Trả Thù Gia Tộc

Chương 19

Trần Mạt Bình và Cố Đình Sinh cũng đã thức dậy, Trần Mạt Bình lặng lẽ kéo Cố Tuyết qua một góc nói chuyện: “Tiểu Tuyết, hiện tại trong nhà thêm một yêu tinh, con và Tiểu Đường vẫn nên về nhà tân hôn để ở.”

Gương mặt của Cố Tuyết lập tức đỏ ửng. “Mẹ…con và với anh ấy còn chưa…”

“Mẹ biết.” Trần Mạt Bình cắt lời Cố Tuyết. “Lúc trước mẹ sợ con bị thiệt thòi, mới quen được vài ngày đã cho người ta ăn sạch thì rất dễ bị bỏ rơi, không được tôn trọng. Nhưng bây giờ hôn lễ của các con cũng đã chuẩn bị tổ chức, không có gì là không ổn cả, tự con nắm chắc cơ hội là được.”

Cố Tuyết thẹn thùng gật đầu. “Vâng ạ…con gái biết nên làm như thế nào.”

“Chờ sau khi chồng con tỉnh dậy thì bọn con sẽ đi đến nhà tân hôn.”

Đúng lúc Cố Tuyết cũng đang bất an vì giấc mơ của mình, mẹ của cô ta vẫn là người có kinh nghiệm nhất, cô ta phải làm theo lời mẹ dặn dò, để Cố Nhã cách xa Đường Viễn Phong một chút, tránh cho Cố Nhã thừa nước đυ.c thả câu.

Nhưng mà lần này hai mẹ con Trần Mạt Bình đã tính sai hoàn toàn, Cố Nhã và Đường Viễn Phong đã sớm có chân với nhau, thậm chí hai người bọn họ còn làʍ t̠ìиɦ ngay trước mặt của Cố Tuyết.

Cố Tuyết thẹn thùng đi về phòng, nhìn Đường Viễn Phong thở đều đặn trước mặt của mình, cô ta chủ động nằm lên ngực của anh, nghĩ đến những lời mà Trần Mạt Bình đã nói, trong lòng của cô ta lại có chút chờ mong.

Cô ta thay đổi trạng thái cẩn thận thường ngày, chủ động túm lấy tay của Đường Viễn Phong để lên ngực mình, cùng lúc, cơ thể của cô ta cũng dính sát vào ngực anh.

Hơi thở nam tính mạnh mẽ ập đến khiến cho trái tim của Cố Tuyết đập thình thịch không ngừng.

“Dậy rồi sao?” Đường Viễn Phong vừa mới tỉnh dậy, thanh âm vô cùng gợi cảm, anh thấy hành động của Cố Tuyết không giống thường ngày thì mở miệng hỏi: “Làm sao vậy Tiểu Tuyết?”

Cố Tuyết nhớ đến việc bản thân muốn cùng Đường Viễn Phong tiến hành bước tiếp theo, vẻ mặt lập tức đỏ như quả anh đào chính mọng. “Chồng, hiện giờ trong nhà có khách ở, hay là chúng ta đến ở trong nhà tân hôn nhé?”

Cố Tuyết nằm ở trong ngực của anh, giọng nói nũng nịu: “Không phải sau này trong nhà sẽ có thêm một người hay sao, dù sao thì nam nữ khác biệt, ở trong một nhà có chút bất tiện.”

Nếu là trước đó, Đường Viễn Phong sau khi nghe Cố Tuyết nói như vậy sẽ cười cười dỗ dành cô ta, sau đó trực tiếp đồng ý với yêu cầu của cô ta. Nhưng bây giờ anh đã nếm qua mùi vị thơm ngon của Cố Nhã, lại nhìn Cố Tuyết tầm thường trong ngực, không biết vì sao trong lòng của Đường Viễn Phong lại bỗng nhiên không có chút hứng thú nào nữa.

“Tiểu Tuyết, chúng ta sắp kết hôn, lúc trước không phải em đã bảo là nếu như muốn làm thì nên chờ đến lúc cả hai về một nhà thì mới làm hay sao? Anh cũng cảm thấy nên như vậy, mấy ngày này không nên phá hỏng quy tắc.”

“Hơn nữa dù sao đó cũng là chị gái của em, anh cảm thấy bất kể như thế nào đi nữa thì cả hai chị em nên ở chung với nhau để bồi dưỡng tình cảm, chuyện chúng ta kết hôn đã không nói cho chị gái em biết, bây giờ mà chúng ta lại dọn đi thì có phải là hơi mất lịch sự hay không?”

Câu nói của Đường Viễn Phong cũng rất có lý.

Cố Tuyết có chút thất vọng, cô ta đã chủ động thân mật với Đường Viễn Phong như thế này rồi mà anh lại cự tuyệt cô ta. Nhưng khi nghe thấy Đường Viễn Phong muốn hết lòng tuân thủ ước hẹn giữa hai người thì trong lòng của cô ta mới đỡ hơn một chút.

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà em không có thích chị ta.” Cố Tuyết vẫn nũng nịu giống như trước.

Đường Viễn Phong dịu dàng sờ đầu của cô ta nói: “Ngoan, hay là ngủ thêm một lúc nữa nhé?”

“Hiện tại không cần phải gấp gáp như vậy.”

“Được rồi.” Có thể được Đường Viễn Phong dịu dàng ôm lấy như thế này cũng đã không tệ rồi, Cố Tuyết không muốn tiếp tục miễn cưỡng anh. Chỉ là cô ta cảm thấy Đường Viễn Phong hôm nay có gì có sai sai, lúc trước Đường Viễn Phong là một người tràn đầy sức sống, vì sao hôm nay lại cảm thấy anh cực kỳ mệt mỏi như thế này?

Nói thừa, anh bón no cả miệng trên và miệng dưới của Cố Nhã, hơn nữa còn không chỉ bón một lần thì có thể không mệt mỏi được sao?

Cố Nhã ngủ thẳng tới chiều tối.

Cô lê cơ thể mệt mỏi từ trên giường ngồi dậy, nhìn sắc trời bên ngoài đã triệt để biến đen thì có chút mờ mịt. Nếu như mẹ của cô còn sống thì nhất định sẽ không để cho cô ngủ đến mức không biết trời trăng mây gió gì như thế này.

Cố Nhã thu lại khổ sở trong lòng, cuối cùng bị âm thanh rêи ɾỉ mơ hồ trong phòng truyền ra thu hút sự chú ý.