Trọng Sinh: Hào Môn Lầm Hôn

Chương 10

Editor: Myy

___

Trở lại văn phòng, vừa mới ngồi xuống, Tần Tiểu Lam đã mở cửa vào hỏi, "Chị, hôm nay chị muốn uống cà phê gì ạ?"

Lâm Ngữ Tình không muốn uống cà phê, "Có trà không em?"

"Có ạ, hồng trà hay trà xanh gì cũng có."

"Vậy cho chị một cốc trà xanh đi."

"Vâng ạ." Tần Tiểu Lam khép cửa lại đi pha trà.

Lâm Ngữ Tình mở tư liệu về hạng mục ra, xem hạng mục mới đang được đàm phán gần đây nhất: công trình khách sạn 5 sao ở nước ngoài, và mục tiêu đấu thầu của văn phòng Trung Quốc ở bên kia. Tổng cộng có 3 công ty được chọn ra để tiến hành đánh giá, công ty của các cô là một trong số đó. Đối thủ cạnh tranh một bên là Phong Kỳ, một bên là Mỹ Lan.

Bên trong tư liệu đấu thầu có một chút thông tin, Lâm Ngữ Tình nghiêm túc đọc từ đầu đến cuối, không có vấn đề gì, rất chuyên nghiệp.

Ngô Húc Chu gõ cửa tiến vào, Lâm Ngữ Tình cười nhìn ông, "Có việc gì sao?"

Ngô Húc Chu nói: "Giám đốc, hôm nay là thứ sáu, tí nữa 10 giờ bên trung tâm marketing sẽ mở cuộc họp thường kì, cô có muốn tham gia không?"

Lâm Ngữ Tình hỏi: "Bình thường hoạt động như thế nào vậy?"

"Bình thường..." Ngô Húc Chu do dự một chút, "Bình thường là tôi thay mặt báo cáo."

Chức vị này của Tô Dĩ Hàm chỉ có cái mã bên ngoài, chứ thật ra còn không có việc gì phải làm nên không cần tham gia cuộc họp thường kì cũng rất bình thường. Lâm Ngữ Tình đã hiểu, "Chuyện của công ty tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm nên ông cứ tiếp tục tham dự như trước đi, nhưng tôi sẽ cùng ông tham gia cuộc họp."

"Vâng."

"Nội dung cuộc họp chuẩn bị sao rồi?" Lâm Ngữ Tình hỏi.

"Đã chuẩn bị ổn rồi."

"Đưa tôi nhìn xem."

"Vâng."

Trung tâm Marketing chia làm hai bộ phận: bộ phận xuất khẩu và bộ phận nội địa. Trong đó bộ phận kinh doanh nội địa còn được chia ra tổ kinh doanh khu vực Nam Trung Quốc và tổ kinh doanh khu vực ngoài Nam Trung Quốc. Quản lý của cả hai tổ đều phải báo cáo riêng.

Cuộc họp định kì của trung tâm marketing có tổng giám đốc, phó giám đốc điều hành, giám đốc marketing, giám đốc tài chính và giám đốc kinh doanh trong và ngoài nước tham gia.

Lúc Lâm Ngữ Tình sắp xếp folder đi vào phòng họp, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây, dường như có một chút kinh ngạc.

Ở dưới ánh mắt mọi người, Lâm Ngữ Tình thong dong đi cùng với Ngô Húc Chu tìm hai cái ghế ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Ngữ Tình quét mắt một vòng, nhận ra được một vài gương mặt, cuối cùng dừng mắt ở vị trí chủ tịch của Tô Mộ Cẩn. Như là thấy được cái gì không nên xem, cô ngay lập tức dịch chuyển ánh mắt đi.

Tô Mộ Cẩn thấy người đã đến đầy đủ, nói: "Khu vực Nam Trung Quốc báo cáo trước đi."

"Vâng." Giám đốc khu vực Nam Trung Quốc đứng lên, đi đến cuối bàn họp, cầm lấy điều khiển từ xa, dựa vào powerpoint trên trên màn hình chiếu bắt đầu báo cáo, "Đợt này doanh số bán hàng của khu vực Nam Trung Quốc đã tăng lên 5% so với đợt trước, số lượng khách hàng khiếu nại có gia tăng nhưng không lớn..."

Sau phần báo cáo của các quản lý khu vực Nam Trung Quốc là đến phiên các quản lý của khu vực ngoài Nam Trung Quốc. Lâm Ngữ Tình nghe bọn họ báo cáo, còn rất nghiêm túc, nghĩ thầm quả nhiên là giám đốc kinh doanh của công ty lớn, báo cáo đều vô cùng chuyên nghiệp.

"Giám đốc." Ngô Húc Chu ở bên cạnh nhỏ giọng gọi cô một tiếng.

Đang nghiêm túc nghe báo cáo Lâm Ngữ Tình nghiêng đầu lại, lúc này mới phát hiện Ngô Húc Chu bên cạnh sắc mặt trắng xanh, "Có chuyện gì vậy?"

Ngô Húc Chu ôm bụng, trên trán ứa ra một lớp mồ hôi lạnh, "Dạ dày tôi đau quá, chắc là buổi sáng ăn phải cái gì hết hạn rồi."

"Vậy ông mau chạy đến bệnh viện kiểm tra đi."

"Nhưng mà, còn cuộc họp..."

"Chuyện này không cần để ý, lát nữa tôi thay ông báo cáo là được."

Lâm Ngữ Tình gửi một tin nhắn cho Tần Tiểu Lam, để cô ấy lên phòng họp, dẫn Ngô Húc Chu đến bệnh viện kiểm tra. Giám đốc khu vực ngoài Nam Trung Quốc báo cáo xong, Tô Mộ Cẩn đưa ra mấy vấn đề cần chú ý về bài báo cáo vừa rồi.

Nhân lúc bọn họ còn đang thảo luận, Lâm Ngữ Tình im lặng đỡ Ngô Húc Chu ra khỏi phòng họp, Tần Tiểu Lam đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Bên trong vẫn đang diễn ra cuộc họp, Lâm Ngữ Tình hạ giọng nói với Tần Tiểu Lam: "Em bắt xe đưa ông ấy tới bệnh viện đi, tiền xe trở về trả sau."

"Vâng chị."

Sắp xếp ổn thoả xong, Lâm Ngữ Tình quay người trở lại phòng họp, giám đốc marketing Mạch Thụy Phong hỏi cô: "Tiểu Ngô xảy ra chuyện gì vậy?"

Lâm Ngữ Tình trở lại vị trí, "Dạ dày ông ấy không thoải mái, tôi để ông ấy đi khám trước."

Mạch Thụy Phong đau đầu, "Vậy đến lượt bộ phận các cô báo cáo thì phải làm thế nào giờ?"

"Tôi thay." Lâm Ngữ Tình nói.

"Cô?"

Ngữ khí khinh thường của Mạch Thụy Phong cũng không cản bước được Lâm Ngữ Tình, cô gật đầu chắc nịch, "Ừm."

Những người đang ngồi đều tỏ vẻ rất hoài nghi, nhưng lại không dám nói thẳng, dù sao cô cũng là con gái chủ tịch, muốn sao chẳng được, chỉ là cuộc họp này có thể đi đến nước nào, trong lòng họ đều đã biết rõ.

"Thời gian của mọi người ở đây đều rất quý giá, cô tốt nhất không nên làm lãng phí thời gian của họ."

Người nói chuyện chính là Tô Mộ Cẩn, Lâm Ngữ Tình men theo giọng nói nhìn qua, thấy vẻ mặt đạm mạc của hắn, giống như đã chắc chắn rằng cô sẽ không làm được vậy.

Bầu không khí của phòng họp bởi vì một câu của Tô Mộ Cẩn mà trở nên vô cùng an tĩnh.

Lâm Ngữ Tình hít một hơi, "Tôi sẽ cố gắng làm tốt, hy vọng các vị có thể cho tôi mười lăm phút."

Phó giám đốc điều hành Ngô Mãn Quân nói: "Vậy mời Tô giám đốc bắt đầu."

"Vâng."

Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Lâm Ngữ Tình tự tin bước đến cuối bàn họp, cong lưng click mở powerpoint bài báo cáo của bộ phận kinh doanh xuất khẩu, cầm lấy điều khiển từ xa.

Buổi sáng cô vừa đọc qua một lần, cũng biết được sương sương nội dung. Công việc trước khiến cô có rất nhiều kinh nghiệm thuyết trình trong buổi họp, giờ cuộc họp này đối với cô mà nói cũng không có gì khó khăn.

"Bởi vì thời gian có hạn nên tôi sẽ chỉ giới thiệu sơ lược qua một chút về các đơn hàng, lô hàng, thu nhập, khiếu nại từ khách hàng và các hạng mục dự án mới của bộ phận xuất khẩu trong tuần này thôi. Trong tuần này bộ phận chúng tôi đã nhận được 6 đơn hàng, tổng doanh số bán hàng là 250.160.000 đôla Mỹ, tương đương với 16,8 triệu nhân dân tệ. Cả 6 đơn hàng này đều đến từ những khách hàng đã từng hợp tác với chúng ta." Lâm Ngữ Tình ấn sang slide tiếp theo, "Đây là chi tiết về đơn đặt hàng tuần này, Italy 890.000 đôla Mỹ, Bồ Đào Nha 680.000 đôla..."

Những người đang ngồi đều ném ánh mắt về phía cô, nghe cô lưu loát trình bày, không khỏi cảm thấy bất ngờ. Trước kia Tô Dĩ Hàm rất ít khi tham gia cuộc họp, mà có đến cũng chỉ cúi đầu nghịch điện thoại. Trình độ cô như nào, sao có thể ngồi ở vị trí giám đốc kinh doanh xuất khẩu đó mọi người đều ngầm hiểu trong lòng.

Nhưng phần báo cáo ngày hôm nay của cô khiến mọi người đều phải lau mắt nhìn lại. Tuy rằng cũng không tới nỗi chấn động nhưng bài thuyết trình của cô rất logic, hơn nữa tốc độ nói chuyện rất ổn định, cách dùng từ chuyên nghiệp, chỉ những người đã làm việc 7-8 năm mới có tư duy rõ ràng như vậy.

Lâm Ngữ Tình chuyển tới slide cuối cùng: "Trước mắt chúng tôi hiện đang tập trung vào dự án khách sạn Tang Ni. Hồ sơ dự thầu đã được gửi tới văn phòng làm việc của Tang Ni ở Trung Quốc rồi, chúng tôi đã nhận được thông báo, đầu tháng sau sẽ công bố kết quả chấm thầu. Kết quả cụ thể sẽ được báo cáo trong buổi họp thường kì tháng sau."

Giám đốc marketing Mạch Thụy Phong dựa vào ghế, trầm giọng hỏi: "Vậy giám đốc Tô cảm thấy, xác suất chúng ta nhận được dự án Tang Ni là bao nhiêu?"

Lâm Ngữ Tình dừng một chút, "40%."

Mạch Thụy Phong hỏi tiếp: "Vì sao chỉ có 40%?"

"Thật ra tôi cũng không biết xác suất cụ thể là bao nhiêu, dù sao thì tôi cũng chưa được xem hồ sơ mời thầu của các công ty khác nên chưa so sánh được. Nhưng dựa theo mức độ chênh lệch thực lực trước mắt của ba công ty thì lực lượng của Phong Kỳ đang ngang với chúng ta, xác suất thắng thua không chênh lệch lắm, trong khi bên còn lại xác suất chỉ bằng một nửa chúng ta, cho nên tôi mới đưa ra xác suất dự tính là 40%."

Mạch Thụy Phong gật đầu, "Nếu đã vậy chúng ta cứ chờ kết quả cuối cùng đi."

"Phần báo cáo của tôi xin được phép kết thúc, còn ai có vấn đề gì muốn hỏi không ạ?" Nói xong, tầm mắt cố ý đảo qua vị trí của Tô Mộ Cẩn.

Mặt Tô Mộ Cẩn vô biểu tình, vừa rồi nghe Lâm Ngữ Tình báo cáo, hắn cũng ngạc nhiên như những người khác. Trình độ của Lâm Ngữ Tình, hắn thậm chí còn biết rõ hơn tất cả những người đang ngồi ở đây, nhưng vừa rồi cô quả thật đã khiến người khác phải lau mắt nhìn, cũng không gian lận chút nào.

Phó giám đốc điều hành Ngô Mãn Quân mở miệng nói: "Italy là khách hàng chủ chốt của công ty chúng ta, tuần sau phải chú ý hơn tới khiếu nại của khách hàng bên đó, mau chóng để bộ phận kiểm duyệt chất lượng điều tra nguyên nhân xem."

Lâm Ngữ Tình gật đầu, "Vâng."

Ngô Mãn Quân nhìn Tô Mộ Cẩn, "Tô tổng có muốn bổ sung gì nữa không."

"Không có, tan họp đi."

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tô Mộ Cẩn đi cầu thang bộ lên tầng 16, Thẩm Ngọc Nhàn cầm biên bản cuộc họp vừa được lập đi phía sau hắn.

Vào văn phòng, Tô Mộ Cẩn bước đến bàn làm việc ngồi xuống, Thẩm Ngọc Nhàn đóng cửa lại, "Anh này, anh có cảm thấy chị dâu hình như hơi khác trước không?"

"Cô ta bị mất trí nhớ." Tô Mộ Cẩn nhàn nhạt nói, mặc dù dùng lí do bị mất trí nhớ này có thể giải thích được sự biến hoá của Tô Dĩ Hàm nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái. Dựa theo đạo lý, bình thường sau khi bị mất trí nhớ thì tính cách vẫn sẽ như cũ mới phải, nhưng gần đây Tô Dĩ Hàm lại giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy.

Hoặc là, thật ra hắn vốn cũng không hiểu rõ về cô.

Sau khi hắn được Tô Bân Hà nhận nuôi, học ở trong nước mấy năm liền bị đưa ra nước ngoài, cũng không tiếp xúc nhiều với em gái trên danh nghĩa này lắm. Sau này về nước, Tô Dĩ Hàm lại thường xuyên quấn lấy hắn, hắn chỉ cảm thấy phiền, cũng không để ý tới cô.

Con người thật sự của cô rốt cuộc là như thế nào, bản thân hắn cũng không dám xác định.