Trọng Sinh: Hào Môn Lầm Hôn

Chương 13

Editor: Myy

___

Lâm Ngữ Tình trở về văn phòng, bật máy tính lên, mười mấy thông báo email liền nhảy ra. Vì cô làm quản lý, nhân viên đều cần gửi một phần bản sao email cho cô. Đối tượng khách hàng của bọn họ là ở khu vực Âu Mỹ, múi giờ chênh lệch, tin nhắn chuyển tới đều là vào ban đêm, cho nên mỗi sáng sớm, cô sẽ kiểm tra những tin nhắn này càng nhanh càng tốt.

Tần Tiểu Lam bưng một ly cà phê nóng hầm hập vào, "Chị Hàm, cà phê của chị ạ."

Lâm Ngữ Tình hơi ngẩng đầu, "Cảm ơn em."

Bưng cốc cà phê đặt ở bên miệng thổi thổi, cầm con chuột tiếp tục click xem tin nhắn. Lúc thấy một tin nhắn liên quan tới đơn khiếu nại của khách hàng ở Italy, cô cầm điện thoại lên gọi, "Rain, cô đến phòng làm việc của tôi một chút nhé."

"Vâng."

Một phút sau, Lâm Thục Dung gõ cửa đi vào, "Quản lý, cô tìm tôi ạ."

Lâm Ngữ Tình để cốc cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Tôi vừa xem tin nhắn của công ty Italy, liên quan tới đơn khiếu nại khách hàng ở đó, bên kiểm duyệt chất lượng đã đưa ra báo cáo, vấn đề là ở khâu sản xuất của chúng ta. Về phần bồi thường, tôi cần phải gặp trực tiếp với họ, cô giúp tôi đặt lịch hẹn tại văn phòng Trung Quốc của bọn họ nhé."

"À, được." Lâm Thục Dung hỏi: "Hẹn lúc nào ạ?"

"Cô cứ liên lạc với bọn họ trước đi, cho họ chọn thời gian, chúng ta sẽ nghe theo."

"Ok."

Lâm Ngữ Tình nói tiếp: "Còn nữa, phiền cô gửi cho tôi một bản sao chi tiết về lô đặt hàng đã và chưa vận chuyển của khách hàng trong năm nay nhé."

"Được."

"Vậy thôi, cô đi làm việc trước đi."

"Vâng." Lâm Thục Dung quay người đi ra ngoài.

Lâm Ngữ Tình tiếp tục đọc tin nhắn, điện thoại bên cạnh rung lên, tiếng Liêu Thanh Thanh từ trong loa nghe truyền tới, "Dĩ Hàm, mình chán quá, chúng ta đi biển chơi đi."

Lâm Ngữ Tình nói: "Mình phải làm việc."

"Công việc thì có gì vui? Ngột ngạt muốn chết."

Lâm Ngữ Tình một tay cầm điện thoại một tay cầm con chuột, "Mình cảm thấy công việc rất thú vị, cậu cũng có thể thử xem."

Liêu Thanh Thanh than thở, "Dĩ Hàm, rốt cuộc là cậu trúng tà gì vậy, mình cảm thấy như cái người hay chơi bời lêu lổng trước kia là giả vậy."

Lâm Ngữ Tình cười cười, "Được rồi, không nói nữa, mình phải làm việc rồi, cuối tuần chơi với cậu sau nhé."

"A a a... Đừng mà, đợi đến cuối tuần mình đã mốc luôn rồi..."

"Kiếm một chút chuyện để làm là sẽ không mốc nữa nhé, bye bye." Không quan tâm Liêu Thanh Thanh kêu rên, Lâm Ngữ Tình cúp điện thoại, tiếp tục đọc tin nhắn.

Vừa treo máy, điện thoại lại rung lên, Lâm Ngữ Tình tiện tay cầm lấy đặt ở bên tai, "Chị gái à, bên này tôi còn có một đống công việc đang chờ đó, thật sự không có thời gian chơi với chị đâu mà."

Đáp lại lại không phải là giọng của Liêu Thanh Thanh, mà là giọng trầm ổn của một người đàn ông, "Đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

Lâm Ngữ Tình mờ mịt nhìn màn hình điện thoại, quả nhiên là Tô Mộ Cẩn, "Có chuyện gì?"

"Đi lên rồi nói, mang tư liệu về khu vực Italy theo."

"Được rồi."

Lâm Ngữ Tình cúp điện thoại, tìm trên kệ văn kiện về công ty bên Italy, ra khỏi văn phòng.

Vào thang máy, phát hiện bên trong có một nữ đồng nghiệp có vẻ bằng tuổi mình. Lâm Ngữ Tình nhớ, cô ấy là thư ký của Tô Mộ Cẩn - Thẩm Ngọc Nhàn.

"Chào quản lý Tô." Thẩm Ngọc Nhàn chào hỏi trước.

Lâm Ngữ Tình đáp lại với một nụ cười, "Chào buổi sáng."

"Quản lý Tô muốn lên tầng mấy?"

Lâm Ngữ Tình liếc qua bảng ấn phím, thấy cô ấy đã bấm sẵn số 16, nên cô nói: "Giống như cô."

Thẩm Ngọc Nhàn nghiêng đầu nhìn Lâm Ngữ Tình một chút, "Cô đi tìm Tô tổng à?"

"Ừm."

Thang máy đến tầng 16, Lâm Ngữ Tình ra khỏi thang máy trước, đi thẳng tới cửa phòng làm việc của giám đốc gõ cửa.

Người ở bên trong hô một tiếng mời vào, cô vặn mở tay nắm cửa đi vô. Trong một khắc vừa bước vào, cô nhanh chóng đảo mắt nhìn một vòng, cách bài trí phòng làm việc của hắn cũng không khác cô lắm, chỉ là cách trang trí giản dị hơn nhiều.

Lâm Ngữ Tình đi đến trước bàn làm việc của hắn ngồi xuống, "Anh tìm tôi để nói về chuyện liên quan tới công ty bên Italy đúng không?"

"Ừm." Giọng điệu Tô Mộ Cẩn vô cùng bình tĩnh, "Tiến độ giải quyết những đơn khiếu nại của khách hàng bên đấy về sản phẩm mới đến đâu rồi?"

Lâm Ngữ Tình nói: "Hôm thứ hai vừa nhận được sản phẩm chất lượng kém do khách hàng gửi tới, đã giao cho bộ kiểm duyệt chất lượng điều tra, chiều hôm qua mới ra kết quả, là vấn đề của khâu sản xuất bên nước ngoài. Về vấn đề này, khách hàng đã đưa ra yêu cầu đền bù, nhưng cụ thể đền bù như nào và phương án cải thiện thì tôi cần phải nói chuyện trực tiếp với bọn họ. Tôi đã bảo Rain liên lạc với họ hẹn thời gian triển khai cuộc hội nghị thảo luận về phương án giải quyết vấn đề này rồi."

Tô Mộ Cẩn nhàn nhạt hỏi: "Bao giờ triển khai cuộc họp?"

"Vẫn chưa xác định được."

"Có những người nào sẽ có mặt ở hội nghị?"

Lâm Ngữ Tình đều đã nghĩ kĩ về những vấn đề này, "Tôi, Rain, còn có quản lý bên bộ kiểm duyệt và nghiên cứu chất lượng sản phẩm nữa sẽ cùng tham gia."

"Thêm tôi vào."

Lâm Ngữ Tình nháy nháy mắt, "Vì sao?"

"Italy là nhóm khách hàng lớn của công ty chúng ta, lần đàm phán này có ảnh hưởng đến việc hợp tác sau này, giao cho cô phụ trách tôi không yên tâm." Tô Mộ Cẩn hời hợt, giống như không biết câu nói này của hắn gây tổn thương tới người khác tới mức nào.

Lâm Ngữ Tình hơi ngượng ngùng, "Ồ."

Lâm Thục Dung đã liên hệ với bên khách hàng, thời gian cuộc họp được định vào 2 giờ chiều thứ sáu đến 5 giờ.

Quản lý bộ phận kiểm duyệt và nghiên cứu chất lượng sản phẩm đã xuất phát từ nhà máy, còn phía bên Lâm Ngữ Tình thì xuất phát từ tổng công ty, tụ tập tại văn phòng bên kia.

Lâm Ngữ Tình cầm túi văn kiện giẫm lên giày cao gót xuống thang máy, Tô Mộ Cẩn cũng đúng lúc đi xuống từ cầu thang, đối với thói quen có thang máy lại không thích cứ thích đi bộ của hắn, cô đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Tô Mộ Cẩn cầm chìa khóa xe, cỗ xe phía trước nháy đèn kêu mấy tiếng. Lâm Ngữ Tình một tay cầm túi văn kiện, một tay kéo cửa xe ra, ngồi vào.

Tô Mộ Cẩn thấy cô đi một mình, hỏi: "Rain đâu?"

Lâm Ngữ Tình đặt túi văn kiện ở trên đùi, thuận miệng đáp: "Cô ấy thấy không khoẻ, tôi phê cho cô ấy nghỉ nửa ngày để cô ấy đến bệnh viện rồi."

"Vậy tình trạng hợp tác trước mắt của bên Italy với công ty của chúng ta, cô đều rõ chứ?"

Lâm Ngữ Tình gật đầu, "Ừm, hai ngày trước tôi đã nhìn qua tư liệu và tình huống của đơn đặt hàng gần đây rồi, vẫn còn nhớ đại khái."

Tô Mộ Cẩn không nói tiếp, nổ máy lái ra khỏi gara.

Sau khi bọn họ tới, bên quản lý bộ kiểm duyệt và nghiên cứu chất lượng sản phẩm còn chưa tới, từ nhà máy bọn họ tới đây cần hơn một tiếng.

Lâm Ngữ Tình cầm túi văn kiện xuống xe, đi sau lưng Tô Mộ Cẩn vào đại sảnh, Tô Mộ Cẩn đứng ở giữa hành lang liếc xung quanh, Lâm Ngữ Tình nhìn động tác của hắn liền biết hắn đang tìm cầu thang.

Cô im lặng, muốn rèn luyện cơ thể cũng không cần phải tới mức đó chứ. Cô tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Này, văn phòng họ ở tầng 48 đấy, anh sẽ không định leo cầu thang tới đó đấy chứ?"

Tô Mộ Cẩn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa, nếu đi cầu thang lên tầng 48, cũng phải mất 10-20 mấy phút.

"Đi thang máy." Hắn thản nhiên nói.

Lâm Ngữ Tình thở phào nhẹ nhõm, sải bước đi theo.

Vào thang máy, Tô Mộ Cẩn bấm tầng 48, Lâm Ngữ Tình đứng ở phía bên kia thang máy, kéo dài khoảng cách với hắn.

Lúc này là giờ làm việc, thang máy có rất ít người dùng, bọn họ đi thẳng một đường lên trên tầng 2, 4, 6, 8...

Không gian giữa hai người vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được rất rõ tiếng thang máy đi lên trên nữa. Lâm Ngữ Tình lén liếc Tô Mộ Cẩn một chút, phát hiện lông mày hắn nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, trán ứa ra một tầng mồ hôi, tay phải nắm thật chặt xà ngang bên cạnh.

Nhưng... nhưng trong thang máy đâu có nóng đâu.

Chẳng lẽ là hắn thấy không khoẻ?

Lâm Ngữ Tình vừa định hỏi: "Anh..."

Đột nhiên, 'uỳnh' một tiếng, thang máy chấn động một cái, Lâm Ngữ Tình theo phản xạ hô một tiếng, "A!"

Ngay sau đó, tầm mắt lâm vào một khoảng tăm tối. Lâm Ngữ Tình gắt gao cầm chặt xà ngang, cả người căng cứng, nỗi sợ hãi lan tràn, đợi đến khi thang máy bình ổn, cô mới mở miệng, "Không phải là bị mất điện đấy chứ?!"

Không có ai đáp lại.

Thật kỳ quái, rõ ràng đi cùng với Tô Mộ Cẩn, vì sao hắn lại không đáp nổi một tiếng, cũng không thấy có động tĩnh gì. Lâm Ngữ Tình thăm dò, "Này, Tô Mộ Cẩn, anh ở đâu?"

Chung quanh một mảnh đen kịt, Lâm Ngữ Tình cũng không nhìn thấy hắn rốt cuộc đang ở đâu, cô lại hô một tiếng, "Này, có ở đây không?"

Lâm Ngữ Tình nhìn chung quanh, không thấy một chút ánh sáng nào, nhìn tình hình này hẳn là bị mất điện rồi. Lâm Ngữ Tình hít sâu một hơi, tỉnh táo lại, nhất định phải tỉnh táo, sẽ không có chuyện gì đâu.

Cô muốn cầu cứu: "Alo! Có người không! Cứu mạng! Có người bị kẹt trong thang máy!... Bên ngoài có ai không?"

Không có ai đáp lại cô.

Cô dừng la hét, chung quanh trở nên yên tĩnh, cô nghe được tiếng thở hổn hển, tiếng hít thở đó không phải là của mình, bởi vì không nhìn thấy, nghe thanh âm kia giống như của một người thoi thóp đang giãy giụa trước khi sắp chết vậy.

Chân Lâm Ngữ Tình có chút mềm, đã nhấc không nổi nữa, hai tay cô đều gắt gao nắm lấy xà ngang. Trước mắt một vùng tăm tối, trong thang máy kín mít chỉ có tiếng thở hổn hển ấy, từng tiếng từng tiếng đánh vào màng nhĩ khiến cô cảm thấy bất an, sợ hãi.

Có phải là Tô Mộ Cẩn bị thương rồi không?

Cô buông một tay, ngồi xổm người xuống tìm túi xách của mình, đưa tay mò mẫm điện thoại. Nhờ ánh sáng màn hình, trong thang máy đen tối rốt cuộc có một tia sáng.

Lâm Ngữ Tình giơ màn hình soi, thấy Tô Mộ Cẩn bình thường cao lãnh lúc này lại chân sau quỳ trên mặt đất, một tay nắm chặt xà ngang, một tay che ngực, sắc mặt trắng bệch, miệng há rộng vội vàng hô hấp, giống như một con cá thiếu nước đang cố hít thở dưỡng khí cuối cùng của nó.

Lâm Ngữ Tình cũng không lạ với loại bệnh này, đồng thời nghĩ đến việc bình thường hắn đều đi cầu thang không đi thang máy, cô hỏi: "Có phải là anh có chứng sợ hãi bị giam cầm không?"

Tô Mộ Cẩn không trả lời cô, cả người của hắn phát run, thở hổn hển khiến người ta cảm thấy có khả năng một giây sau hắn liền sẽ chết vậy.