Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 12

Lục Tri Chu lại cười.

Kiểu cười thế này, Tiêu Niên đã nghe thấy rất nhiều lần, thường xuyên xuất hiện sau khi Tiêu Niên làm chuyện gì đó khác với bình thường, Lục Tri Chu sẽ cười lên tiếng, xen lẫn giữa buồn cười và cười nhạo.

Tiêu Niên nhịn sao được?

Vừa lúc, Lục Tri Chu xoay mặt cậu lại, người này còn dựa gần cậu như thế, Tiêu Niên liền ngửa đầu ra sau, trực tiếp hôn lên môi hắn.

Chỉ hôn một chút liền rời đi, sau đó nhìn Lục Tri Chu nhướng mày, còn chưa đã thèm mà liếʍ liếʍ môi của mình.

“Lão công ~” Tiêu Niên mềm không chịu được.

Gọi lão công chẳng phải đơn giản sao.

Lục Tri Chu thoáng cúi đầu xuống, nhưng vì ngược sáng, nên đôi mắt cũng trở nên tối tăm.

Tiêu Niên lập tức cảm giác không ổn.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Tri Chu liền xoay người cậu lại chính diện, đè ở trên cửa.

Động tác này trông rất tùy ý, nhưng thật sự thì, Tiêu Niên căn bản không thể động đậy.

Giờ phút này, xung quanh Tiêu Niên đều là mùi hương mà cậu ngửi được ở trong phòng Lục Tri Chu lúc trước, say lòng người đến lạ, mà Lục Tri Chu vẫn dùng một bàn tay trói chặt hai cổ tay Tiêu Niên, đặt ở trên đầu Tiêu Niên.

Một cái tay khác thì cách một lớp áo sơmi ôm lấy eo Tiêu Niên.

“Chơi vui không?” Lục Tri Chu cúi đầu nhìn vào mắt Tiêu Niên, lại hỏi một lần.

Ánh mắt Tiêu Niên rất là kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Chơi vui nha.”

Cậu nói xong còn dùng chóp mũi cọ lên cằm Lục Tri Chu: “Không chơi vui sao lão công?”

Lục Tri Chu lại cười, hắn thấp giọng trả lời Tiêu Niên: “Vậy chơi cho đủ.”

Dứt lời, hắn liền hôn cậu.

Lần này, Tiêu Niên bình tĩnh hơn lúc nãy nhiều, cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Lục Tri Chu vừa hôn tới, cậu liền nhắm mắt lại.

Rất nhanh thôi, cậu đã có thể trả lời câu hỏi của Tiểu Minh.

Lục Tri Chu có duỗi đầu lưỡi.

Không phải hôn thật lâu mới duỗi, là ngay từ đầu đã duỗi ra rồi.

Môi vừa chạm môi, Lục Tri Chu đã dùng đầu lưỡi câu lấy môi dưới của Tiêu Niên.

Chỉ nhẹ nhàng thoáng qua, rồi nhanh chóng lùi về.

Sau đó, hắn rời khỏi Tiêu Niên, nhưng cũng không có thật sự rời đi, hơi thở hãy còn bên môi.

Hắn hỏi: “Vừa rồi hỏi anh cái gì?”

Tiêu Niên còn chưa kịp phản ứng lại, chậm rãi mở to mắt nhìn Lục Tri Chu: “Cái gì?”

Lục Tri Chu kéo Tiêu Niên lại gần: “Áo sơmi đẹp à?”

Tiêu Niên lúc này mới nhớ lại, hai mắt cậu cong cong, hai chân trần đạp lên dép lê của Lục Tri Chu, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lục Tri Chu: “Đúng vậy, đẹp không?”

“Hơi lớn.”

Lục Tri Chu nói đến là chân thành, Tiêu Niên đoán không ra Lục Tri Chu là đang trần thuật sự thật hay là có ý khác.

Áo sơmi này đúng là mua hơi bị rộng, nhưng cậu mua là dùng để nhảy múa, mặc áo sơmi rộng chút, làm động tác cũng tiện hơn.

Áo sơmi rộng là một chuyện, chứ Tiêu Niên thì lại càng quyến rũ, mấy nút áo phía trên đều không được cài lại.

Cũng bởi vậy, một bên vai của cậu bị lộ ra ngoài.

Cậu thuận thế xoay vai một cái: “Lớn một chút không tốt sao?”

Lục Tri Chu không có trả lời là tốt, cũng không có trả lời là không tốt, hắn rũ mắt liếc nhìn bờ vai của Tiêu Niên, lại hôn xuống.

Lần này hôn thật thong thả, đầu lưỡi của Lục Tri Chu không những vỗ về đôi môi của cậu, mà còn dò xét đi vào.

Tiêu Niên căn bản không giữ vững lý trí được bao lâu, nhanh chóng ý loạn tình mê.

Giờ phút này, cả người cậu đều bị khống chế trên cánh cửa, không trốn được, cũng không thể cử động, hoàn toàn bị Lục Tri Chu giam cầm.

Cậu tựa như một con vật nhỏ chủ động đưa tới cửa, muốn rù quyến cũng là cậu, chịu không nổi cũng là cậu.

Hôn đến kịch liệt, Tiêu Niên còn phát ra thanh âm kỳ quái.

Sau lại không đứng nổi nữa, Lục Tri Chu liền trực tiếp ôm cậu lên, hai ba bước đi vào, ném cậu lên giường.

Lần này, Tiêu Niên tỉnh.

Cũng nghĩ tới, mục đích lần này của mình.

Tiêu Niên mày mau tỉnh lại!

Ê!

Vì vậy, trước khi Lục Tri Chu lại lần nữa đè xuống, cậu liền lăn một vòng.

Có điều, cũng không lăn rất xa, cậu bị Lục Tri Chu bắt về.

“Ha ha ha không phải chứ.” Tiêu Niên dùng tay chống lên vai Lục Tri Chu: “Lục Tri Chu, anh làm gì vậy?”

Lục Tri Chu lặp lại lời của Tiêu Niên: “Anh làm gì?”

Tiêu Niên không chỉ dùng tay chống lại, chân cũng nâng lên, che chở chính mình: “Thầy Lục, anh tỉnh táo một chút đi.”

……

Sau khi Lục Tri Chu đi ra ngoài, Tiêu Niên ghé vào trên giường cười hồi lâu.

Thật ra, lúc cậu lên kế hoạch cho chuyện này, cũng không nghĩ tới Lục Tri Chu sẽ cắn câu.

Cậu thậm chí nghĩ rằng, Lục Tri Chu sẽ mắt lạnh nhìn cậu đến khi kết thúc, sau đó hỏi: “Em có chuyện gì không?”

Không nghĩ tới a không nghĩ tới, Lục Tri Chu lại là kiểu giáo sư thế này.

Ha ha ha ha ha ha ha.

Nghĩ lại Lục Tri Chu không nói một lời, cũng không quay đầu lại mà rời đi, Tiêu Niên liền khoái.

Này mẹ nó, quá sung sướиɠ!

Đệt!

Thứ duy nhất cho Tiêu Niên dũng cảm để lên kế hoạch lần này chính là chuyện xảy ra ở quán bar tối hôm đó, cậu cảm thấy Lục Tri Chu thể hiện vẻ nho nhã lịch thiệp là một chuyện, nhưng thật sự thì lúc hắn cùng Tiêu Niên làm chuyện ấy, lại nóng bỏng vô cùng.

Cho nên Tiêu Niên cảm thấy, sâu tận bên trong Lục Tri Chu có một chút ngang tàng.

Có thể kích hắn một chút cũng được.

Chỉ là không nghĩ tới, lại kích đến triệt để như vậy.

Thú vị thật.

Sao Lục Tri Chu lại thú vị như vậy nhỉ?

Ngang tàng quá ca.

Tiêu Niên vui vẻ một mình hồi lâu.

Nhưng một lát sau, cậu lại mặt vô biểu tình, nằm hình chữ đại mà nhìn trần nhà, đột nhiên cảm thấy thật vô vị.

Sao lại có cảm giác gϊếŧ địch một ngàn tự tổn hại 800 vậy nhỉ.

Vài phút sau, cậu cười khổ một tiếng.

Hà cớ gì……

Tiêu Niên sau lại vẫn là chơi game, cùng với bạn game dã vương của cậu.

Chỉ là, Tiêu Niên đang chơi lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, mở loa nhưng lại không nói lời nào, còn phóng kỹ năng lung tung, càng không biết phối hợp, bị đồng đội điên cuồng mắng mỏ.

Tiêu Niên không có gì để nói, nhưng thật ra bạn dã vương có giúp cậu mắng lại vài câu.

Chơi được một ván, Tiêu Niên liền thoát ra, ở trên WeChat nói với dã vương là buồn ngủ, lần sau lại chơi.

Dã vương quan tâm cậu hai câu, hai người liền tan.

Lúc đi ra ngoài lấy nước, Tiêu Niên phát hiện Lục Tri Chu còn ngồi ở trên sô pha trong phòng khách.

Trên đùi hắn là một chiếc máy tính, vẫn đeo mắt kính, có vẻ như đang làm việc.

Lúc Tiêu Niên đi qua, Lục Tri Chu không hề có chút phản ứng nào, phảng phất như cậu là không khí vậy.

Tiêu Niên cũng không chào hỏi hắn, trực tiếp đi vô bếp rót nước.

Lại lần nữa đi ngang qua phòng khách, Tiêu Niên phát hiện Lục Tri Chu thay đổi tư thế.

Vừa rồi, hai tay của hắn đều đặt trên bàn phím, hiện tại hắn đang chống một tay bên cạnh sô pha.

Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Tiêu Niên đâu?

Lục Tri Chu cũng không thèm để ý đến cậu mà.

Giờ phút này, trong lòng Tiêu Niên không có chút trách cứ gì, đúng thật là cậu rù quyến xong liền chạy, hiện tại nếu Lục Tri Chu đang ở trong lòng thăm hỏi cả nhà cậu, cậu cũng không có một câu oán hận.

Bất quá, Tiêu Niên vẫn căn cứ vào quan hệ bạn cùng phòng thân thiết, lúc sắp về phòng thì ngừng lại, làm bộ quan tâm hỏi một câu: “Làm việc à?”

Lục Tri Chu một giây trả lời: “Ừ.”

Giọng điệu của hắn tràn đầy vẻ không thích đáp lại, Tiêu Niên càng muốn cười.

Tiêu Niên uống một ngụm nước, đang nghĩ nên nói cái gì thì điện thoại vang lên.

Là cậu trai bóng rổ nhắn tin tới, lại là giọng nói.

Tiêu Niên căn bản không muốn nghe, trực tiếp phiên dịch thành văn tự.

Phùng Xuyên: “Tiểu ca ca buổi tối có bận không? Đã ba tiếng 25 phút trôi qua rồi.”

Có thể là không nghe thấy cái giọng thủ thỉ của cậu ta, Tiêu Niên cảm giác đỡ hơn chút, đơn giản trả lời lại.

Tiêu Niên: “Có hơi bận.”

Phùng Xuyên lại phát tới giọng nói, Tiêu Niên lại lần nữa phiên dịch thành văn tự.

Phùng Xuyên: “Tiểu ca ca, cậu làm sao vậy, tán tôi xong lại không để ý đến tôi.”

Tiêu Niên nổi hết cả da gà.

Lòng hiếu kỳ cho phép, cậu ngược lại muốn nghe thử nếu dùng cái giọng thủ thỉ để nói câu này sẽ như thế nào, vì thế cậu click mở.

Phòng khách có chút yên tĩnh, Tiêu Niên vừa nghe vừa giảm nhỏ thanh âm.

Năm giây, đoạn giọng nói này liền kết thúc.

Có lẽ là vì đang làm nũng, nên Phùng Xuyên không có sử dụng giọng thủ thỉ kia nữa, Tiêu Niên nghe thấy dễ chịu chút.

Tiêu Niên đang muốn trả lời, bên sô pha lại truyền đến một tiếng ‘bang’.

Cậu quay đầu lại nhìn, Lục Tri Chu đã khép lại máy tính.

Tiêu Niên không trả lời, trực tiếp tắt điện thoại.

“Xong việc rồi à.” Tiêu Niên hỏi.

Lục Tri Chu: “Ừ.”

Tiêu Niên vừa động não, nói với Lục Tri Chu: “Anh vẫn chưa trả tiền đâu đó.”

Lục Tri Chu nghi hoặc: “Tiền gì?”

Tiêu Niên: “Anh vừa mới hôn em hai lần, hai nghìn.”

Lục Tri Chu lập tức nở nụ cười.

Tiêu Niên cũng cười.

Ài, cậu chỉ là muốn chọc cười Lục Tri Chu thôi.

Thấy không, bầu không khí chẳng phải đã vui vẻ hơn rồi sao.

Tiêu Niên không đi về phòng, cậu đặt ly nước lên bàn trà, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

“Lục Tri Chu.” Tiêu Niên gọi hắn.

Lục Tri Chu đáp lại một tiếng ‘ừ’, một lần nữa mở ra máy tính.

Tiêu Niên dừng lại: “A? Lại phải làm việc sao?”

Lục Tri Chu: “Không phải, sửa lại vài thứ thôi.”

Tiêu Niên: “Thôi vậy.” Cậu nói xong liền đứng lên: “Không quấy rầy anh.”

“Không quấy rầy.” Lục Tri Chu bắt lấy cánh tay của Tiêu Niên: “Ngồi.”

Tiêu Niên cười thầm: “Ồ.”

Lục Tri Chu hỏi: “Muốn nói với anh cái gì?”

Tiêu Niên: “Cũng không muốn nói cái gì, chỉ là vẫn chưa tới giờ đi ngủ, không biết phải làm gì.”

Tay Lục Tri Chu chạm đến con chuột: “Lát nữa đưa tiền cho em.”

Tiêu Niên lập tức nở nụ cười: “Thầy Lục không biết nói đùa như vậy à.”

Lục Tri Chu: “Trông anh giống như biết nói đùa sao?”

Tiêu Niên: “Thì nhìn anh cũng không giống như là người đứng đắn mà.”

Lục Tri Chu cười.

Tiêu Niên cũng cười.

Ai nha, không xong.

Không khí có hơi đẹp nha.

“Này, Lục Tri Chu.” Tiêu Niên hướng lại gần Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu: “Ừ?”

Tiêu Niên: “Trước em, anh có hôn môi ai chưa?”

Lục Tri Chu: “Không có.”

Tiêu Niên lập tức ‘ai da’ một tiếng, hai tay ôm mặt: “Trời ơi! Em có tài đức gì chứ! Có được nụ hôn đầu tiên của thầy Lục!”

Lục Tri Chu chậm rãi quay đầu nhìn Tiêu Niên, nét mặt kia chỉ có bất đắc dĩ, khóe miệng thì lại cười như không cười.

Tiêu Niên lại nghiện mồm: “Thầy Lục giỏi quá, nhìn không ra đó là lần đầu tiên của thầy luôn.”

Lục Tri Chu rất là có lệ: “Cảm ơn.”

Tiêu Niên: “Em xem như đã giúp anh lót đường nhỉ?”

Lục Tri Chu: “Lót cái gì đường?”

Tiêu Niên: “Nâng cao kỹ năng hôn nè, sau này anh với người yêu của anh, đúng không, thứ này rất cộng điểm đó.”

Lục Tri Chu phát ra thanh âm kiểu ‘mặc kệ em’: “Ừ.”

Tiêu Niên: “Chỉ là, cho một đề xuất nhỏ nha, đầu lưỡi không cần duỗi ra gấp quá, cá nhân cảm thấy chạm môi đủ rồi lại duỗi đầu lưỡi ra, càng có cảm giác tiến triển.”

Lục Tri Chu ấn phím Enter, giọng điệu nhàn nhạt: “Em rất có kinh nghiệm nhỉ.”

Tiêu Niên cười, cũng không thừa nhận.

Đôi mắt cậu có kinh nghiệm.

“Thầy Lục ngây thơ quá.” Tiêu Niên chống tay xuống sô pha: “Hay là em cho anh hai nghìn đi, a không đúng, là 3000, a không đúng không đúng, cộng thêm tối hôm đó, 4000.”

Lục Tri Chu tiếp tục sờ bàn phím của hắn, ngoài miệng lại nói: “Không cần, anh miễn phí.”

Tiêu Niên: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Lục Tri Chu cũng cười, nhưng không có đáp lời.

Không biết tại sao, kiểu không thích phản ứng thế này của Lục Tri Chu đặc biệt làm Tiêu Niên hưng phấn.

Cậu lại không tự chủ được mà đến gần Lục Tri Chu hơn, tiếp tục mở miệng đùa giỡn: “Vậy nếu không cần tiền, thầy Lục lại cho em hôn một cái đi, hôn thầy Lục thích thật đó.”

Lục Tri Chu dùng ngón tay cái gõ xuống nút cách, lách cách một tiếng.

Tiêu Niên lập tức ngoan ngoãn: “Ha ha, quấy rầy quấy rầy.”

Tiêu Niên lại lần nữa đứng lên.

Lục Tri Chu lại lần nữa giữ chặt lấy cậu.

Tiêu Niên: “Sao thế?”

Lục Tri Chu: “Đi đâu?”

Tiêu Niên: “Về phòng nè.”

Tiêu Niên kéo lại vạt áo, Lục Tri Chu vậy mà không bỏ.

Tiêu Niên nghi hoặc: “Ha? Làm gì?”

Lục Tri Chu: “Chờ một chút.”

Tiêu Niên không muốn đợi: “Có việc?”

Lục Tri Chu: “Không có việc gì.”

Tiêu Niên: “A?”

Lục Tri Chu không nói lời nào.

Cũng không buông cậu ra.

Tiêu Niên: “Hế lô? Có ai không?”

Lục Tri Chu khép máy tính lại, giống như đang tự hỏi gì đó.

Không khí yên lặng vài giây.

Tiêu Niên đầy đầu dấu chấm hỏi: “Lục Tri Chu, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Lục Tri Chu nhắm mắt lại, nửa giây mới mở ra.

Hắn hỏi: “…… Có làm không?”

Tiêu Niên hơi khựng lại.

Sau đó.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Đương nhiên rồi: “Tới a.”

Lục Tri Chu liền ôm Tiêu Niên về phòng hắn, cũng là dùng tư thế kia.

Tiêu Niên không có cởi ra chiếc áo sơmi màu đen kia, Lục Tri Chu cũng rốt cuộc chịu khen cậu đẹp.

Nhưng đẹp là một chuyện, bị hắn vò đến nhăn nhúm lại là một chuyện khác.

A.

Nam nhân.