Chuyên Gia Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Chương 48

QUYỂN III: MỘNG GIỐNG NHAU

Editor: Hye Jin

Ngu Cửu Gia V: #Hẹn gặp các bạn vào ngày mai# Vừa lấy được một tin, người mẫu W đầu tư bị người ta cuỗng tiền chạy mất, xem là ra sẽ khóc đến chết thôi.”

“Khỏi cần nghĩ, tôi đoán là Vương Ninh #Buồn cười.”

“Phảng phất tôi dự đoán ngày mai weibo sẽ có bộ dạng gì ha ha ha, thật là một vở kịch lớn lớn, giống hệt phim truyền hình nhiều tập.”

“#Hình ảnh# Hình ảnh# Vương Ninh đầu tư vào công ty, vừa thành lập được nửa năm, khỏi cảm ơn tôi.”

“Ồ, rốt cuộc cũng bị phanh phui, tôi nhớ hồi đó bài đăng weibo nói rằng công ty này bị một fan não tàn nào đó tấn công, sợ quá sợ quá.”

“Ai nha, thảm thật, nhưng công ty anh ta đầu tư là công ty quỷ quái gì thế, đây không phải là công ty trước đây nổi tiếng lừa gạt sao? Tìm kiếm nửa ngày thì ra là của Vương Ninh.”

Trước đây công ty này đã bị người ta phanh phui là đãi ngộ nhân viên cực kém, thậm chí là sản phẩm cũng thường xuyên xảy ra vấn đề, sớm đã bị người ta cử báo vô số lần.

Hiện tại xảy ra chuyện hot như vậy, cư dân mạng ăn dưa rất vui vẻ, chút đồng tình ban đầu với Vương Ninh cũng đã biến mất.

Còn chưa đợi bọn họ ăn mừng một trận thì lại có một sự kiện khác phơi bày ra tới.

[Sweet Chocolate V: Mời quý ngài nào đó chưa thanh toán tiền vi phạm hợp đồng, vui lòng thanh toán nội trong một tuần, nếu không chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp.]

Tuy không chỉ mặt gọi tên nhưng phong ba mấy ngày này, ai lại chẳng biết rằng Vương Ninh không bắt được đại ngôn Sweet Chocolate, quậy nửa ngày thì ra là do anh ta vi phạm hợp đồng, vậy mà lời nói còn dễ nghe vậy a.

Nhớ tới ngày hôm qua, cái ngữ khí Vương Ninh nói về việc bản thân không bắt được đại ngôn, cư dân mạng chợt muốn cười, tốc độ vả mặt như thế cũng hiếm thấy.

Tin tức mới đăng lên nửa ngày nhưng Vương Ninh dường như đi thang máy xuống, tốc độ đi thang máy chạm tới đáy.



Vương Ninh nghi ngờ hỏi: “Anh nghe điện thoại mà đi ra ngoài làm gì?”

Người đại diện vòng vo: “Có chút chuyện thôi, chờ cậu khỏe rồi tôi sẽ nói, bằng không cậu sẽ chỉ lo lắng suông, nghỉ ngơi tốt đi, tôi về công ty trước.”

Dù Vương Ninh có nghi ngờ nhưng bây giờ cũng không làm gì được, xua xua tay bảo người đại diện rời đi..

Người đại diện vừa rời khỏi phòng bệnh, điện thoại đặt ở mép giường của Vương Ninh đã vang lên.

Thấy là bạn làm ăn của mình, rốt cuộc tâm trạng của anh ta cũng khá hơn một tí: “Thắng Tử.”

Âm thanh bên kia không chỉ nhỏ mà còn dồn dập: “Vương Ninh à, tôi rất xin lỗi cậu, công ty làm ăn thua lỗ, tôi phải ra nước ngoài tránh đầu ngọn gió đây, tiền của cậu tôi tạm mượn dùng trước… Chuẩn bị lên máy bay, hẹn gặp lại.”

Nửa ngày Vương Ninh không kịp phản ứng.

Thẳng Tử chạy trốn?

Thằng bạn mà lúc nhỏ mặc chung một cái quần với hắn cuỗm tiền của hắn chạy?

Vương Ninh tựa vào giường bệnh, trong lòng bức bối, gần như không thở nổi, mặt nghẹn một cục đỏ bừng.

Y tá đi vào bị dọa giật mình, vội vàng vỗ sau lưng anh ta.

Cô biết người này là người nổi tiếng, vừa nãy còn ở weibo… Người này cũng đủ đáng thương, vừa nhập viện còn bị lừa tiền.



Ký túc xá nhân viên giải trí Hoàng Thiên.

“Trừ cái này ra thì Tào Lệ có từng nói chỗ nào có vấn đề gì không, ví dụ như buổi tối trên đường có người theo dõi linh tinh hoặc là có ai đó dây dưa?”

“Không có… Tào Lệ khá tùy tiện, ngày thường đi bộ cũng mơ mơ màng màng, có lần tôi đi sau lưng cậu ấy trộm vỗ vai cậu ấy cũng không biết.”

“Sườn xám đỏ đó Tào Lệ mua hồi nào, trừ hai người biết còn ai biết không? Sườn xám nhận hàng khi nào?”

“Đặt hàng trên mạng cách đây một tuần, lúc đó cô ấy đề nghị tôi mua nhưng tôi không mua. Hàng đến vào sáng hôm qua. Đồ vừa tới là cô ấy mặc vào ngay. Trừ tôi ra hẳn là không còn ai biết, nhưng tôi không rõ Tào lệ có nói chuyện này với người khác hay không?”

Liên Diệc đang ghi chép bỗng dừng lại.

Nếu là sáng hôm qua mới mặc chứng tỏ trước đó hung thủ cũng không biết Tào Lệ sẽ có sườn xám đỏ, có thể hôm qua nhìn thấy lập tức quyết định gϊếŧ người.

Người chuyển phát nhanh là người đầu tiên biết món đồ đó là món gì, có lẽ bất cứ một người nào trông thấy Tào Lệ mặc sườn xám đỏ đều có hiềm nghi.

Hắn đột nhiên mở miệng hỏi: “Hôm qua Tào Lệ đi qua chỗ nào?”

“Từ đây tới công ty, buổi tối tôi phải trực nên không biết, chắc là về ký túc xá.”

Sau đó nơi xảy ra chuyện chính là những con đường cách ký túc xá không xa.

Liên Diệc xoay bút theo nhịp, cứ thế thì phạm vi điều tra có thể thu hẹp lại, hung thủ có khả năng rất lớn là những người ở quanh đây.

“Cảm ơn cô đã phối hợp, nếu nhớ ra manh mối nào thì có thể nói với chúng tôi.”

“Được, tôi biết rồi…” Đến tận bây giờ Vu Tiêu Tiêu rất hoang mang.

Liên Diệc đứng dậy cùng với Phạm Dương rời khỏi.

Sau khi tiễn hết mấy cảnh sát từ đồn cảnh sát tới, Vu Tiêu Tiêu bỗng đóng cửa lại, tim đập thình thịch, bực bội muốn hét to mấy tiếng.

Ký túc xá của nhân viên giải trí Hoàng Thiên là hai người một phòng, cô và Tào Lệ là bạn cùng phòng, hai người ở chung gần một năm, quan hệ rất tốt, tối qua cô ta trực đêm, không ngờ mới một tiếng sau đã nghe thấy tin tức Tào Lệ bị gϊếŧ.

Vừa rồi cảnh sát đã cho cô nhìn thấy hình ảnh của thi thể.

Dù có ánh đèn soi nhưng vẫn nhìn thấy bóng tối trong hình, người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ nằm trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, dường như chỉ một phút sau là có thể tỉnh lại.

Lúc ấy Vu Tiêu Tiêu sợ tới mức phải hét lên một tiếng.

Cô vẫn còn nhớ sáng sớm hôm nay cái sườn xám đỏ được đưa đến, Tào Lệ đã nói:

“Tiêu Tiêu, mình mặc đẹp không? Màu sắc của cái sườn xám này rất thuần, không khác áo cưới cổ đại lắm, nhìn vô cùng đẹp.”

“Tiêu Tiêu, mình cảm thấy không khỏe, buổi tối cậu giúp mình trực nhé, lần sau mình bù lại cho cậu, moah moah!”

“Tiêu Tiêu, mình sẽ về sớm, buổi tối lúc cậu về thì có lẽ mình đang ngủ, nhớ nhỏ giọng xíu nha.”

“Khi cô vừa đi ra khỏi đường lớn, Tào Lệ đã gửi cho cô một tin nhắn wechat cuối cùng: “Tiêu Tiêu, mình sắp tới ký túc xá rồi, tối nay về sớm chút nha, moah moah!”



Bây giờ mỗi câu đó đối với Vu Tiêu Tiêu đều giống như một bộ phim kinh dị, cô nhìn quanh ký túc xá chỉ có một mình mình, trong lòng trở nên sợ hãi, loạng choạng chạy khỏi ký túc xá.

Hai cô gái đang đứng trò chuyện ở hành lang bên ngoài, thấy cô chạy ra ngoài thì nghi ngờ.

“Tiêu Tiêu, cô chạy nhanh như thế làm gì? Có quỷ đuổi theo cô sao?”

Một cô gái khác lén lút kéo kéo người mới nói: ““Phòng kia là của Tào Lệ đã chết, cô không nhớ à?”

Cô gái đó bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ.

Chuyện của Tào Lệ cũng truyền khắp ký túc xá, còn chứa một số yếu tổ quỷ dị, không ai nguyên ý muốn nhắc đến.

Có lẽ Vu Tiêu Tiêu cũng không dễ dàng gì.

Sau khi từ ký túc xá chạy ra, ánh mặt trời chiếu lên khắp cơ thể, con đường sáng trưng và rộng rãi khiến Vu Tiêu Tiêu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Ánh mắt chạm đến tòa cao ốc giải trí Hoàng Thiên sừng sững đứng cách đó không xa, nhân khí nhiều như vậy, cô lập tức chạy sang đó.

Bây giờ công ty không nhiều người, Vu Tiêu Tiêu chẳng dám đi dạo lung tung, bước nhanh vào phòng thay đồ sâu trong hành lang.

“Thiện cảm của tôi đối với Vương Ninh bây giờ giảm xuống vô cùng nhiều, không biết tại sao nhưng bỗng nhiên tôi cảm thấy Cơ Thập Nhất thật soái nha!

“Tôi cũng thấy vậy, thấy tấm hình chụp cô ấy đang nói chuyện với phóng viên trên weibo không, đẹp mỹ mãn luôn, không người nào có thể có khí chất như vậy.”

“Thì ra giấc mơ kỳ lạ của Vương Ninh có nghĩa như thế, bội phục Cơ Thập Nhất có thể lý giải được, lần sau tôi cũng phải lén đi tìm cô ấy giải mộng!”

Trong phòng thay quần áo, hai cô gái vừa mặc quần áo vừa tán gẫu, hết sức phấn khởi, không để ý tới Vu Tiêu Tiêu mới vào chút nào.

Vu Tiêu Tiêu im lặng đi tới góc tủ của mình, trong lòng không khỏi nhớ tới trưa hôm qua Tào Lệ đi ngủ bị ác mộng dọa tỉnh, còn đi tới giường cô ngồi.

Hai ngày qua cô không chú ý mấy chuyện trên mạng.

Nghĩ vậy, Vu Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra, gõ ba chữ “Cơ Thập Nhất”, nội dung bên dưới là cô ấy giải mã giấc mộng của Vương Ninh khiến cô cảm thấy hứng thú.

Cô ta xem weibo nửa ngày, thấy bên dưới weibo dường như là bình luận khen ngợi thì hoảng sợ không thôi.

“666, suýt chút nữa thì tôi còn cho rằng mấy cái giải mộng kia là Cơ Thập Nhất sắp xếp, giờ thì tin rồi.”

“Tôi phải nói rằng đó là sự thật, lần đầu tiên tôi cảm thấy giấc mơ quan trọng như vậy.”

“Tôi ngủ dậy là quên mất giấc mơ vừa mơ thấy rồi, bây giờ nhìn lại thì thấy hơi ủy khuất nha, không chừng giải mã giấc mơ liền phát tài luôn ấy.”

“Ha ha ha tôi thật sự không mắc bệnh ung thư, đúng là loại bệnh viện rác kia, may là tôi nghe xong Cơ Thập Nhất giải mộng liền đến bệnh viện khác kiểm tra.”

Ngay cả quần áo Vu Tiêu Tiêu cũng quên đổi, cô ngồi trên ghế ở phòng thay đồ không ngừng xem bình luận.

Có lẽ, giấc mộng liên quan đến ác quỷ của Tào Lệ có một ý nghĩa đặc biệt nào đó?