Edit by Dạ Nguyệt
----------------------------
----------
Cố Thần Hi không sống cùng Lâm Lạc Lạc, anh chỉ là mua lại gian phòng bên cạnh cô với giá cao, cùng cô trở thành hàng xóm mà thôi.
Phòng nơi này đều giống hệt nhau, diện tích gần hai trăm mét vuông, có thể thấy được nơi này đã lâu không có ai ở. Tuy rằng ban ngày quản gia có dẫn người tới sửa sang lại, nhưng trong phòng vẫn như cũ phảng phất bầu không khí đã lâu không có người.
Lâm Lạc Lạc còn tò mò đi vào tham quan một chút, phong cách trang hoàng có chút cũ kỹ: "Cậu làm gì mà cũng muốn dọn tới đây ở?"
Vấn đề này, ba mẹ anh hôm nay cũng hỏi.
"Nơi này gần trường học, có thể học tập thật tốt." Anh mặt không đổi sắc nói ra đáp án y hệt.
Ba mẹ đến nửa chữ cũng không tin.
Lâm Lạc Lạc lại càng thêm không tin, tay cầm kem ốc quế vừa ăn vừa nói, thử thăm dò hỏi: "Chắc cậu sẽ không vì tôi nên mới dọn tới nơi này chứ?"
"Cô tự luyến như vậy?" Anh nhàn nhạt nhìn cô.
"Nhưng tôi cảm thấy tôi đoán không sai a!" Lâm Lạc Lạc mặt mày hớn hở.
"Hừ." Anh chống tay lên hai bên thành ghế sô pha cô đang ngồi, tiến lại gần cô một chút, hormone ập vào trước mặt, cả hai người gần như nghe được hơi thở của nhau.
"Cậu muốn hôn tôi sao?" Lâm Lạc Lạc co người ở trên sô pha, chớp mắt nhìn anh.
Cố Thần Hi: "......"
Anh cúi đầu, cắn đi một ngụm kem ốc quế cô cầm trong tay, trong miệng tức khắc vừa ngọt vừa lạnh. Phía dưới kem ốc quế là một cục chocolate nhỏ ngọt lịm, anh không thích đồ ngọt, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cô, anh vẫn là nhai kem ốc quế rồi nuốt vào.
"Chocolate của tôi." Lâm Lạc Lạc buồn bực nói, "Kem ốc quế này tôi thích nhất chính là này cục chocolate nhỏ này."
"Không còn nữa." Nụ cười của Cố Thần Hi có chút ác liệt.
Lâm Lạc Lạc hung hăng đá một chút trên chân anh, xoay người thở phì phì rời đi, chờ khi đóng lại cửa lớn, cô dựa vào trên cửa cười rộ lên.
"Quỷ ấu trĩ." Cũng không biết là đang nói Cố Thần Hi, hay là đang nói chính mình.
Chỉ cần tiến vào thân thể người khác, cho dù là tinh thần lực cường đại hơn người, cũng đều sẽ ít hoặc nhiều bị nguyên chủ ảnh hưởng. Cô xuyên vào trong thân thể thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi này, tính cách tự nhiên cũng chịu một ít ảnh hưởng, trở nên ấu trĩ một chút.
Ảnh hưởng Cố Thần Hi chịu đương nhiên sẽ lớn hơn nữa.
Ngày hôm sau cô vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy một cái túi treo bên cạnh cửa, chứa đầy đủ các loại chocolate, đang lảo đảo lắc lư, tản ra mùi hương ngọt ngào.
"Tách." Cô tùy tay mở một cái ra ăn, vị đắng xen lẫn ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, cô sung sướиɠ nheo đôi mắt lại.
"Vui vẻ sao?" Cố Thần Hi thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phía sau.
"Giống nhau giống nhau." Lâm Lạc Lạc lại lấy ra một cái, nhét vào trong miệng anh.
Cố Thần Hi nhíu mày, thứ này ngọt đến phát ớn, cũng không biết tại sao cô lại thích?
Tuy rằng trong lòng tràn đầy ghét bỏ, anh lại vẫn như cũ ăn xong, chỉ là kế tiếp không ngừng uống nước.
Lâm Lạc Lạc lại cố ý lần lượt đưa cho anh ăn, mỗi khi nhìn thấy anh cau mày, rồi lại hé miệng ăn xong, cô không khỏi bật cười.
Nhưng với Cố Thần Hi mà nói, đúng là bởi vì mỗi lần cô đều cười vui vẻ như vậy, nên anh cho dù ghét bỏ chocolate thì cũng ráng ăn.
Cô tươi cười lên thực đẹp, anh ——
Thực thích.
————
Hai ngày nghỉ ngơi kết thúc, ngày thứ ba chính là ngày công bố thành tích tháng, mục thông báo vào buổi sáng đã chật cứng người, có người vui mừng cũng có người buồn bã.
Lâm Kiều lúc trước đứng hạng ba nay lại lưu lạc thành hạng nhất đếm ngược từ dưới lên của lớp 11/1.
Mạc Vận có chút lo lắng, đi qua trấn an cô ta: "Đừng thương tâm, lần sau lại nỗ lực là tốt, tớ đôi khi cũng sẽ thi rớt."
Cô tốt bụng trấn an, ở trong mắt Lâm Kiều hoàn toàn trở thành nói mát cùng trào phúng. Cô ta hung hăng ném bàn tay đặt ở bả vai của Mạc Vận ra, không nói một lời cúi đầu rời đi.
Mạc Vận lảo đảo hai bước, bạn tốt đỡ lấy cô, phẫn nộ trừng Lâm Kiều: "Lâm Kiều cậu......"
"Không sao, tâm tình cậu ấy không tốt." Mạc Vận ngăn cản.
"Sao cậu lại giống cái bánh bao như vậy cơ chứ." Bạn tốt của Mạc Vận hận sắt không thành thép, thành công chọc cười Mạc Vận, "Được rồi, được rồi, đừng nóng giận mà."
Chu Mặc Thần trầm mặc đi tới, lạnh lùng nhìn thoáng qua bóng dáng Lâm Kiều, lại nhìn về phía Mạc Vận: "Quả thật là có chút giống bánh bao."
"Tớ mới không có." Mạc Vận mím miệng.
Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi đứng ở bên cạnh xem toàn bộ quá trình, nhìn thấy năng lượng của vầng hào quang trên đỉnh đầu Lâm Kiều lại rớt một chút, tâm tình Lâm Lạc Lạc thập phần thoải mái, vì thế chỉ vào Mạc Vận nói: "Cậu ấy thật đáng yêu."
"Haha......" Cố Thần Hi đi đến bảng công bố, muốn kiểm tra thành tích của cô.
Một đám thủ hạ của Lâm Lạc Lạc đã sớm dò tìm thành tích của cô. Ngày thường không phải ở trang cuối cùng thì chính là ở trang thứ hai đếm ngược từ dưới lên. Nhưng lần này bọn họ tìm đã lâu mà vẫn chưa thấy, cuối cùng là Tào Hiểu Tĩnh ở bên trong tìm được.
"A a a, lão đại thật là lợi hại, chị ấy thế nhưng thi được 520* điểm!"
*520 đọc là wǔ èr líng (五 二十) gần giống với wǒ ài nǐ (我爱你): nghĩa là Anh yêu em or Em yêu anh =)))
Thanh âm kinh hỉ rất có lực xuyên thấu, người ở đây đều nghe được, một đám kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Lạc, ngay cả Cố Thần Hi cũng nhướng mày nhìn về phía cô, khóe miệng câu lên, như là đang nói: Không tồi nha~
520 điểm cũng không được tính là nhiều, nhưng đối với những người tổng điểm luôn dậm tại hai hay ba trăm điểm mà nói thì đó chính là quá nhiều.
Đã có nhiều người suy nghĩ miên man bất định, hoài nghi có phải lần này cô gian lận hay không.
Đương nhiên là bọn họ cũng chỉ dám ngẫm lại trong lòng, chứ cũng không ai có can đảm nói ra.
Lâm Lạc Lạc bị một đám tiểu đệ tiểu muội mừng rỡ như điên vây quanh: "Lão đại, lúc trước chị nói muốn nghiêm túc học tập bọn em đều không tin, hiện tại bọn em tin! Lão đại, chị thật sự quá lợi hại luôn!"
"Lão đại mời khách!"
"Được." Lâm Lạc Lạc cười nói.
Tâm tình Lâm Kiều vốn không được tốt, sau khi nghe được thành tích của Lâm Lạc Lạc, cô ta càng tức giận đến nỗi vặn gãy bút đang cầm trong tay: "Lâm Lạc Lạc, sao có thể?"
Đời trước Lâm Lạc Lạc từ đầu đến đuôi đều là một tên học tra, cô ta chưa từng nghe nói thành tích của cô được 300 điểm trở lên.
"Cậu cũng cảm thấy quá khoa trương đúng không?" Vương Tĩnh Nhu hỏi.
"Cô ta khẳng định là gian lận." Lâm Kiều giải quyết dứt khoát.
Lúc trước khoác lác nhất định có thể thi được hạng ba, thực tế thành tích thi được lại kém như vậy, Lâm Kiều hận không thể để Lâm Phong Dương hoàn toàn quên mất chuyện này.
Nhưng không như mong muốn, Lâm Phong Dương cùng ngày đã gọi điện cho cô ta, vui sướиɠ dò hỏi cô ta có phải thi được hạng ba hay không.
Lâm Kiều hận Trương Tử Nghiêu ngứa răng, mặt ngoài lại giả bộ thành bộ dáng nhu nhược cùng áy náy: "Thực xin lỗi ba ba, hai ngày thi thân thể con không thoải mái, thi rớt, xin lỗi đã làm ba thất vọng rồi."
Nghe được tiếng khóc của con gái, tuy rằng Lâm Phong Dương rất không cao hứng, nhưng cũng không nói cái gì nữa: "Quên đi, thi rớt thì thi rớt, lần sau cố gắng phát huy."
Lâm Kiều khóc trong chốc lát, mới nghẹn ngào nói: "Con tuy rằng thi rớt, nhưng lần này chị thi đặc biệt tốt, lần trước mới được 234 điểm, lần này lại hơn 500 điểm. Trước giờ con cũng chưa từng thấy chị học tập, thế mà lại có thể thi tốt như vậy, chị thật sự quá lợi hại."
Mặt Lâm Phong Dương càng ngày càng đen, không học tập, thành tích lại nhiều hơn 300 điểm, này nơi nào là thi tốt? Đây rõ ràng là gian lận!
Lâm Kiều nở một nụ cười vặn vẹo, không tiếng động nói: "Tao không được tốt, thì Lâm Lạc Lạc càng đừng hòng nghĩ tới."
Lâm Lạc Lạc nhận được cuộc gọi chất vấn của Lâm Phong Dương, hỏi cô có phải gian lận hay không.
"Tôi tiến bộ lớn thì chính là gian lận, nửa năm trước Lâm Kiều tiến bộ lớn như thế sao ông không nghi ngờ cô ta đi?" Lâm Lạc Lạc hỏi.
"Kiều Kiều ngoan như vậy, sao có thể gian lận?" Lâm Phong Dương lập tức phản bác cô.
"Đúng vậy, cô ta đúng là con gái ngoan của ông a." Lâm Lạc Lạc cúp điện thoại.
Lâm Phong Dương bị cúp điện thoại thở phì phì lại lần nữa gọi tới, cô không nhận mà trực tiếp kéo vào danh sách đen.
"Nghịch nữ!"
————
Ngay khi Trương Tử Nghiêu vừa quay lại, Lâm Kiều đã lập tức đóng sầm cửa lại: "Trương, Tử, Nghiêu! Ông dám chơi tôi, tôi muốn đi báo cáo ông!"
"Tôi là bị ép buộc." Trương Tử Nghiêu vẻ mặt đưa đám.
"Cái gì mà bị ép buộc, ông cho rằng tôi sẽ tin tưởng sao?"
"Tôi thật sự bị ép buộc." Trương Tử Nghiêu mở ghi âm ra, "Không tin thì em có thể nghe một chút......"
Là bản ghi âm về cuộc trò chuyện của ông ta cùng Lâm Lạc Lạc, thời điểm nhận cuộc gọi tiếp theo của Lâm Lạc Lạc, ông ta đã ấn ghi âm.
Biểu tình Lâm Kiều biến hóa mấy phen, kiếp trước Trương Tử Nghiêu là ở vài năm sau bị báo cáo nặc danh, chẳng lẽ đây chính là người báo cáo nặc danh ở kiếp trước? Nhưng sao người này biết được chuyện cô ta gian lận?
Trong lòng từng đợt kinh hoảng, chuyện cô ta gian lận, vậy mà lại có người thứ ba biết?
"Có phải ông làm giả cái này hay không?" Khuôn mặt cô ta vặn vẹo.
Trương Tử Nghiêu cười khổ lắc đầu: "Bà cô ơi, tôi cùng hội cùng thuyền với em, tôi làm giả cái này để làm gì?"
Lâm Kiều nghe đi nghe lại đoạn ghi âm, biểu tình trên mặt càng ngày càng kinh hoảng.
"Tìm ra người nọ là ai! Mau chóng!" Lâm Kiều lúc này đã bất chấp chuyện thành tích lần này. Hiện tại trong lòng cô ta tràn đầy kinh hoảng, chỉ nghĩ đến việc phải bắt được người nọ.
"Tôi cũng đang muốn hỏi em một chút, người nọ tựa hồ là có chút ác ý với em, trong lòng em có nghĩ tới người nào hay không?"
Lâm Kiều không ngừng suy tư, viết xuống rất nhiều cái tên.
"Ông nhanh chóng cho người đi tra những người này, một khi tra được là ai, lập tức nói cho tôi." Lâm Kiều tâm hoảng ý loạn rời đi, nhịn không được gọi điện cho tên xã hội đen anh Long.
Cô ta nhất định phải làm cho người kia vĩnh viễn câm miệng!
Bên kia, Lâm Lạc Lạc bao một phòng lớn ở KTV, mời các tiểu đệ tiểu muội ăn nhậu chơi bời, trên đường lại bị một đám người mặc đồng phục Bát trung ngăn lại.
Một tên đầu đinh vô cùng nhiệt tình với Lâm Lạc Lạc: "Lạc Lạc, đã lâu không thấy, em có nhớ anh hay không?"
"Anh là ai?" Lâm Lạc Lạc vẻ mặt mờ mịt.
"Là anh a! Vương Thiên Bá!" Vương Thiên Bá không ngừng khoa tay múa chân ở trên đầu, có chút thẹn thùng nói, "Anh Bá Bát trung, thủ hạ bại tướng lúc trước của em."
So với tên đầu tóc màu sắc rực rỡ cùng râu ria xồm xoàm mà nói thì Vương Thiên Bá hiện tại thật sự tốt hơn rất nhiều. Đầu đinh sạch sẽ thoải mái thanh tân, không còn râu ria xồm xoàm, quần áo cũng sạch sẽ, giản dị lại gọn gàng. Cùng anh ta lúc trước như hai người khác nhau, bây giờ chính là một cậu con trai thanh tú.
Lâm Lạc Lạc vui vẻ: "Thì ra là anh! Không nghĩ tới anh chỉnh chu một chút, lại còn khá đẹp trai a!"
"Thật vậy sao? Em cảm thấy anh như bây giờ là đẹp?" Vương Thiên Bá vẻ mặt vui sướиɠ, anh ta sau khi thu thập sạch sẽ cười rộ lên còn rất đáng yêu, "Vậy bây giờ em có thể làm bạn gái của anh không?"
Cố Thần Hi vừa vặn đi tới: "......"