Công Tử Sờ Sợ

Chương 5

Tâm tư thích trêu cợt người ta bị nhìn thấu, vẻ mặt Cổ Đinh Đang hơi ngượng ngùng, nhưng lại không cam lòng nói tới chuyện giải độc trước không công mà nhận thua, lập tức hừ hừ hai tiếng, mắt cũng không chuyển nói lảng sang chuyện khác.

"Đại thúc, cái tên kêu Kiếm Nhi kia đâu? Sao không thấy hắn canh giữ bên cạnh ngươi?" Đột nhiên nhớ ra từ lúc vào Lục Ba sơn trang đến giờ, hình như chưa từng thấy hắn.

Nhè nhẹ mỉm cười, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thản nhiên nói: "Hắn phải bảo vệ người quan trọng hơn."

Người quan trọng hơn? Bên trong sơn trang này, không phải đương gia hắn là quan trọng nhất sao? Chẳng lẽ còn có người nào tôn quý hơn hắn?

Lòng hiếu kỳ bị khơi mào, Cổ Đinh Đang cũng mặc kệ phải kiêng kỵ không dò la chuyện riêng tư của người khác gì đó, đang muốn hỏi cho cặn kẽ, lại bị một bóng người chạy nhanh từ xa tới dời đi lực chú ý.

"Chủ tử, không xong rồi... không xong rồi..." Chỉ thấy nhân vật chính đang được thảo luận ------- Kiếm Nhi một đường kêu gấp nhanh chóng chạy tới trước lương đình, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi đầy vẻ lo lắng.

Kiếm Nhi sao lại rời khỏi người hắn nên bảo vệ, xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ...

Nghĩ đến điều gì đó, Hoàng Phủ Thiếu Phàm từ trước đến nay luôn bình tĩnh thoáng cái đã đứng dậy, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có tia lo âu. "Kiếm Nhi, xảy ra chuyện gì?"

Mới chạy đến gần lương đình, nhìn thấy Cổ Đinh Đang, đáy lòng Kiếm Nhi mặc dù kinh ngạc, nhưng hôm nay có chuyện khẩn cấp hơn để hắn quan tâm, căn bản không có cách nào suy tư nhiều, lập tức chỉ có thể nhanh chóng bẩm báo chuyện quan trọng cho chủ tử biết. "Chủ tử, phu nhân nàng... nàng lại phát tác!"

Quả nhiên!

Dự cảm thành sự thật, Hoàng Phủ Thiếu Phàm khó nén vẻ lo lắng, nhanh chóng rời đi cùng Kiếm Nhi, nháy mắt đã quên mất sự tồn tại của Cổ Đinh Đang.

"Ai da! Hình như có chuyện vui để chơi rồi đây!" Bị người ta bỏ quên ở phía sau, Cổ Đinh Đang cũng không phải kiểu người biết lễ độ tự động tránh đi, lập tức theo đuôi hai người, đi tham gia náo nhiệt.



"A --------- tránh ra! Tránh ra.. tên da^ʍ tặc này.... Tránh ra... Cút... Cút...."

Mới bước vào trong viện được bố trí thủ vệ dày đặc, đề phòng nghiêm ngặt, đã nghe thấy một giọng nói thê lương điên cuồng khóc mắng, thỉnh thoảng còn có tiếng loảng xoảng do tạp vật bị ném ra.

"Phu nhân, ta không phải da^ʍ tăc, xin bình tĩnh một chút..." Trong tiếng la mắng điên cuồng, truyền ra tiếng trấn an nhè nhạn cẩn thận của Từ Triển Nguyên.

"Tránh ra... Tránh.. Mộ Phong, chàng ở đâu? Mộ Phong? Mộ Phong..."

Từng trận thê lương khóc lóc tìm vị hôn phu đã chết, khiến cho trái tim Hoàng Phủ Thiếu Phàm căng thẳng, không nói hai lời tiến vào trong, Kiếm Nhi đứng bên cũng nhanh chóng theo sát.

Thấy vậy, thuần túy là đến coi náo nhiệt Cổ Đinh Đang đương nhiên không chịu cô đơn, lập tức nhảy theo đuôi vào trong, song vừa mới bước vào, trừ những đồ đạc bị ném tán loạn trên đất, chỉ thấy Từ Triển Nguyên ngồi chắn trước một bé trai chừng bảy tuổi, còn ở một chỗ khác, chỉ có một bóng người khϊếp sợ ngồi núp trong góc, mà tiếng gào khóc thê lương là truyền ra từ nơi đó.

"Chủ tử, phu nhân nàng...." Thấy Hoàng Phủ Thiếu Phàm đi tới, Từ Triển Nguyên vội vàng ôm bé trai tiến lên đón, khuôn mặt chữ quốc ngăm đen chất đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Ta hiểu!" Thầm than một hơi, không cần thuộc hạ giải thích, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cũng biết chuyện gì xảy ra.

"Từ tổng quản, tiểu thiếu gia vẫn là để ta ôm đi!" Nhanh chóng đón lấy bé trai, Kiếm Nhi lập tức lui ra ngoài phòng, không để cho bé trai tiếp tục chứng kiến sự điên cuồng của mẫu thân.

Ô? Nhóc con kia hình như.... không ổn lắm!

Lúc Kiếm Nhi ôm bé trai lướt qua Cổ Đinh Đang, nàng tò mò liếc bé trai một cái, lúc này mới phát hiện vẻ mặt cậu bé đờ đẫn, không có chút biểu cảm nào hiện ra trên mặt.

Sự phát hiện này khiến nàng trừ nghi ngờ ra, trong lòng càng thêm tràn ngập hứng thú... A a. Lục Ba sơn trang này sao lắm chuyện thú vị quá vậy? Nàng vào đây ở là quá đúng rồi, về sau có nhiều chuyện hay để chơi rồi.

Nghĩ tới cuộc sống tương lai nhiều chuyện thú vị để gây sóng gió như vậy, nàng càng nghĩ càng hưng phấn, đôi mắt to ngập nước tỏa sáng lấp lánh, hai gò má mềm mại không khỏi hiện lên màu đỏ ửng như sắc hoa hồng xinh đẹp.

".... Tránh ra! Da^ʍ tặc, ta hận ngươi... Mộ Phong... Mộ Phong... Chàng ở đâu? Tại sao còn chưa đến? Chàng muốn bỏ ta lại sao? Mộ Phong...."

Tiếng kêu gào vừa khóc vừa cười điên cuồng cắt đứt tâm tư vui vẻ của Cổ Đinh Đang, nàng phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Thiếu Phàm chậm rãi đến gần nữ tử đang nép trong góc kia...

"Đại tẩu, ta là Thiếu Phàm, đại tẩu còn nhớ ta chứ? Là ta đây..." Mềm giọng nói nhẹ, hắn cẩn thận đứng trước mặt nữ tử đang ôm chặt lấy bản thân lui vào một góc, động tác cùng ngữ điệu đều êm ái như vậy, phảng phất như chỉ cần dùng sức hoặc lớn tiếng một chút sẽ dọa hỏng nàng. "Đại tẩu, đại tẩu nhớ rõ ta sao? Đại tẩu?"

Chợt nghe thấy giọng nói tràn đầy ấm áp ôn nhu, nữ tử chần chờ ngẩng đầu nhìn nam tử tao nhã trước mặt, thần chí mặc dù đã lâm vào điên loạn, nhưng dung nhanh thanh lệ tuyệt mỹ vẫn lộ ra mọt nụ cười vui mừng, không nói câu nào đã ôm chầm lấy hắn.

"Mộ Phong... Mộ Phong... Chàng đã đến rồi! Ta biết chàng sẽ không bỏ lại ta một mình mà...." Vừa khóc vừa cười, mặc dù tóc mây tán loạn, vẫn không giấu nổi vẻ mỹ lệ tuyệt thế của một mỹ phụ, nép chặt trong ngực hắn, cho dù vẻ mặt điên cuồng, nhưng khí chất mảnh mai yếu ớt lại khiến người ta không nhịn được lòng sinh thương tiếc.

"Đại tẩu..." Chán nản than nhẹ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm biết mình lại bị nhận sai một lần nữa.

Trên thực tế, từ sau khi nghĩa huynh qua đời, thần trí đại tẩu liền trở nên điên loạn không thanh tỉnh, lúc tốt, thì ngơ ngẩn ngồi yên một chỗ, lúc xấu, phát tác rồi sẽ vừa khóc vừa kêu gào, thấy ai cũng mắng da^ʍ tặc, cũng không cho người khác đến gần, chỉ có thấy hắn mới an tĩnh lại, trở về tính tình ôn nhu uyển chuyển khi trước, mà hết thảy cũng chỉ vì... Nàng nhận lầm hắn.

Ba năm nay, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đã đếm không hết mình đã bị nhận lầm làm nghĩa huynh bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần phát sinh tình huống này, hắn đều nhẫn nại cười nhẹ trấn an.

"Mộ Phong, sao chàng lại gọi ta là đại tẩu? Chàng luôn gọi ta là Lục Nhi..." Ôm chặt lấy hắn không buông, mỹ phụ tuyệt đẹp thần chí cuồng loạn ----- Liễu Lục Ba nâng cặp mắt đong đầy sương mù ngập nước nhìn, ẩn chứa vẻ quyến rũ phong tình, chỉ có thể xuất hiện khi làm nũng với nam nhân mình yêu.

Nghe vậy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm âm thầm thở dài, động tác nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, vẻ mặt ôn hòa dịu dàng nói với nàng ta: "Lục Nhi, đến đây ngồi, trên đất hàn khí nặng, đừng để thân thể mắc bệnh."

Hoàn toàn coi hắn là vị hôn phu, Liễu Lục Ba nói gì nghe nấy mặc hắn đỡ đến bên ghế ngồi xuống, ngay sau đó nhìn hắn oán trách: "Mộ Phong, chàng đi đâu vậy? Ta tìm mãi mà không thấy chàng...."

"Nàng quên sao? Bây giờ trong trang có rất nhiều chuyện bận rộn, ta không có cách nào có thể ở bên nàng, về sau muốn tìm ta, để Kiếm Nhi đi báo với ta một tiếng, ta nhất định lập tức đến. Nhìn nàng kìa, đầu tóc rối hết cả, để ta gọi nha hoàn tới giúp nàng chải lại tóc cho xinh đẹp được không?" Lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ trấn an, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thập phần nhẫn nại.

"A! Rối, rối sao?" Giống như nữ tử bình thường không muốn để cho nam tử mình yêu thương nhìn thấy vẻ xấu xí của mình, Liễu Lục Ba bối rối vuốt mái tóc xộc xệch, đỏ mặt khẩn trương: "Mộ Phong, ta như thế này thật xấu, chàng đừng nhìn, mau đi ra! Chờ ta chải đầu thật xinh đẹp xong, chàng hãy quay lại xem ta..." Vừa nói, vừa vội vàng trang điểm cho mình, tâm trạng nữ nhân vì dung mạo xinh đẹp mà vui vẻ hiển lộ không sót chút nào.

Thấy tình trạng của nàng ta đã hơi ổn định, Hoàng Phủ Thiếu Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm trong bụng, vội vàng cất giọng gọi người: "Hạ Trúc?"

Nha hoàn Hạ Trúc này cá tính trầm ổn, làm việc cẩn thận, là hắn đặc biệt chọn ra được trong đám nữ tỳ, để có thể cẩn thận hầu hạ Lục Liễu Ba trạng thái tinh thần khi tốt khi xấu.

"Công tử, có nô tỳ." Hạ Trúc vẫn đứng một bên nãy giờ, vội vàng lên tiếng.

"Chiếu cố phu nhân cẩn thận."

"Công tử yên tâm, nô tỳ biết." Cung kính đáp lại, ngay sau đó vội vàng bước tới sau lưng Liễu Lục Ba, mềm giọng nói: "Phu nhân, đến, để nô tỳ chải đầu thay người!" Dứt lời, lấy ngọc trâm ra giúp chủ tử sửa sang lại một đầu tóc bay mềm mại.

"Đúng rồi! Còn phải thêm chút hương lộ mới được... Mộ Phong thích nhất là vuốt tóc ta ngửi mùi hương kia, chàng luôn nói ta có một mái tóc mềm mại như lụa..." Si ngốc cười khúc khích nhìn mình trong gương đồng, Liễu Lục Ba ánh mắt hoảng hốt, vẻ mặt ngơ ngác đắm chìm trong ký ức đẹp đẽ.

"Dạ! Phu nhân, nô tỳ sẽ giúp người thoa hương lộ người thích nhất..." Khéo léo chải, Hạ Trúc nghe theo lời nàng.

Thấy gương mặt tuyệt mỹ kia hiện ra vẻ ngây ngô, Hoàng Phủ Thiếu Phàm biết tình trạng của nàng coi như đã tốt hơn, lần này lại không nhận thấy sự tồn tại của bất cứ ai, lẳng lặng ngồi yên cho đến khi lại tiếp tục phát tác.

Khẽ thở dài, trao đổi ánh mắt với Từ Triển Nguyên một cái xong, hắn xoay người muốn bước ra ngoài phòng, không ngờ lại đối mặt với một khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười hi hi.

"Đinh Đang cô nương?"