"A..."
Đường Viễn Phong thấp giọng rêи ɾỉ, hung hăng cắm rút thêm mấy chục lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong qυყ đầυ trào ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c lại lần nữa bắn đầy vào trong tiểu huyệt của Cố Nhã.
"A..."
Cơ thể Cố Nhã nóng muốn nhũn ra, Đường Viễn Phong tựa vào người Cố Nhã, còn quyến luyến mà ngậm núʍ ѵú đang cướng cứng của cô, "Chị, chị thật đẹp."
Cố Nhã giận dỗi nhìn Đường Viễn Phong một cái, "Em rể thật xấu…cắm người ta quá mạnh…côn ŧᏂịŧ cắm vào rất sâu…tiểu huyệt cũng sắp bị cậu thao đến hỏng rồi."
"Còn không phải là do tiểu huyệt của chị quá chặt sao, mỗi lần côn ŧᏂịŧ cắm vào là không muốn đi ra." Đường Viễn Phong bóp cặp mông trắng nõn của Cố Nhã một cái.
Cố Nhã bình tĩnh lại một chút, cầm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của Đường Viễn Phong ngậm vào miệng, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi lưỡi giúp Đường Viễn Phong ăn sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên qυყ đầυ, đồng thời dùng đôi tay mềm mại không xương xoa nắn hột đậu trên ngực Đường Viễn Phong, thay anh tắm rửa cơ thể.
Đường Viễn Phong hết sức hưởng thụ.
Cố Nhã lại thấy ngượng ngùng nên đẩy Đường Viễn Phong một cái: "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta phải về phòng thôi."
"Chờ lát nữa xem cậu làm sao giao đãi với vợ mình.."
Cố Nhã cố ý nhắc đến Cố Tuyết để thử thăm dò thái độ của Đường Viễn Phong, anh nhìn Cố Nhã, "Không cần giao đãi, không phải tôi vừa “giao đãi” hết cho chị rồi sao?"
"Chẳng lẽ vẫn chưa đủ?"
Khuôn mặt của Cố Nhã đỏ lên, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong tiểu huyệt cũng chảy ra.
Cô thực sự là quá nhạy cảm, Đường Viễn Phong vừa nói vài câu mà cơ thể của cô đã có phản ứng, nhưng bọn họ thực sự đã làm quá nhiều lần, không thể ở trong phòng vệ sinh mãi như vậy được.
“Cậu xấu xa!"
"Cậu ra ngoài trước đi."Cố Nhã đẩy Đường Viễn Phong ra cửa, "Tôi quét dọn phòng vệ sinh một chút đã."
"Được." Đường Viễn Phong cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của Cố Nhã một lúc rồi mới bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh, đúng lúc đối mặt với Cố Tuyết đang từ hướng cửa phòng của Cố Nhã đi tới.
"Vợ, có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Đường Viễn Phong rất tự nhiên hỏi: "Sao nửa đêm rồi còn đi ra ngoài này?"
Vẻ mặt rối rắm và khó chịu trên mặt Cố Tuyết đã bớt đi, cô ta ngập ngừng thử thăm dò Đường Viễn Phong: "Chồng, sao nửa đêm mà anh còn đi tắm, em vừa tìm anh khắp nơi mà không thấy, còn tưởng là anh đi đâu!"
Đường Viễn Phong cưng chiều cười một tiếng, thuận tiện ôm Cố Tuyết vào ngực, cùng đi về phòng, "Anh còn có thể đi đâu chứ?"
"Anh đi đâu cũng phải nói cho em sao?"
Cố Tuyết bị Đường Viễn Phong chiếm quyền chủ đạo, ngay cả cơ hội lấy lý do để đi về phía phòng tắm nhìn thêm một chút cũng không có.
Cố Nhã thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe tiếng hai người trở về phòng, cô cũng nhanh chóng mặc quần áo trở về phòng.
Một đêm yên bình.
"Người một nhà" hiểu lòng nhau yên lặng ăn hết bữa sáng sau đó ai cũng bận lo việc của mình.
Đường Viễn Phong ra ngoài đi làm.
Trần Mạt Bình ở nhà, đứng trước mặt cô ra vẻ bà chủ, Cố Tuyết nhìn thấy Cố Nhã sẽ thấy phiền lòng nên trực tiếp giam mình trong phòng, không đi ra ngoài.
Cố Nhã nhìn Cố Đình Sinh, tâm trạng không chút thay đổi: "Cha, con đi ra ngoài tìm việc làm, nên sẽ không về ăn tối."
"Đi đi." Cố Đình Sinh gật đầu một cái, cũng không nói gì nhiều.
Trần Mạt Bình nhìn Cố Nhã rời đi như đề phòng trộm vậy, trong lòng bà ta còn hận Cố Nhã hơn cả Cố Tuyết.
Đã hơn mười năm rồi mà vẫn dám đến đây!
Xem bà ta làm thế nào để xử lý cô!