Nhận thấy được ánh mắt chăm chú của cậu nhóc, Cổ Đinh Đang bị nhìn khiến cho lúng túng, luôn cảm thấy như nhóc đó giống như nhìn thấu sự chột dạ của mình, lập tức cố ý sưng mặt lên, lớn tiếng dọa người giận dữ nói, "Tiểu quỷ, ngươi nhìn cái gì hả? Trẻ con dậy sớm vậy là không có sữa ăn đâu, đi ngủ! Đi ngủ!" Vung tay lên, vội vã đuổi người.
Lẳng lặng nhìn nàng, tiểu tử không hề nhúc nhích.
Nha? Không động? Vậy đổi lại là nàng trở về phòng ngủ bù được chứ?
"Không, không sao chứ? Vậy ta trở về ngủ bù!" Vội vàng kêu lên, xoay người muốn chạy, nhưng mà mới cất bước lên, váy phía dưới thoáng chốc bị níu chặt, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là một đôi tay nhỏ bé đang kéo chặt tác quái.
"Kỳ Nhi, để cho Đinh Đang cô nương về phòng nghỉ ngơi đi, ngoan, buông tay, đừng quấy rầy người ta!" Hoàng Phủ Thiếu Phàm thấy thế vội vàng khuyên nhủ.
Giống như không nghe thấy, tiểu tử vẫn bất động như núi.
"Tiểu quỷ, ngươi muốn gì hả?" Cố gắng trợn mắt đến cực hạn, Cổ Đinh Đang giả bộ hung ác trừng người.
Dưới ánh mắt trừng trừng hung ác, tiểu tử cuối cùng cũng động đậy, nhưng không phải là buông ra, mà lại ôm chặt lấy chân nàng.
"Oa---- tiểu quỷ này rốt cuộc muốn thế nào?" Oa oa kêu to, Cổ Đinh Đang luống cuống, bình sinh chưa từng có kinh nghiệm ứng phó với trẻ con bao giờ, không khỏi có chút không biết làm sao.
"Kỳ Nhi?" Hoàng Phủ Thiếu Phàm kinh ngạc vạn phần, chỉ vì đứa nhỏ này từ trước đến giờ chưa từng thân cận với người ngoài như vậy.
Bất kể người bên cạnh có phản ứng thế nào, Bạch Văn Kỳ vẫn ôm chặt nàng như cũ không buông.
Thấy cậu nhóc không buông tay, Cổ Đinh Đang một tay xốc thân thể nho nhỏ của Bạch Văn Kỳ lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ không chút biểu cảm, "Tiểu quỷ, ngươi muốn bám vào ta chứ gì? Được, nếu ngươi muốn bám, ta cho ngươi bám! Đến, chúng ta đi ngủ!" Dứt lời, trong lúc mọi người còn đang sững sờ kinh ngạc, trực tiếp cướp người đi.
"Chủ tử, ta đi mang thiếu gia trở lại...." Mắt thấy nàng đã mang tiểu chủ tử đi, Kiếm Nhi không cách nào an tâm, vội vàng muốn đuổi theo.
"Thôi đừng!" Nhẹ giọng ngăn cản, Hoàng Phủ Thiếu Phàm như có điều suy nghĩ nói: "Đây là lần đầu tiên Kỳ Nhi chủ động thân cận với người ngoài như vậy, đối với nó mà nói, coi như là chuyện tốt, cứ để bọn họ đi đi!"
"Nhưng mà...." Kiếm Nhi do dự.
"Ngươi không an tâm Đinh Đang cô nương?" Nhìn thấu tâm tư của thị đồng trẻ tuổi.
"Dạ!" Người không rõ lai lịch, muốn tin tưởng cũng khó.
"Yên tâm đi!" Cười khẽ, khuôn mặt tao nhã lộ ra vẻ ấm áp. "Đinh Đang cô nương nếu thực sự có ý xấu, lúc giúp ta giải độc có thể động tay chân là hại được ta, cần gì lòng vòng một vòng lớn tìm Kỳ Nhi làm gì?" A... Tiểu cô nương kia, mặc dù luôn làm theo ý mình, làm việc toàn tốt cho mình, có lúc còn mang chút ác ý bướng bỉnh, nhưng tính tình thực sự ngây thơ hôn nhiên, tâm tư vô cùng đơn thuần.
Nghe vậy, trong lòng biết hắn không nói sai, thân là thuộc hạ hai người mới nhìn nhau một cái, cùng nở nụ cười.
…
"Đại thúc, uống chén này đi!" "Cạch" một tiếng, một chiếc chén trắng đựng bên trong thứ chất lỏng có màu quỷ dị nháy mắt từ đâu rơi xuống, an ổn đặt trên bàn đá.
Bên trong lương đình, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vốn đang an tĩnh ngồi đọc sách, hôm nay lại chớp mắt một cái cũng không chớp nhìn chất lỏng quỷ dị bên trong chén, vẻ mặt vẫn ôn hòa trầm tĩnh từ trước đến nay có chút cổ quái.
Trên thực tế, kể từ sau tối hôm đó, Cổ Đinh Đang động một chút là đột nhiên xuất hiện, cầm mấy thừ kỳ quái muốn hắn ăn, có khi là loại quả vô danh nào đó mùi vị không tệ, có lúc lại là một chút thuốc nước đã được sắc, nhưng nhiều nhất là mấy thứ chất lỏng màu sắc, mùi vị đều kỳ quái đến cực điểm như hôm nay.
Nàng nói, nhưng thứ kia đều là vật có thể lấy độc trị độc tiêu trừ đi kịch độc "Hàng đêm sầu" trong người hắn, người bình thường dính vào một giọt, khẳng định lập tức đi chầu Diêm Vương, mà hắn dùng xong mặc dù không đến nỗi phải đến âm tào địa phủ trình diện, nhưng cùng với sự đau nhức trong ngực cùng với nôn ra máu không ngừng thì chẳng dễ chịu hơn chút nào, thế nên hôm nay lại thấy nàng mang thứ kỳ quái này xuất hiện, không nhịn được muốn thở dài.
Trên thực tế, hắn thực sự thở dài.
"Đại thúc, ngươi thở dài gì chứ? Đây chính là độc vật ta tân tân khổ khổ tìm khắp núi mới thấy được đấy!" Sao không biết tâm tư của hắn, Cổ Đinh Đang vô cùng bất mãn, muốn nhảy lên bàn đá ngồi, song thân hình mới động, váy lại bị kéo chặt, khiến cho nàng suýt nữa té ngã, lập tức bất đắc dĩ xoay người trừng mắt, nhìn chằm chằm tiểu tử chưa cao đến thắt lưng, lòng tràn đầy bi phẫn.
Ô... Khoảng thời gian này, trừ những khi thỉnh thoảng chạy khỏi sơn trang tìm kịch độc vật ra, chỉ cần ở bên trong trang, tiểu quỷ này liền giống như phân cá vàng dính sau mông nàng, ngay cả ăn cơm, ngủ cũng bám lấy nàng, này... này... đây là thế nào vậy? Nàng cũng đâu phải được mời đến Lục Ba sơn trang làm vυ' em chứ!
"Đại thúc, tiểu quỷ nhà ngươi, ngươi có muốn tự mình thu hồi không hả?" Buồn bã nhìn chằm chằm nam nhân nhàn nhã bên cạnh. nàng bi thương hỏi.
Ô.... Cho dù nàng có bất lương đến đâu, cũng không thể bắt nạt một đứa trẻ có vấn đề được, bởi vì thế nên bây giờ thực bó tay.
Cố nén nụ cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm ôm lấy Bạch Văn Kỳ, ôn nhu hỏi: "Kỳ Nhi thích Đinh Đang tỷ tỷ, đúng không?" Trên thực tế, đối với hành động của tiểu tử này mấy ngày nay, hắn trừ kinh ngạc ra, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng.
A... Chủ động thân cận với người khác, đối với Kỳ Nhi mà nói đây là tiến bộ rất lớn, hắn vô cùng vui khi việc thành ấy!
Giống như trước kia, Bạch Văn Kỳ không có bất kỳ phản ứng nào đối với câu hỏi của người bên cạnh, nhưng đôi mắt to lại nhìn chằm chằm Cổ Đinh Đang, nhìn cho đến khi nàng nổi cả da gà.
"Đại thúc, ngươi đừng có nói bậy, ta không muốn để tiểu quỷ nhà ngươi thích đâu!" Chà xát cánh tay kêu to, nàng nhìn chằm chằm tiểu tử hung ác uy hϊếp. "Tiểu quỷ, ta không muốn ngươi thích, nghe chưa hả? Bổn cô nương không muốn làm vυ' em, không được đi theo ta nữa!"
Không nề hà, nàng rống thì cứ rống, đôi mắt to của tiểu tử vẫn không chớp mắt nhìn nàng chăm chú.
Bị cặp mắt to kia nhìn khiến cho có chút tức đến hỏng người, lần đầu tiên trong đời, Cổ Đinh Đang sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là sự lợi hại "Không đánh mà khiến người ta đầu hàng", nàng tin chắc tiểu quỷ trước mặt chính là cao thủ trong số đó, lập tức không khỏi xị mặt, giọng nói mang oán trách :"Đại thúc, ngươi dạy dỗ thế nào vậy, một đứa nhỏ đang tốt đẹp, bị ngươi dạy thành âm dương quái khí như vậy..."
Nghe nàng oán trách, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi cười khổ. Aiz... Nếu như có thể, hắn cũng không muốn Kỳ Nhi thành bộ dạng như vậy, chỉ tiếc mọi sự không theo ý người, cho dù mấy năm gần đây hắn cho đứa nhỏ này tình yêu thương lớn nhất, nhưng vẫn không cách nào khiến cậu bé khôi phục lại trước sự hoảng sợ đêm hôm đó ba năm trước.
Cổ Đinh Đang không biết tâm tư của hắn, cũng hoàn toàn buông tha cho hy vọng xa vời tiểu tử kia sẽ buông tha cho mình, chẳng qua có thù không báo không phải là thiên tính, tiểu quỷ tạo nghiệp, làm nghĩa phụ nên gánh chịu, lập tức nheo mắt cười tà ác không ngừng ------
"Đại thúc, đừng nói nhảm nữa, mau uống chén này đi!" Quay lại chủ đề cũ, nàng cười hì hì đem chất lỏng quỷ dị kia đẩy đến trước mặt hắn.
Hừ hừ! Gần đây bị làm vυ' em chất đầy một bụng oán khí, nàng đã bỏ thêm vào chén thuốc độc này mấy thứ "Nguyên liệu tốt" không ảnh hưởng đến hiệu quả, nhưng sẽ khiến mùi vị trở nên rất kinh khủng, hắc hắc!
Lại không nói gì nhìn chằm chằm chén chất lỏng quỷ dị kia hồi lâu, Hoàng Phủ Thiếu Phàm âm thầm than thở, Aiz... Tuy nói là giải độc để bảo vệ tính mạng, nhưng mà cái giá tổn hại vị giác này cũng quá cao...
"Đại thúc, đừng than thở nữa, uống nhanh đi!" Khanh khách cười duyên, Cổ Đinh Đang hiểu nguyên nhân khiến hắn than thở.
Tráng sĩ cắt cổ tay, hắn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm uống chất lỏng quỷ dị kia, ngay sau đó đem chiếc chén rỗng tuếch kia đẩy ra thật xa, không tiếng động biểu lộ lên sự chán ghét nơi đáy lòng.
Thấy vậy, Cổ Đinh Đang cười đến càng thêm vui vẻ, đang muốn chế nhạo một phen, đúng lúc đó, bỗng dưng, một bóng người đột nhiên nhanh chóng lao đến từ xa.
"Chủ tử, Bạch Mộ Nam kia cùng tất cả người của Mã Gia bảo lại tới cửa, giờ đang bị Từ tổng quản chặn ở đại sảnh." Vội vàng bẩm báo tình thế trước đại sảnh, Kiếm Nhi thần sắc căm giận.
Hừ! Bạch Mộ Nam kia là thân đệ của chủ cũ Lục Ba sơn trang ------ Bạch Mộ Phong, kể từ ba năm trước sau khi bị chủ tử đuổi khỏi sơn trang, liền ở bên ngoài phát tán lời đồn, khắp nơi kết giao với nhân sĩ giang hồ tìm đến gây phiền toái, mà mấy kẻ tự cho là danh môn chính phái kia, căn bản chẳng biết gì cả bị người ta giật giây tới cửa, luôn miệng nói muốn thay Bạch đại hiệp đã chết đòi công đạo, thật là ngu xuẩn!
Khuôn mặt ôn hòa thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, Hoàng Phủ Thiếu Phàm giao đứa bé trong ngực cho hắn, cẩn thận phân phó, "Kiếm Nhi, đưa tiểu thiếu gia về chỗ phu nhân, bảo vệ hai mẹ con bọn họ cho tốt, đừng để xảy ra sai lầm gì, hiểu chưa?"
"Chủ tử yên tâm, Kiếm Nhi chắc chắn sẽ dùng tính mệnh bảo vệ tiểu thiếu gia cùng phu nhân." Dứt lời, Kiếm Nhi đã ôm Bạch Văn Kỳ nhanh chóng rời khỏi.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi khỏi tầm mắt, Hoàng Phủ Thiếu Phàm mới nói với Cổ Đinh Đang đang đầy mặt tò mỏ: "Đinh Đang cô nương, xin ở lại chỗ này, tình thế ở đại sảnh còn không rõ, xin tận lực đừng đi ra đó, nếu không nhỡ đâu xảy ra chuyện gì liên lụy đến cô nương, vậy thì lương tâm tại hạ sẽ hổ thẹn bất an." Hắn nghiêm mặt nói xong, ngay sau đó xoay người vội vàng đi về phía đại sảnh, lập tức không thấy bóng dáng đâu.
Tuy bị hảo tâm khuyên nhủ một hồi, song Cổ Đinh Đang cũng không phải là kiểu người mà người ta bảo nàng đi hướng đông, nàng sẽ đi hướng đông, lập tức không khỏi cười lên một tiếng tinh nghịch, quay ra nhìn bóng lưng sắp biến mất kia làm một cái mặt quỷ.
"Hì hì... vất vả lắm mới có chuyện vui để chơi, ta sao có thể không đi tham gia náo nhiệt được chứ? Đại thúc đúng là không hiểu ta!" Cất giọng cười sung sướиɠ, nàng hưng phấn đầy sức sống, cũng đi về phía đại sảnh.