Quán cà phê.
Cố Nhã mặc một chiếc váy màu đen bó sát người, vẻ ngoài vốn đã nóng bỏng, cộng thêm khuôn mặt sau khi trang điểm khiến cô trông giống như một yêu kinh chuyên gây họa.
Lúc cô xuất hiện ở cửa đã hấp dẫn không ít ánh mắt của đàn ông.
Nhưng mục đích của cô chit có một, Cố Nhã trực tiếp đi tới bàn bên cửa sổ.
Cố Tuyết còn đang đắm chìm trong thế giới ngọt ngào hai người với Đường Viễn Phong, lúc thấy Cố Nhã xuất hiện, sắc mặt của cô ta lập tức trầm xuống.
"Chị tới đây làm gì?" Cố Tuyết tức giận.
Cố Nhã nghe được thanh âm thì ngừng lại, đẩy kính râm nhìn sắc mặt xanh mét của Cố Tuyết thì thản nhiên cười khẽ, "Hóa ra em gái cũng ở đây, vừa rồi chị còn không nhìn thấy đó."
"Người này là..."
Cố Nhã chuyển ánh mắt từ trên người Cố Tuyết đến Đường Viễn Phong bên cạnh, "Người này chính là em rể sao?"
Đường Viễn Phong cao một mét tám ba, dáng người cao gầy, khuôn ngực trong áo sơ mi như ẩn như hiện, khuôn mặt đẹp trai tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cố Nhã cùng Trần Mạt đều giống nhau, nhìn không xinh đẹp nhưng lại có thủ đoạn, đối phó với đàn ông vô cùng thành thạo.
Cố Nhã vẫn cười nhẹ nhàng, chủ động giới thiệu với Đường Viễn Phong, "Xin chào, tôi là chị của Cố Tuyết, Cố Nhã, hai người sắp kết hôn, vậy mà người làm chị như tôi mới gặp cậu lần đầu tiên!"
Đường Viễn Phong lễ phép tao nhã bắt tay Cố Nhã, "Xin chào chị."
Lúc Cố Tuyết chuẩn bị phát tác, ánh mắt sâu kín của Cố Nhã nhìn lướt qua cô ta, "Em rể tuấn tú lịch sự, gia thế xuất chúng, em gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, có gì không chu toàn mong em rể bao dung nó."
"Em gái sắp kết hôn, cũng nên học cách hiểu chuyện rồi đúng không?"
Cố Tuyết một bụng oán giận chỉ có thể nghẹn trở về.
Tuy nói là mẹ con nhưng Cố Tuyết còn nhỏ nên chưa thể so được với mẹ của mình.
Trần Mạt hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt vẫn có thể cười, thoạt nhìn ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng hiền lành rộng lượng, mà Cố Nhã lại bởi vì từ nhỏ được mẹ nuông chiều nên trở nên điêu ngoa tùy hứng.
Có điều là...
Cô ta và Đường Viễn Phong vừa mới kết hôn, cho dù là giả vờ, Cố Tuyết cũng muốn tỏ ra ôn nhu rộng lượng trước mặt Đường Viễn Phong.
Đường Viễn Phong chưa từng nghe thấy Cố Tuyết nhắc tới Cố Nhã, cũng không biết ân oán của gia đình này, nhưng mặc dù đây là lần đầu tiên gặp Cố Nhã nhưng anh vẫn có thể thong dong trả lời, "Chị gái nói rất đúng, Tiểu Tuyết có thể gả cho em là phúc của em, nếu cô ấy có chỗ nào không phải thì người làm chồng như em đương nhiên phải bao dung."
Lời Đường Viễn Phong khiến Cố Tuyết cảm thấy rất có mặt mũi, Cố Tuyết kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Cố Nhã, "Khi nào chị mang anh rể đến cho chúng tôi gặp đây?"
"Đường Viễn anh không biết đâu, anh rể tuy hơi lớn tuổi, nhưng thoạt nhìn thực trầm ổn, cũng rất chăm sóc chị gái, chị gái muốn mua gì đều mua cho, khiến chúng em đều hâm mộ vô cùng."
Cố Nhã muốn dùng mấy lời nghe như bình thường ấy để ám chỉ cô bị người ta bao nuôi sao?
Cố Nhã chỉ cảm thấy cô ta thật ngây thơ.
"Chỉ là khách hàng mà thôi, còn về phần muốn cái gì liền mua cái đó, so với em gái được mọi người vây quanh từ nhỏ thì chị gái đây còn kém xa lắm."
Cố Nhã vừa trả lời có lệ Cố Tuyết vừa bất động thanh sắc cời giày, dôi chân trắng nõn nhỏ xinh nhẹ nhàng chạm vào chân của Đường Viễn Phong.
Sắc mặt Đường Viễn Phong mất tự nhiên, anh dùng ánh mắt khó tin nhìn Cố Nhã, không ngờ Cố Nhã lại dám làm ra chuyện này.
Nhưng Cố Nhã cố tình không thu chân lại, chân ngọc theo đùi Đường Viễn Phong hướng về phía trước, tới vật ở giữa hai chân của anh rồi nhẹ nhàng ma sát...
Côn ŧᏂịŧ vốn đang mềm của Đường Viễn Phong bị Cố Nhã kɧıêυ ҡɧí©ɧ trở nên to lớn, cao thẳng đứng lên.