Nắm Lấy Tay Chàng

Chương 10: "Tỷ thật sự hạnh phúc sao?"

Mấy ngày sau đó....Chuyện của đêm trước cũng trôi vào dĩ vãng, Sở Tuyên Quân ngày đến doanh trại huấn luyện cùng binh lính, đêm có hôm ở lại canh gác, có hôm về phủ dùng bữa cùng phu nhân. Thi Nguyệt Nhiên nàng vẫn chăm lo trên dưới trong phủ, đọc vài sách lễ nghĩa, thêu thùa, cắm hoa. Tuy là vậy, nhưng nàng với Sở Tuyên Quân vẫn không khác là mấy. Bên ngoài trên dưới phủ, trước mặt phụ thân phụ mẫu chàng, 2 người vẫn thể hiện ra sự ăn ý, tình chàng ý thϊếp. Thế nhưng, khi chỉ còn 2 người họ, thì lại chả nói với nhau câu nào, chàng làm việc chàng, thϊếp làm việc thϊếp và không hề can thiệp.

Buổi trưa, khi đang dùng bữa, theo như thường lệ, Sở Tuyên Quân gắp miếng thịt đưa vào bát Thi Nguyệt Nhiên rồi dùng ánh mắt thâm tình cười với nàng. Sở dĩ là vì chàng biết, Thi Nguyệt Nhiên gả vào phủ đã lâu nhưng tính nhút nhát của nàng vẫn chỉ như thế, nàng không dám làm gì vì sợ mọi người không thích. Trong bữa ăn, dù có thích món đó đi nữa, nàng sẽ không thể hiện là mình thích món này, mà sẽ cắn đũa nhìn chằm chằm đĩa thức ăn, phân vân rằng mình gắp món đó có quá nhiều lần không. Lần này cũng vậy, mỗi lần Sở Tuyên Quân liếc mắt qua nàng đều nhìn thấy hình ảnh nàng đang cắn cắn đũa, mắt nhìn chằm chằm đĩa thịt rồi lại tiếc nuối cúi đầu ăn cơm không.

Thi Nguyệt Nhiên nhìn chàng gật đầu tỏ ý cảm ơn Sở Tuyên Quân, rồi mỉm cười gắp thịt cho vào miệng mà ăn.

" Nhiên tỷ tỷ, Nhiên tỷ tỷ"

Đang gục đầu ăn chợt nghe có tiếng gọi từ bên ngoài, mà 3 tiếng "Nhiên tỷ tỷ" này chỉ có một người gọi nàng chính là Vương Ngũ Lan hay nàng hay gọi là tiểu Lan. Từ bên ngoài cửa, Vương Ngũ Lan chạy tới phòng dùng bữa, thấy nàng Thi Nguyệt Nhiên cũng bỏ bát đũa xuống mà chạy ra chào đón "Tiểu Lan, sao muội lại tới đây?"

Vương Ngũ Lan chạy tới ôm Thi Nguyệt Nhiên, hít hà mùi thơm từ tỷ mình, từ khi tỷ ấy được gả cho thúc thúc, nàng ít được gặp tỷ tỷ của mình, trong cung trở nên chán ngắt không ai chơi với nàng cả, vì mấy ca ca toàn phải học văn võ song toàn thi cử. Vì vậy, nàng xin phụ hoàng cho mình được đi thăm tỷ tỷ. Ôm lấy ôm để, ánh mắt chợt đυ.ng đến Sở Tuyên Quân thúc thúc mình đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn nàng, Vương Ngũ Lan chợt thả Thi Nguyệt Nhiên rồi dùng nghi lễ chào "Tham kiến Thúc Thúc."

"Được"

Thi Nguyệt Nhiên liền nắm lấy hai tay của Vương Ngũ Lan đỡ nàng, rồi hỏi: "Tiểu Lan, sao muội đến đây?"

Vương Ngũ Lan nhanh nhạy đáp: " Muội nói cho tỷ biết, muội khó khăn lắm mới xin được phụ hoàng cho đến đây gặp tỷ đấy. Trong cung chán quá, không có ai chơi với ta. Từ ngày tỷ gả đi, chán òm."

Thi Nguyệt Nhiên nghe vậy lấy tay che miệng cười khẽ, bẹo má nàng an ủi: " Aiya, muội đó, cứ lo chơi thôi. Rồi sau này, phụ hoàng cũng gả muội cho vương quân, thái tử nào đó lúc đó hết chán liền."

"Muội không muốn đâu, như tỷ đó gả cho Thúc thúc chả vào chơi hoàng cung ngày nào cả. Như giam cầm...." Chưa nói được hết câu, Thi Nguyệt Nhiên vội lấy tay bịt miệng nàng lại vì sợ nói thêm tiếp sẽ làm Sở Tuyên Quân tức giận. Người muội muội này của nàng còn nhỏ, chưa học qua nhiều quy tắc lại ham chơi, nên hay phát ngôn không suy nghĩ. Nàng cười trừ nhìn Sở Tuyên Quân cười trừ: " Sở Vương thứ lỗi, tiểu Lan nói không suy nghĩ, mong người lượng thứ."

Rồi nàng đưa mắt nói với Vương Ngũ Lan: " Tiểu Lan, xuất giá tòng phu. Tỷ đã được gả cho Sở quân, phải theo ngài ấy chứ. Với lại muội nhìn xem, ta vẫn hạnh phúc đấy thôi."

Vương Ngũ Lan đưa mắt nghi ngờ nhìn Thi Nguyệt Nhiên: "Tỷ thật sự hạnh phúc sao?"

Một câu hỏi nghi vấn này khiến cho cả Thi Nguyệt Nhiên trầm lặng, suy nghĩ, nàng rơi một khoảng lặng cùng với nhiều luồng suy nghĩ. Nàng không biết trả lời như thế nào, vì nàng cũng không biết rằng nàng có thật sự hạnh phúc không nữa. Nếu hạnh phúc là mỗi ngày trôi qua bình yên, không phải lo lắng, suy nghĩ kiếm cơm áo gạo tiền như nhiều người vô gia cư ngoài kia thì nàng hạnh phúc. Nhưng nếu hạnh phúc là cùng người mình yêu sống chung một nhà, làm mọi thứ cùng nhau, ngày đêm ân ái, cùng nhau đến bạc đầu thì không...Vì người trong lòng nàng không phải là Sở Tuyên Quân.

Đang trầm mặc suy nghĩ, thì chợt có tiếng gọi từ xa vang lên: " Tiểu Lan, muội thật là, chạy nhanh thế để ta lại với đống đồ của muội." Giọng nói quen thuộc này cắt đứt mạch suy nghĩ của Thi Nguyệt Nhiên, nàng ngoái lại nhìn thì thấy Vương Tử Ninh đang đi đến lại gần với giọng điệu trách móc. Vương Tử Ninh vừa trách móc xong thì ngoái qua Sở Tuyên Quân hành lễ :

"Tham kiến Thúc Thúc." Rồi quay qua hành lễ với Thi Nguyệt Nhiên với giọng điệu xa cách: " Tham kiến Sở Vương Phi"

Thi Nguyệt Nhiên thật ra đã căng thẳng từ khi nàng thấy Vương Tử Ninh bước vào, nàng không nghĩ rằng Tử Ninh ca ca sẽ đến, tới lúc khi Vương Tử Ninh tham kiến nàng với 3 từ "Sở Vương Phi" kia làm nàng bối rối không thôi. Nàng không nghĩ tới rằng khi nghe 3 từ này phát ra từ Tử Ninh ca ca khiến tim nàng nhói đến mức nào. Trước đây, Vương Tử Ninh đều gọi nàng hai từ "Nhiên Nhiên", giờ nghe tiếng gọi xa cách như này nàng rất đau lòng. Hai tay nàng nắm chặt cào cấu, giấu trong tay y phục, nàng khó khăn mĩm nụ cười cùng tiếng gật đầu với y: "Tử Ninh ca ca".

Rồi Vương Tử Ninh, Vương Ngũ Lan cùng Thi Nguyệt Nhiên xin phép được đến phòng tiếp khách tiếp tục trò chuyện hội ngộ.

Còn Sở Tuyên Quân, một màn hành động của nàng từ khi Vương Tử Ninh bước vào được thu vào tầm mắt của chàng. Dường như chàng có cảm giác rằng, có gì không đúng giữa nàng và Vương Tử Ninh. Ánh mắt cùng với thái độ của Thi Nguyệt Nhiên lúc nhìn và đối diện với Tử Ninh rất khác. Chàng cũng không biết đó nghĩa là gì, nhưng có chút để ý.

"Phải chăng, người trong lòng của Thi Nguyệt Nhiên là Vương Tử Ninh?"