Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 19

Lục Tri Chu uống xong một ngụm lại đưa đồ uống tới trước mặt Tiêu Niên, Tiêu Niên cắn ống hút, hút một ngụm.

Không, có lẽ chỉ hút được nửa ngụm, cậu liền nghe thấy tiếng hút không khí trong cái ly rồi.

Tiêu Niên: “……”

Ly dương chi cam lộ này, cậu tổng cộng chỉ uống được ba ngụm, trước khi ngủ một ngụm, thức dậy được hai ngụm.

Hết trơn rồi?

Tiêu Niên lập tức chuyển đầu qua, vừa lúc Lục Tri Chu cũng đang nhìn cậu, vậy nhân tiện tặng cho Lục Tri Chu một cái trừng mắt đi.

Trong lúc này, hai người đều không có nói chuyện, nhưng Lục Tri Chu rõ ràng hiểu ý qua nét mặt của Tiêu Niên, bởi vì hắn cười.

Thế này Tiêu Niên chẳng phải là hăng hái.

Cậu ngả lưng ra sau, vươn tay đẩy ly nước ra, một cái tay khác lại kéo tay vịn giữa ghế của hai người xuống, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát.

Sau đó, cậu khoanh tay trước ngực, bắt đầu nghiêm túc xem phim.

Qua khoé mắt, nụ cười của Lục Tri Chu càng đậm.

“Đi ra ngoài lại mua cho em một ly.” Lục Tri Chu dựa lại gần một chút.

Tiêu Niên không nói lời nào.

Lục Tri Chu: “Hai ly.”

Tiêu Niên tiếp tục không nói lời nào.

Lục Tri Chu: “Ba ly.”

Tiêu Niên nói: “Hai ly.”

Lục Tri Chu cười: “Được.”

Tiêu Niên vươn ngón trỏ: “Anh một ngụm cũng không được uống.”

Lục Tri Chu gật đầu: “Được.”

Tiêu Niên: “Phải nhìn em uống hết.”

Lục Tri Chu: “Được, đều được.”

Tiêu Niên thật không nghĩ tới Lục Tri Chu sẽ thích uống dương chi cam lộ, rốt cuộc vị lão tiên sinh này ngay cả Coca cũng không uống, Tiêu Niên tự nhiên cảm thấy, ở trong mắt Lục Tri Chu, đồ uống có thể xuống bụng cũng chỉ có nước lọc.

Nếu đặt Lục Tri Chu và trà sữa với nhau, thật sự rất không hợp.

Việc này nếu như ở lúc bình thường, Tiêu Niên nhất định sẽ cùng Lục Tri Chu tâm sự sâu sắc một phen, thuận tiện trêu chọc hai câu, bởi vì cậu quá thích âm dương quái khí Lục Tri Chu.

Nhưng hiện tại không được.

Cậu đang tức giận.

Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người đi ra ngoài bàn bạc một chút, có vài người muốn đi sang cửa hàng bên cạnh mua giày thể thao, có vài người lại muốn tới cuộc hẹn tiếp theo, thế này thế nọ, đơn giản là tan cuộc tại đây.

Cuối cùng, chỉ có Lâm Nhạc Phàm là không có việc gì nên đi theo hai người họ.

“Chúng ta bây giờ đi đâu đây?”

Mọi người chào tạm biệt lẫn nhau xong, Lâm Nhạc Phàm mở miệng hỏi.

Lục Tri Chu nói: “Đi mua hai ly dương chi cam lộ trước.”

Lâm Nhạc Phàm ngạc nhiên nhìn Lục Tri Chu: “Tớ cũng có phần à, thầy Lục.”

Thầy Lục chỉ vào Tiêu Niên: “Một ly là của em ấy, một ly khác cũng là của em ấy.”

Lâm Nhạc Phàm nghẹn họng được nửa giây, sau đó cười rộ lên.

Hắn nói với Tiêu Niên: “Lục ca ở bên cậu rồi cũng trở nên hài hước luôn.”

Tiêu Niên gật đầu: “Này chẳng phải là do em dạy giỏi sao.”

Tới tiệm trà sữa rồi, Lục Tri Chu chọn mua dương chi cam lộ, cũng thuận tiện mua cho Lâm Nhạc Phàm một ly trà sữa vị khác.

Nhìn Lục Tri Chu ở phía trước chờ lấy số, Lâm Nhạc Phàm đứng bên cạnh đột nhiên ‘chậc’ một tiếng.

Tiêu Niên: “Sao thế?”

Lâm Nhạc Phàm: “Quen Lục ca nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy cậu ấy đi mua trà sữa, quá không hợp.”

“Đúng không.” Tiêu Niên đồng ý, cũng nhân tiện méc luôn: “Lúc nãy ảnh còn uống hết dương chi cam lộ của em nữa.”

Lâm Nhạc Phàm kinh ngạc nhìn Tiêu Niên: “Cậu ấy uống à? Còn uống hết luôn?”

Tiêu Niên gật đầu.

Lâm Nhạc Phàm bật cười.

Tiêu Niên ai thán: “Thầy Lục đối xử với em đặc biệt như vậy, lại quan tâm em như vậy, làm sao bây giờ đây.”

Lâm Nhạc Phàm lập tức cười to, hắn nhìn Tiêu Niên: “Những lời thế này chính cậu nên nói à?”

Tiêu Niên nhún vai: “Anh không có nói là em không nói được mà.”

Lâm Nhạc Phàm: “Cậu thú vị thật đấy, Tiêu Niên.”

Tiêu Niên đáp lại hắn: “Thầy Lâm cũng rất hài hước mà.”

Lâm Nhạc Phàm: “Không không không, vẫn là ngài hài hước hơn nhiều.”

Tiêu Niên còn chưa kịp đáp lời, Lục Tri Chu bỗng nhiên quay đầu.

Tiêu Niên lập tức chuyển đề tài: “Đương nhiên vẫn là thầy Lục của chúng ta hài hước nhất.”

Lâm Nhạc Phàm: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Lâm Nhạc Phàm đi theo bọn họ, một mặt là vì không có chuyện gì làm, mặt khác cũng rất quan trọng, hắn muốn quá giang xe của Lục Tri Chu về nhà.

Trà sữa tới tay, ba người trực tiếp đi tới tầng hầm.

Nhưng khéo thật, bọn họ vừa mới đi xuống được vài bước, lại gặp được người quen.

Lại là Phùng Xuyên.

Lâm Nhạc Phàm rất mẫn cảm với người này, một bên là vì cậu ta là học sinh của mình, còn một bên khác…

Hắn lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Lục Tri Chu cũng nhìn về phía Phùng Xuyên, mà Tiêu Niên đang đi bên cạnh hắn, thì vẫn cúi đầu xử lý công việc trên điện thoại.

Lâm Nhạc Phàm lại chuyển tầm mắt sang Lục Tri Chu, thấy nét mặt của hắn trông chẳng có gì khác thường.

Nhưng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.

Bên kia, Phùng Xuyên cũng nhìn thấy bọn họ, vẫn giống như lúc nãy, nhìn Lâm Nhạc Phàm cười cười xem như chào hỏi.

Cũng chỉ là nhạc đệm nhỏ.

Không bao lâu, bọn họ liền đến chỗ xe đỗ.

Đang bận rộn nên Tiêu Niên chỉ ngẩng đầu nhìn biển số xe một cái, xác định là xe của Lục Tri Chu xong liền trực tiếp đi tới bên ghế phụ.

Nhưng cậu lại không nghĩ tới, Lục Tri Chu đã đi tới đó, còn đến trước cậu một bước, mở ra cửa xe bên ghế phụ.

Tiêu Niên chợt sửng sốt, mở miệng liền hỏi: “Em lái xe?”

Lục Tri Chu bất đắc dĩ: “Không phải.”

Lâm Nhạc Phàm cười: “Lục ca mở cửa cho cậu đó.”

Tiêu Niên ‘a’ một tiếng, lập tức nhìn Lục Tri Chu, nở nụ cười: “Cảm ơn thầy Lục nha, thầy Lục tri kỷ quá.”

Tiêu Niên chỉ cần cười rộ lên, mặc kệ chân thành hay là giả ý, đôi mắt vẫn luôn cong cong.

Khóe mắt của cậu hơi rũ xuống, những lúc không cười trông rất giống một chú cún con đáng thương, nhưng vừa cười rộ lên, đôi mắt lại tựa như vầng trăng khuyết vậy.

Lục Tri Chu biết Tiêu Niên vốn không thật tâm, nhưng hắn vẫn là không nhịn được mà trở nên ôn nhu.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tiêu Niên, dùng chút lực đẩy cậu: “Vào đi thôi.”

Mãi đến khi Lục Tri Chu lùi xe ra khỏi vị trí đỗ xe, Tiêu Niên mới nhìn thấy Phùng Xuyên đứng cách đó không xa.

Lúc nhìn thấy cũng chỉ là một bên mặt, Phùng Xuyên đang bỏ đồ vào cốp xe, nhưng đột nhiên, cậu ta quay đầu lại.

Ánh mắt không nghiêng không lệch, chính là nhìn Tiêu Niên.

Chỉ là, Tiêu Niên cũng không kịp nhận ra, bởi vì Lục Tri Chu lái xe đi rồi, vèo một cái liền biến mất tiêu, nhanh gọn lẹ.

Cũng không phải chuyện gì to tát, Tiêu Niên lại tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.

“Chuyện ở phòng làm việc giải quyết xong chưa?” Xe chạy ra tầng hầm, Lục Tri Chu hỏi cậu.

Tiêu Niên ‘à’: “Cũng sắp xong rồi, bây giờ đang nói chuyện tào lao thôi.”

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng.

Lại một lát sau, Lục Tri Chu đột nhiên nói: “Em thích cậu ta như vậy à?”

Tiêu Niên nhất thời không phản ứng kịp: “Cậu ta? Ai cơ?”

Lục Tri Chu: “Phùng Xuyên.”

Chỉ ba câu đối thoại đơn giản, Lâm Nhạc Phàm ngồi ở ghế sau đã dựng thẳng lỗ tai lên.

“Phùng Xuyên à.” Tiêu Niên cười: “Là chuyện lần trước em xin WeChat của cậu ta sao?”

Câu này hình như rất khó trả lời, Lục Tri Chu hơn nửa ngày mới đáp một tiếng: “Ừ.”

“Không phải.” Tiêu Niên nhìn điện thoại, đơn giản giải thích: “Thật ra là vầy, hôm đó em với bạn em cá cược với nhau, cá thử ai trước thêm được năm anh soái ca thì thắng.”

Sau khi nghe nói xong, Lục Tri Chu lại trầm mặc một hồi, có lẽ là đang nhớ lại.

Vài giây sau.

Lục Tri Chu: “Em thắng à?”

“Xì.”

Hàng ghế sau đột nhiên truyền đến tiếng cười.

Tiêu Niên quay ra sau nhìn, sau đó trả lời Lục Tri Chu: “Thua rồi, thua 500 khối, tụi em chỉ hơn kém nhau mười phút.”

Trong giọng nói của Tiêu Niên đầy sự tiếc nuối, lại còn ai thán.

Tiêu Niên nói xong, cho rằng đề tài này đến đây là kết thúc, không nghĩ tới qua vài phút, Lục Tri Chu lại hỏi cậu: “Em thích Phùng Xuyên như vậy à?”

Tiêu Niên chậm rãi quay đầu: “A?”

Lâm Nhạc Phàm lại dựng thẳng lỗ tai lên.

Lục Tri Chu: “Thú vị, biết chơi, hài hước, anh nhớ rõ em có nói em thích kiểu như vậy, chỉ là cậu ta có thành tích tốt.”

Tiêu Niên cười cười, nghĩ Lục Tri Chu hẳn là nói đùa với cậu thôi, liền click mở hòm thư công việc, thuận tiện đáp câu: “Cậu ấy cũng soái a.”

Lục Tri Chu: “Em thích soái.”

Lục Tri Chu nói đến chữ cuối cùng lại rất nhẹ, không biết là câu trần thuật hay là câu nghi vấn.

Tiêu Niên lúc này chỉ chừa một nửa lỗ tai trên người Lục Tri Chu: “Ai không thích soái ca chứ, anh không thích sao?”

Lục Tri Chu không nói thích, cũng không nói là không thích.

Tiêu Niên lại hỏi: “Nhưng sao anh lại biết cậu ấy thú vị, biết chơi, lại hài hước?

Lục Tri Chu: “Đoán.”

“Này mà cũng đoán được à.” Tiêu Niên vừa đọc email thư mời thi đấu, vừa hỏi: “Chỉ là cậu ấy có thành tích tốt, lời này của anh là có ý gì đây?”

Lục Tri Chu: “Chẳng phải em không có hứng thú với người làm công tác văn hoá sao.”

Tiêu Niên ‘à’ một tiếng, nghĩ chính mình đúng là từng nói câu này.

Tiêu Niên: “Cũng không hẳn, có thể câu được một người làm công tác văn hoá cũng tốt.”

Lục Tri Chu: “Giống như Lâm Nhạc Phàm à?”

Tiêu Niên thất thần: “Thầy Lâm cũng rất không tồi a.”

Thầy Lâm ngồi ở phía sau mà mồ hôi lạnh chảy ròng.

Đừng hại tui chứ anh hai.

Tiêu Niên xem xong thư mời, thuận tay chụp hình nội dung bức thư chia cho mọi người ở phòng làm việc, thuận miệng hỏi: “Anh sao thế? Chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho em à?”

Lục Tri Chu nói: “Không có.”

Tiêu Niên cười: “Có cũng được mà.”

Lục Tri Chu vẫn là: “Không có.”

Tiêu Niên cười cười.

Cậu vừa gửi đi một đoạn tin nhắn bằng lời nói xong, mới nhớ tới hình như mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu hình như còn hỏi tới hai lần?

Vì thế, cậu nói: “Em không thích Phùng Xuyên.”

Vừa lúc phía trước là đèn đỏ, xe ngừng lại.

Lục Tri Chu hỏi: “Tại sao?”

Tiêu Niên cười: “Không thích một người cũng cần lý do sao?”

Lục Tri Chu chuyển tay, từ mặt bên của vô lăng, trượt xuống phía dưới.

Hắn nói: “Không cần.”

Đèn xanh sáng, bên trong xe lại trở nên trầm mặc.

Ngồi ở phía sau, Lâm Nhạc Phàm điên cuồng chọt điện thoại, mở ra các loại phần mềm, tìm chuyện để làm.

Lần đầu tiên, hắn ngồi trong xe của Lục Tri Chu lại cảm thấy co quắp như vậy, giống như ngồi bên này không được, ngồi bên kia cũng không xong, hít thở thôi cũng thấy khó khăn.

Hắn quá dư thừa, hắn nên ở dưới gầm xe mới đúng.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cuộc đối thoại của hai người họ cũng chẳng có gì.

Nhưng cái chẳng có gì’ này, lại giống như có để lộ ra một chút gì đó, phảng phất như thật sự bị hắn nghe thấy cái gì không nên nghe vậy.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn thậm chí cảm thấy, trong không khí sao nghe nó có mùi dấm ấy.

Cũng may, nhà Lâm Nhạc Phàm rất gần, giày vò hơn mười phút là đến.

Xuống xe rồi, hắn hiếm khi lại nghiêm trang cảm ơn thầy Lục, cảm ơn xong, quả nhiên nhận được nét mặt khó hiểu của Lục Tri Chu.

Tiêu Niên cũng vẫy tay chào Lâm Nhạc Phàm, mở miệng khách khí nói lần sau lại gặp.

Chờ xe đi xa, cửa sổ xe đóng lại, Tiêu Niên cũng thu điện thoại về, cười nói: “Lục Tri Chu, tuần sau em phải đi thành phố B tham gia một cuộc thi, đi năm ngày.”

Lục Tri Chu quay đầu nhìn cậu: “Vui vẻ như vậy à.”

Tiêu Niên vốn dĩ chỉ là mỉm cười, nghe Lục Tri Chu nói như vậy, cảm giác vui sướиɠ nghẹn lại từ nãy tới giờ mới được phóng thích.

Tay cũng không nhịn được giơ lên hoan hô: “Đúng vậy! Là cuộc thi mà em vẫn luôn muốn tham gia, họ vừa mới gửi thư mời tới.” Tiêu Niên rung đùi đắc ý, đôi mắt cong cong: “A! Vui vẻ quá.”

Lục Tri Chu cũng cười: “Chúc mừng.”

Tiêu Niên vui sướиɠ ra mặt: “Bây giờ nói chúc mừng có hơi sớm, nếu như em may mắn đoạt giải, em sẽ mời anh một chầu thật lớn! Anh muốn ăn cái gì cũng được!”

Lục Tri Chu gật đầu: “Được, chúc em thành công.”

Tiêu Niên nghiêng người đến gần Lục Tri Chu, siết chặt nắm tay: “Em sẽ cố gắng.”

Tiêu Niên là thật sự vui vẻ, về tới nhà, dừng xe lại rồi, trong miệng cậu vẫn còn ngân nga, thân thể cũng xoay theo tiết tấu, cả người vui sướиɠ không chịu được.

Lục Tri Chu cũng bị lây theo mà tâm tình rất tốt, nhìn Tiêu Niên uốn a uốn éo tháo đai an toàn, mở cửa xe, cũng cười theo cậu.

Sau đó, hắn cầm lấy di động, click mở tin nhắn của Lâm Nhạc Phàm gửi tới cho hắn vài phút trước.

Lâm Nhạc Phàm: “Tớ thật sự không nhịn được.”

Lâm Nhạc Phàm: “Cũng thật sự tò mò.”

Lâm Nhạc Phàm: “Cậu rốt cuộc là có cảm giác gì với Tiêu Niên thế? Cậu nghĩ thế nào?”