Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 34

Lục Tri Chu tiếp tục xem hồ sơ hạng mục, Lâm Nhạc Phàm thì nhìn chằm chằm tấm thẻ trên bàn kia.

Hắn thật sự rất muốn lấy tới sờ sờ, nhưng hắn lại cảm thấy, cái vị Lục Tri Chu bên cạnh đây, giống như thả một con mắt ở trên tấm thẻ vậy.

Lâm Nhạc Phàm cảm thấy, nếu như hắn dám động một cái, Lục Tri Chu sẽ trực tiếp ném hồ sơ hạng mục lại cho hắn, sau đó bảo hắn lăn.

Mùi dấm nồng nặc thế này, làm sao bây giờ.

Trước kia, hắn thật sự không biết vị anh trai này lại thích ăn dấm như vậy đấy.

Hồ sơ hạng mục trông thì rất dày, nhưng Lục Tri Chu đã biết hơn nửa phần đầu trước đó, mấy phút sau hắn cũng xem xong nội dung của phần còn lại rồi.

Lâm Nhạc Phàm nhanh nhảu hỏi: “Thế nào?”

Lục Tri Chu hỏi: “Ngày mấy tới thành phố W?”

Lâm Nhạc Phàm lập tức cao hứng: “Ngày mai.”

Lục Tri Chu: “Lát chiều, tớ sẽ bảo tiểu Ngô tới trường sớm một chút, cậu gọi đám tiểu Triệu lại đây, chúng ta mở cuộc họp.”

Lâm Nhạc Phàm lập tức gật đầu: “Được được, vậy tớ sẽ nói với giáo sư Dương.”

Nói xong, phòng khách lập tức trở nên an tĩnh.

Lục Tri Chu không chút hoang mang mà cầm lấy ly nước.

Đương nhiên, trong tay Lâm Nhạc Phàm cái gì cũng không có.

Làm bạn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lục Tri Chu không rót nước cho hắn, cũng không hỏi hắn muốn uống cái gì.

Nhưng hắn có dám nói cái gì đâu?

“Không mở ra?”

Lục Tri Chu uống một ngụm, hỏi Lâm Nhạc Phàm.

Lâm Nhạc Phàm làm bộ không thèm để ý: “Không có gì, lát về lại mở.”

Lục Tri Chu nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng: “Cũng chính là mua gấp hai giá gốc, còn mời một bữa cơm mà thôi.”

Lâm Nhạc Phàm ở trong lòng ‘đệt’ một tiếng, lầm tức cầm lấy điện thoại: “Tớ trả cậu, tớ trả cậu, tớ không có WeChat của Tiêu Niên, tớ trả cậu rồi cậu lại giúp tớ trả cho cậu ấy, nhân tiện giúp tớ nói lời cảm ơn ha, đặc biệt cảm ơn.”

Lục Tri Chu không hề có ý từ chối, lại cầm lấy cái ly.

Lâm Nhạc Phàm bị âm dương quái khí mà cảm giác âm phong từng trận.

Trước khi tới đây, hắn chỉ cho rằng hạng mục lần này sẽ không dễ nói, không nghĩ tới chuyện càng khó lại ở chỗ này, ai có thể nghĩ tới chứ.

Bên này giao dịch thành công, Lục Tri Chu quay đầu liền chuyển tiền cho Tiêu Niên.

Mà Tiêu Niên đang ở phòng làm việc nghiêm túc đi làm, hơn nửa tiếng sau mới nhận được chỗ chuyển khoản này.

Lục Tri Chu cũng không giải thích gì cả, chỗ tiền này còn có lẻ có chẵn, Tiêu Niên lập tức nhắn lại cái dấu chấm hỏi.

Tiêu Niên: “Ha? Tiền gì vậy?”

Lục Tri Chu: “Lâm Nhạc Phàm trả em, tiền tấm thẻ.”

Tiêu Niên: “Sao nhiều thế?”

Tiêu Niên: “Không cần đâu.” Dù có gộp cả tiền cơm vào thì chỗ này vẫn là gấp đôi.

Nhưng Lục Tri Chu nói: “Nhận đi, em nên được.”

Tiêu Niên không biết chỗ Lục Tri Chu có quy củ gì, nếu hắn nói nhận vậy khẳng định phải vui vẻ nhận rồi.

Tiêu Niên: “Vậy xin cảm ơn thầy Lâm.”

Lục Tri Chu giây hồi: “Không cần cảm ơn.”

Tiêu Niên cười rộ lên: “Anh là thầy Lâm à? Anh không cần cảm ơn cái gì?”

Lục Tri Chu: “Người công cụ?”

Tiêu Niên cười càng đậm: “Đương nhiên không phải rồi, cảm ơn thầy Lục.”

Lục Tri Chu: “Khách sáo.”

Tiêu Niên là đi uống miếng nước thuận tiện xem điện thoại, thấy Lục Tri Chu không có gửi tin nhắn tới nữa, cậu cũng buông chai nước, quay lại phòng tập.

Vừa tới gần, cộng sự bên cạnh cậu liền hỏi một câu: “Cậu yêu đương à?”

Tiêu Niên còn chưa kịp nói câu “Không có”, cộng sự liền ‘a’ lên: “Xem ra là đúng rồi.”

Tiêu Niên đơn giản không phủ nhận: “Làm sao cậu biết?”

Cộng sự nói: “Trò chuyện còn cười như hoa nở vậy mà.”

Tiêu Niên soi mình trong gương: “Có sao?”

Chút chuyện nhỏ, hai người tiếp tục nhảy.

Buổi chiều, thầy Chu Chương lại đây, cho nên công việc buổi sáng của phòng làm việc có chút gấp, cộng thêm một vài người tới đi học, vài ba chuyện gộp lại với nhau, vẫn luôn kéo dài đến hơn 3 chiều mà Tiêu Niên vẫn chưa ăn cơm.

Cũng không rảnh xem điện thoại.

Lục Tri Chu lại gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.

12 giờ.

“Ăn cơm trưa chưa?”

12 giờ rưỡi.

“Vẫn chưa tan tầm sao?”

Một giờ.

“Giữa trưa có thời gian nghỉ ngơi không?”

1 giờ rưỡi.

“Rất bận à?”

Hai giờ.

“Anh mở họp, không trả lời kịp được.”

Ba giờ, cũng chính là mười phút trước.

“Anh xong rồi, em đang làm gì thế?”

Không phải Tiêu Niên khắc khe, nhưng lần đầu tiên, trong lúc cậu đang đi làm bình thường, cũng không có chuyện gì xảy ra, lại nhận được nhiều tin nhắn của Lục Tri Chu như vậy, phản ứng đầu tiên trong lòng cậu lại là, hôm nay Lục Tri Chu rảnh lắm à? Sao tự nhiên trở nên dong dài như vậy nhỉ.

Nhưng cậu vẫn bật cười, nhanh chóng trả lời.

“Tiêu Niên tiên sinh của anh bỗng nhiên xuất hiện.”

Một giây trước, cậu còn đang càm ràm Lục Tri Chu, giây tiếp theo, cậu lại trở nên dong dài hơn cả Lục Tri Chu nữa.

“Tan tầm rồi nè.”

“Đói muốn chết luôn.”

“Vội từ sáng tới giờ.”

“Ăn xong lại phải làm việc liền.”

“【 hình ảnh 】”

“Cho anh xem cơm trưa của em nè.”

“Bây giờ mới ăn đó, em thật là đáng thương.”

“Thầy Lục nhanh tới thương em.”

Lục Tri Chu cũng trả lời rất nhanh: “Sao bây giờ mới ăn, bình thường đều như vậy sao?”

Thật ra lúc bận lên, thường xuyên phải ăn cơm rất trễ, thậm chí có khi không được ăn cơm, chỉ gặm một miếng bánh mì lót bụng rồi lại tiếp tục làm việc.

Nhưng Tiêu Niên cảm thấy vị giáo sư sinh hoạt có kỷ luật như Lục Tri Chu hẳn là sẽ không hiểu.

Cho nên cậu cũng không giải thích cặn kẽ: “Cũng được.”

Tiêu Niên: “Cho nên thầy Lục có thương em không?”

Lục Tri Chu rất phối hợp: “Thương.”

Tiêu Niên cắn đũa, cười rộ lên.

“Bạn trai à?”

Vị cộng sự bên cạnh cậu lại hỏi.

Tiêu Niên ngẩng đầu, lần này, cậu cũng đột nhiên ý thức được, trên mặt cậu đúng là nở một nụ cười khó hiểu.

Tiêu Niên không tỏ ý kiến: “Hắc.”

Cộng sự ‘chậc’ một tiếng: “Mới yêu đúng không, hình như dạo trước cậu còn đơn mà.”

Tiêu Niên tiếp tục lấp liếʍ: “Phải không.”

Chờ Tiêu Niên ăn xong cơm trưa, Lục Tri Chu lại nhắn tin tới.

“Buổi tối tan tầm đúng giờ không?”

Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Không chắc đâu.”

Vừa gửi tin đi, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào lên, Tiêu Niên ngẩng đầu nhìn, là thầy Chu Chương tới.

Tiêu Niên lập tức cất điện thoại, chạy nhanh ra ngoài nghênh đón.

Vừa gặp mặt, Tiêu Niên lại lần nữa chìm trong bận rộn.

Cùng ekip của Chu Chương nói chuyện hợp tác, ký hợp đồng……

Mãi đến hơn 7 giờ tối, công việc với bên Chu Chương mới kết thúc, Tiêu Niên cũng có thời giờ xem điện thoại.

Ngoài dự kiến, bên trên lại có rất nhiều tin nhắn của Lục Tri Chu.

Tiêu Niên không thể không kinh ngạc.

Lần này tin nhắn không nhiều lắm, nhưng Lục Tri Chu nói chính là.

6 giờ 45.

“Sắp tan tầm chưa? Anh đi đón em.”

7 giờ.

“Đang ở ngoài phòng làm việc của em.”

Tiêu Niên sửng sốt, lập tức trả lời: “Chờ một chút.”

Đợi xác định rằng buổi tối thầy Chu Chương còn có việc khác, không thể đi ăn với bọn họ, Tiêu Niên mới lập tức cầm lấy điện thoại.

“Anh còn ở đó không?”

Lục Tri Chu: “Còn.”

Tiêu Niên chạy nhanh: “Chờ em chờ em chờ em, xong liền xong liền xong liền.”

Lục Tri Chu: “Không vội, từ từ tới.”

Tiễn đi Chu Chương, Tiêu Niên vội vàng tạm biệt các đồng sự, trực tiếp bay xuống dưới lầu.

Xe của Lục Tri Chu ngừng lại ở vị trí giống hồi sáng, Tiêu Niên nhanh chóng tìm được ngay.

“Chào buổi tối, thầy Lục.”

Mới vừa lên xe, Tiêu Niên liền nói với Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu cũng: “Chào buổi tối.”

Tiêu Niên bỏ túi ra ghế sau: “Chờ lâu không?”

Lục Tri Chu khởi động xe: “Không lâu.”

Tiêu Niên: “Anh cũng tan tầm muộn như vậy à.”

Lục Tri Chu: “Tới đón em.”

Tiêu Niên quay đầu nhìn Lục Tri Chu một cái.

Sau đó, lại nuốt xuống rất nhiều lời nói.

Chờ về tới nhà, Tiêu Niên mới biết Lục Tri Chu nói ‘tới đón em’ là có ý gì.

Lục Tri Chu đã làm cơm xong, chờ cậu tan tầm về nhà cùng ăn.

Tiêu Niên hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.

“Rửa tay.”

“À.”

Chờ Tiêu Niên rửa tay xong, Lục Tri Chu nói câu đầu tiên chính là: “Có chuyện này.”

Tiêu Niên lập tức ngoan ngoãn: “Dạ.”

Lục Tri Chu hơi nghi hoặc: “Em khẩn trương cái gì?”

Tiêu Niên nuốt nước miếng: “Em đâu có.”

Lục Tri Chu không có hỏi thêm, tiếp tục nói: “Ngày mai anh phải tới thành phố W.”

Tiêu Niên chớp hai mắt: “Đi công tác?”

Lục Tri Chu: “Đúng vậy.”

Thì ra là chuyện này.

Tiêu Niên thở hắt ra.

Con mẹ nó, làm cậu tưởng đây là bữa tối cuối cùng chớ.

Lục Tri Chu: “Có một cái hạng mục, ba ngày sau sẽ về.”

Tiêu Niên nhẹ nhàng kẹp một miếng thịt bỏ vào chén: “Được a, chờ anh trở về.”

Nhưng Tiêu Niên ăn ăn, phát hiện Lục Tri Chu cũng không có động đũa.

Cậu ngẩng đầu, thấy Lục Tri Chu đang nhìn cậu, ánh mắt hình như có chút nghi ngờ.

Ăn ý đến bất ngờ, Tiêu Niên chợt cười: “Ai nha, thời khóa biểu của em cũng cho anh rồi, chắc chắn sẽ ngoan.”

Lục Tri Chu lúc này mới cầm đũa lên, nhưng ngữ khí vẫn là nghi ngờ: “Phải không?”

Tiêu Niên có quá nhiều tiền án, Lục Tri Chu không tin cũng là dễ hiểu.

“Thật mà thật mà.” Tiêu Niên giơ tay thề: “Tuyệt đối ngoan, anh tùy thời tra xét.”

Lục Tri Chu lúc này mới cười rộ lên: “Được.”

Đêm nay vẫn là một buổi tối mà Lục Tri Chu thua cược, Tiêu Niên tắm rửa xong liền vào phòng ngủ của Lục Tri Chu.

Người đàn ông này đã lên giường nằm, trong tay cầm một quyển sách, để lại nửa bên giường cho Tiêu Niên.

Tiêu Niên cởi dép chui vào, tới gần hỏi: “Đọc cái gì thế?”

Lục Tri Chu đưa tên sách cho Tiêu Niên xem.

Tiêu Niên: “……”

Ngại quá.

Hôm nay, Tiêu Niên bận cả ngày, cho nên chỉ chơi điện thoại chưa được mười phút đã thấy mệt mỏi.

Trước khi ngủ, cậu còn không quên nhắn nhủ Lục Tri Chu: “Anh đi ngủ sớm một chút đi.”

Có lẽ là giống với buổi tối hôm đầu tiên, Tiêu Niên trong lòng lo lắng cho Lục Tri Chu, tới nửa đêm lại tỉnh.

Sau đó, trong lòng cậu ‘giỏi thật’.

Quả nhiên, Lục Tri Chu vẫn chưa ngủ.

Từ góc độ của Tiêu Niên nhìn qua, Lục Tri Chu chỉnh đèn đầu giường ở mức không quá sáng, mà trong tay hắn vẫn là quyển sách kia.

Nhìn ra đã đọc rất nhiều trang.

Tiêu Niên trộm ấn điện thoại của mình, bốn giờ rưỡi sáng. Cậu thầm buông tiếng thở dài trong lòng, nhưng cũng không phát ra bất cứ động tĩnh gì, tiếp tục ngủ.

Hôm sau, Tiêu Niên vẫn quá giang xe Lục Tri Chu đi làm, lúc tan tầm cũng là ngồi xe của Lục Tri Chu về, ăn cơm mà Lục Tri Chu làm.

Nhưng cậu tắm rửa xong lại không qua chỗ Lục Tri Chu, cậu lặng lẽ trở về phòng của mình.

Sau đó, cậu dùng WeChat gửi tin nhắn cho Lục Tri Ch: “Thầy Lục, tối nay em không qua đó nha.”

Gửi tin này đi chưa được nửa phút, phòng Tiêu Niên liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Tiêu Niên trầm mặc vài giây, mới nói: “Tiến vào.”

Lục Tri Chu mở cửa ra, lập tức đi đến mép giường của Tiêu Niên, không nói hai lời xốc chăn của Tiêu Niên lên.

“Ê ê ê ê làm gì vậy.”

Tiêu Niên vừa dứt lời, Lục Tri Chu đã bế cậu lên.

“Đùa cái gì?” Lục Tri Chu hỏi cậu.

Tiêu Niên: “Không có a.”

Lục Tri Chu không nói nữa, trực tiếp ôm người đến phòng mình, đặt ở trên giường, hai tay chống ở hai bên người Tiêu Niên.

Tiêu Niên nắm lấy chăn, cùng Lục Tri Chu bốn mắt nhìn nhau.

Tiêu Niên nhỏ giọng: “Sao vậy.”

Lục Tri Chu: “Lý do.”

Tiêu Niên: “Hắc hắc.”

Lục Tri Chu giống như hơi động hầu kết: “Không thích ngủ với anh?”

Tiêu Niên lắc đầu: “Không có không có.”

Vẻ mặt ủy khuất của cậu lại xuất hiện: “Anh ngủ không được mà, anh đừng nghĩ là em không biết.”

Lục Tri Chu trực tiếp ấn Tiêu Niên lên gối đầu: “Không chấp nhận.”

Hắn vén chăn Tiêu Niên thật chặt, còn véo má Tiêu Niên: “Sáng mai anh phải đi rồi.”

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu: “Ờ.”

Lục Tri Chu: “Ngoan không?”

Tiêu Niên hai mắt liền cong cong: “Ngoan.”

Trước khi ngủ, Tiêu Niên vẫn cảm thấy lo lắng, cậu muốn xem thử đêm nay Lục Tri Chu có thức đêm hay không.

Nhưng thái quá chính là, cậu ngủ quá say, cái lo lắng này không đáng giá một đồng.

Lần nữa tỉnh lại thì đã là 6 giờ sáng, Lục Tri Chu đã đi rồi.

Người này nói là sáng sớm, thật đúng là sớm.

Lục Tri Chu để lại bữa sáng cho Tiêu Niên, sau đó, hết rồi.

Rõ ràng lúc Lục Tri Chu còn ở nhà, bọn họ cũng không làm gì, cả ngày cậu đều ở phòng làm việc, cũng chỉ tới tối mới cùng nhau ăn một bữa, ngủ một giấc, không có giao lưu gì đặc biệt.

Nhưng sao người ta vừa đi, trong lòng Tiêu Niên lại trống trơn thế này.

Câu gặm bánh mì trong miệng, ngửa đầu khẽ phát ra một tiếng than nặng nề.

Cứu mạng a, Tiêu Niên.

Mày có thể tỉnh táo một chút được không.

Cũng may, cậu cũng nhanh chóng bận rộn trở lại, luyện nhảy, đi học, tán gẫu, một ngày rất nhanh liền trôi qua.

Nhưng tới tối trở về, cậu lại không.

Chỉ mới được Lục Tri Chu đưa đón hai ngày thôi, rốt cuộc cậu bị gì vậy.

Nghĩ xong này đó, Tiêu Niên nằm liệt trên sô pha.

TV không mở, điện thoại không chơi, tắm cũng lười, chỉ ngơ ngác mà nhìn bức tường, ăn không ngồi rồi.

Vài phút sau, cậu cầm điện thoại, trở mình, nằm sấp trên sô pha.

Cậu mở WeChat của Lục Tri Chu, ấn xuống giọng nói.

“Lục Tri Chu ~ em nhớ anh quá à ~”

Nói xong, cậu cũng không có gửi đi, ngón tay ấn nút giọng nói cũng không có buông ra.

Cậu nhìn chằm chằm dấu X bên trái màn hình, cùng với từ “văn bản” ở bên phải, do dự thật lâu, trượt lên trên, trượt tới dấu X.

ok.

Không có gì xảy ra.

Cậu lại chuyển từ giọng nói sang khung đánh chữ.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ phải nói cái gì, màn hình lại đột nhiên nhảy ra tên của Lục Tri Chu.

Hắn gọi điện thoại tới.

Tiêu Niên lập tức lên tinh thần, lập tức ấn nhận.

“Thầy Lục, chào buổi tối.”

Lục Tri Chu cười khẽ: “Chào buổi tối, vui vẻ thế?”

Tiêu Niên: “Nhận được điện thoại của thầy Lục dĩ nhiên vui vẻ rồi, anh không vui sao?”

Lục Tri Chu: “Vui.”

Lục Tri Chu lại hỏi: “Đang làm gì thế?”

Tiêu Niên vốn định thành thật khai báo là mới vừa tan tầm không lâu, đang nằm trên sô pha một lát rồi đi tắm, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Lục Tri Chu, cậu giống như bị bật chốt mở gì ấy.

“Đang nhớ tới anh nha.” Tiêu Niên cười trộm, lại trộm nuốt ý cười vào bụng: “Nhớ anh quá chừng luôn, thầy Lục.”

Lục Tri Chu giọng nói cũng giương cao: “Phải không?”

Tiêu Niên không nhịn được mà làm nũng: “Đúng vậy, một ngày không gặp, cả ngày đều nhớ tới anh.”

Tiêu Niên nói xong, nghe thấy Lục Tri Chu ở bên kia cười khẽ.

Tuy không biết Lục Tri Chu cười là có ý gì, nhưng Tiêu Niên cũng cười theo.

Mà ở trong tưởng tượng của Tiêu Niên, Lục Tri Chu lúc này hẳn là đang ngồi trong một phòng khách sạn nào đó, trên bàn là một cái máy tính đang mở.

Sau đó bỗng nhiên nghĩ tới, trong nhà hình như còn một tiểu tử thúi, vậy quan tâm một chút đi.

Nhưng Tiêu Niên không biết chính là, Lục Tri Chu trong lòng cậu, giờ phút này chẳng làm gì cả, không có làm việc, cũng không ở khách sạn.

Hắn là vừa kết thúc công việc liền gọi điện thoại cho Tiêu Niên, sợ nghe không rõ giọng nói của Tiêu Niên, một mình đứng trong con đường nhỏ hẻo lánh.

Một người ở bên này xem lời nói thật thành lời nói dối, một người ở bên kia, lại đem lời nói dối thành lời nói thật.

Tiêu Niên lại ở trên sô pha trở mình, nằm ngửa.

Cậu vuốt gối ôm trong tay: “Thầy Lục, em muốn đi tắm.”

Lục Tri Chu: “Đi thôi.”

Tiêu Niên hai mắt cong cong: “Trước khi đi em muốn nghe thầy Lục nói mấy câu dễ nghe.”

Lục Tri Chu hỏi: “Nói cái gì?”

Tiêu Niên: “Anh biết mà, em chỉ thích nghe mấy câu đó thôi.”

Tiêu Niên cho rằng Lục Tri Chu sẽ mở miệng cự tuyệt, nhưng không nghĩ tới ở bên kia, Lục Tri Chu trầm mặc.

Tiêu Niên đột nhiên dâng lên mong đợi, một tay siết chặt gối ôm vào lòng, chờ đợi.

Không thể nào.

Thiệt hay giả vậy, Lục Tri Chu!

Hai bên đều an tĩnh lại, Tiêu Niên ôm gối đầu vẫn không nhúc nhích, nín thở mà đợi.

Không bao lâu, Lục Tri Chu mở miệng.

“Bảo bối.”

Thanh tuyến thật trầm.

Tiêu Niên lập tức da đầu tê dại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố tuyến thận liền tăng cao.

A!

Quá sướиɠ!