác nhận không có vụn thuỷ tinh nào cô mới bắt đầu dùng nước muối sinh lý lau miệng vết thương, rồi dùng dung dịch ô-xy già rửa sạch, thoa cồn lên vùng xung quanh miệng vết thương để sát khuẩn, cuối cùng mới lấy băng gạc ra cuốn lên tay hắn.
Ánh đèn pin giao tụ trên tay Tô Mộ Cẩn, khuôn mặt tập trung của Lâm Ngữ Tình được chiếu nửa sáng nửa tối, đường nét vô cùng rõ ràng. Tô Mộ Cẩn nhìn cô, lại nhớ tới cô gái trong lòng.
19 năm trước, hắn đi theo Lâm Ngữ Tình đến công trường nhặt đinh sắt để đem bán, bị một cây đinh ở trên tấm ván gỗ đâm vào tay. Cô khi đó giống như một y tá nhỏ, mượn ở chỗ viện trưởng một chai dung dịch ô-xy già và lọ thuốc đỏ, rửa sạch miệng vết thương cho hắn.
Cũng nghiêm túc và tập trung như thế này.
"Không được để chạm vào nước nhé." Lâm Ngữ Tình nâng mắt, phát hiện hắn đang nhìn mình.
Tô Mộ Cẩn lúng túng dời ánh mắt, nhàn nhạt lên tiếng, "Ừm."
Lâm Ngữ Tình lại nhìn thoáng qua cửa sổ Tô Mộ Cẩn mới sửa xong, thở dài, "Cũng không biết khi nào bão mới dừng."
Tô Mộ Cẩn liếc cô một cái, đặt đèn pin xuống cầm lấy điện thoại của mình bật chế độ đèn pin lên tầng. Lâm Ngữ Tình nhìn hắn lên tầng, nghĩ thầm vẫn nên chờ bão ngừng hẵng ngủ, dù sao cũng không ngủ được, nếu tí nữa cửa sổ có vấn đề gì thì cô còn có thể phát hiện và khắc phục kịp thời.
Lâm Ngữ Tình ngồi xếp bằng ở trên sô pha, dùng đèn pin một lúc thì chiếu ra ngoài cửa sổ, một lúc lại chiếu vào trong phòng khách, chán muốn chết. Sợ tí nữa đèn pin hết điện, cô đành phải tắt đi. Xung quanh đen kịt, duỗi tay không thấy năm ngón, chỉ có tiếng gió gào thét bên ngoài, hơi khủng bố.
Vẫn nên nằm xuống nhắm mắt lại thôi.
Trằn trọc một lúc, Lâm Ngữ Tình có chút mệt, nằm trên sô pha không lâu sau liền ngủ thϊếp đi.
Tô Mộ Cẩn thay một bộ quần áo rồi đi xuống dưới kiểm tra kính cửa sổ, nhìn thấy cô cuộn tròn ở trên ghế sô pha. Đèn pin điện thoại trên tay phản chiếu gương mặt ngủ say của cô, thật ra cô không giống Lâm Ngữ Tình chút nào. Nếu xét về ngoại hình thì hai người không có nửa điểm giống, nhưng gần đây một số hành vi của cô lại có thể khiến hắn nhớ tới "cô ấy".
Cứ như thể Lâm Ngữ Tình đã về bên hắn.
Vì sao?
Rõ ràng Lâm Ngữ Tình đã không còn nữa.
Lúc trước hắn hận Tô Dĩ Hàm bởi vì cái chết của Lâm Ngữ Tình có liên quan tới cô, trong lòng hắn hy vọng người chết là cô. Nhưng dần dần, nỗi hận với cô cũng từ từ biến mất.
Vì sao?
Hắn càng nghĩ càng không hiểu, càng nghĩ lại càng thấy bối rối.